Mặc Váy Cưới Lần Hai Gả Đúng Người - Chương 4
8.
Lại lần nữa gặp mặt Hà Kì, tôi có chút cảm xúc lẫn lộn.
Cô ta trông gầy đi rất nhiều, đôi mắt cũng không còn ánh sáng như ánh mặt trời trong bức ảnh gốc.
Ma xui quỷ khiến, tôi mở miệng hỏi cô ta: “Tiểu Bạch sao rồi?”.
Mắt cô ta nhất thời chứa đầy lệ: “Nó chết rồi, lúc đem nó đến bệnh viện thú y, y tá không cẩn thận dùng sai thuốc.”
“Các người không có truy cứu à?”.
“Thời Sơ nói, bệnh viện này phía sau có mối quan hệ rất lớn, nếu làm lớn chuyện thì sẽ không tốt.”
“Cô Lạc Khê, cô đừng tranh Thời Sơ với tôi có được không, bố mẹ tôi đều đã tái hôn, không ai muốn tôi, tôi hiện tại chỉ có Thời Sơ thôi.”
Nhìn người phụ nữ ngày xưa xinh đẹp giờ như đóa hoa héo, trong lòng tôi thấy xót xa.
“Cô Hà, tôi sớm đã không còn thích Lục Thời Sơ nữa rồi, càng không muốn có chút gì liên quan đến anh ta,”
“Cảm ơn, cảm ơn cô.” Nước mắt cô ta rơi xuống.
Tôi thở dài, tự hỏi tại sao một cô gái tốt như vậy lại phải hành hạ bản thân như vậy vì một người đàn ông.
“Cô Hà, lời khuyên cuối cùng dành cho cô, cầm một chiếc ô gãy, còn không bằng để dầm mưa.”
“Còn nữa, bệnh viện thú y mà hai người đến là của Lục gia, cái chết của Tiểu Bạch là do không cẩn thận dùng sai thuốc thật ư?”.
Nói xong, tôi không có để ý đến vẻ mặt của Hà Kì sẽ như thế nào, không chút do dự rời đi.
Có một vài lời khuyên có thể tham khảo, tôi không thể nhìn một cô gái trẻ trở thành bộ dạng héo tàn như vậy được, nhưng tôi cũng không phải là thánh mẫu, cũng không mềm lòng đến mức đi quan tâm đến cuộc sống của người phụ nữ đã phá hỏng tiệc đính hôn của mình.
Không ai có thể kéo cô ta ra khỏi vũng lầy nếu như cô ta không học được cách tự cứu lấy mình.
“Không phải nói hôm nay sẽ dẫn anh đến gặp mặt người lớn sao? Lạc Lạc, sao bây giờ em còn chưa đến?”.
Nghe giọng nói đáng thương của Ôn Thế Ngọc ở đầu dây bên kia của điện thoại, tôi mỉm cười nói: “Đến ngay đây.”
…
Tôi cùng Ôn Thế Ngọc đi gặp phụ huynh.
Bố của Ôn Thế Ngọc đã sớm qua đời, mẹ của anh ấy biết chuyện của hai chúng tôi cũng không có phản đối gì.
“Chỉ cần ông nội con đồng ý, những chuyện khác mẹ sẽ không quản.”
Trong video, người phụ nữ vẫn còn trẻ ôm hai người mẫu nam, không hề để ý nói.
“Ông ấy đồng ý rồi, con đã đưa tro cốt của bố cho ông ấy, ông ấy muốn con ở lại trong nước, sau này không quay lại đó nữa.’
Trong video, bàn tay đang chạm vào cơ bụng của người phụ nữ bỗng dừng lại, sau đó bà ấy nói: “Tùy con, tiền mẹ đã chuyển vào thẻ của con, nhớ chuyển qua cho cô gái nhỏ, đó là quà gặp mặt mẹ chuyển cho con dâu.”
Ôn Thế Ngọc cúp điện thoại.
“Không dọa em sợ chứ, mẹ anh chính là có chút lòng bác ái, nhưng bà ấy vẫn là một người khá tốt.”
“Vậy sau này em cũng có thể bác ái như vậy ư?”. Tôi có chút muốn trêu chọc Ôn Thế Ngọc.
“Nghĩ cái gì vậy, đương nhiên là không được rồi, em sau này nếu dám nuôi dưỡng người đàn ông khác, nuôi một người anh liền đánh một người!”.
“Không dưỡng đàn ông khác, chỉ dưỡng anh!”.
Sau này, lúc dùng thẻ ngân hàng rút tiền tôi mới phát hiện, quà gặp mặt của Ôn Thế Ngọc vậy mà là 5000 vạn! (~175 tỷ)
Nhưng mà bố tôi kịch liệt phản đối, sau khi trải qua mớ hỗn loạn của Lục Thời Sơ, ông ấy cảm nhận sâu sắc rằng một món ăn không thể ăn hai lần, một người không thể nói chuyện yêu đương tận hai lần!
Tôi không ngờ là Ôn Thế Ngọc vậy mà trực tiếp quỳ trước mặt bố tôi:
“Bác Lạc, cháu xin thề sẽ đối tốt với Lạc Khê, năm xưa hai người chúng cháu chia tay là do cháu không có năng lực, hiện tại cháu đã có năng lực phản kháng lại gia tộc, có năng lực bảo vệ cô ấy rồi.”
“Cháu là người thừa kế của tập đoàn Ôn thị, cũng là người phụ trách của Ôn thị tại Trung Quốc, cháu bằng lòng giao ra toàn bộ tài sản trước hôn nhân của mình cho Lạc Khê.”
