Mặc Hoà Yên - Kết