“Cháu xin thề, cháu sẽ cho cô ấy những điều tốt nhất về mặt kinh tế, cũng sẽ không yêu ai khác giống như Lục Thời Sơ.”
“Nếu như có một ngày cháu phản bội Lạc Khê, cháu sẽ ra đi tay trắng, bị vô sinh, chết không có chỗ chôn!”.
9.
Lời của Ôn Thế Ngọc quá chân thành, tôi chỉ biết bố tôi đã đồng ý, chỉ là dù anh ấy không thể, bố của tôi cũng đã sớm biết cách làm người của anh ấy.
Cuối cùng bố tôi cũng gật đầu đồng ý.
Đêm đó, Ôn Thế Ngọc mua một chai rượu Mao Đài cùng bố tôi uống cho đến khi say khướt.
“Lạc Lạc, He he, anh yêu em, cuối cùng cũng tìm được em, may là anh không có đem em đánh mất.”
“Hehe, mật khẩu là ngày sinh nhật của em.” Ôn Thế Ngọc say rượu đưa cho tôi toàn bộ thẻ ngân hàng trên người, sau đó ôm tôi vào lòng, không ngừng thổ lộ.
“Thật phiền quá đi, sao vẫn giống đứa trẻ vậy chứ.”
Dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất vui.
…
Lục Thời Sơ ra tù rồi.
Ôn Thế Ngọc và tôi cũng chuẩn bị kết hôn.
Nghe nói ngày Lục Thời Sơ ra tù liền đi tìm Hà Kì, nhưng lại bị bạn trai của Hà Kì đánh gãy hai cái xương sườn.
Chỉ là nơi đó không có camera giám sát, cũng không có chứng cứ nên không giải quyết được gì.
“Hạ Kỳ đang yêu à?” Tôi điềm nhiên như không hỏi Ôn Thế Ngọc.
“A? Anh không rõ, nếu em muốn biết thì anh sẽ kêu người đi điều tra một chút.”
“Ừm.”
Hóa ra sau khi nghe tôi nói, Hà Kì đã đi tìm Lục Thời Sơ để tra hỏi.
Lục Thời Sơ cũng rẻ mạt đến nực cười, có lẽ anh ta cảm thấy Hà Kì không thể sống nếu rời đi anh ta.
Anh ta vậy mà còn cây ngay không sợ chết đứng nói Tiểu Bạch chính là do anh ta cho người hại chết, chỉ để cô ta không còn cơ hội tìm cớ phá hỏng hôn lễ của mình.
Kể từ đó, Hà Kì liền không có đến thăm anh ta nữa.
Sau đó, cô gái xinh đẹp đầy nắng Hà Kì lại yêu.
Mặc dù lần này là một đại ca xã hội đen, nhưng vì Hà Kì, anh ta không chỉ tìm được một công việc ổn định mà còn vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn, thành công đỗ vào trường đại học.
Người khao khát tình yêu cuối cùng cũng gặp được tình yêu thuộc về mình, nghe nói hai người họ cũng sắp kết hôn rồi.
Nói thật, tôi rất ngưỡng mộ Hà Kì, không phải ai cũng có dũng khí để buông tay, tôi thật lòng mừng cho cô ta.
…
Đám cưới giữa tôi và Ôn Thế Ngọc diễn ra rất hoành tráng.
Tôi còn trách anh ấy quá lãng phí.
Nhưng anh ấy nói: “Anh phải dành cho em những điều tốt đẹp nhất, anh muốn tất cả giới truyền thông đều nhìn thấy, em gả cho anh một cách hoành tráng như thế nào.”
“Anh muốn cho tất cả mọi người đều biết, mọi chuyện trước đây là do sự vô dụng của Lục Thời Sơ, là do anh ta ăn hại, còn em xứng đáng nhận được mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.”
Tôi mặc chiếc váy cưới mà toàn thế giới chỉ có một chiếc, bước lên ánh đèn, từng bước một bước về phía Ôn Thế Ngọc.
Tôi nhìn thấy tình ý cơ hồ tràn ra khỏi ánh mắt của Ôn Thế Ngọc.
“Cô dâu, bạn đồng ý gả cho anh ấy chứ? Bất luận dù giàu hay nghèo, ốm đau hay khỏe mạnh?”.
Tôi nghe thấy giọng nói kiên định của mình: “Tôi đồng ý.”
Không ai chú ý đến, một người vô gia cư ở trong góc nhìn cặp đôi vợ chồng mới cưới đang nở nụ cười rạng rỡ trên màn hình phát sóng trực tiếp tại quảng trường mà rơi lệ.
“Những thứ này, vốn dĩ nên là của tôi..”
…
Sau khi kết hôn, tôi cùng Ôn Thế Ngọc vẫn luôn trải qua cuộc sống rất hạnh phúc.
Anh ấy đối xử với tôi vẫn giống như lúc trước khi kết hôn, chưa từng chiếu lệ, chỉ có sự chân thành.
Tôi tin chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như vậy.
Nhưng cho dù không được vậy, cho dù sau này anh ấy có thay lòng, cũng không thành vấn đề.
Bởi vì tôi trước giờ không phải là người thiếu đi dũng khí để xáo trộn lại quân bài, tôi không sợ đi sai đường, càng sẽ không nhượng bộ.
Tôi sẽ không để bản thân mình che đậy đi những tổn thương sau này bời vì những điều tốt đẹp trong quá khứ.
Sóng lớn đãi cát, bỏ cái sai giữ cái đúng, phá bỏ cái cũ xây lại cái mới, vận đen qua cơn may lại đến.
Chỉ cần yêu bản thân mình, sau này sẽ có người đến yêu bạn, tôi xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất.
Hết.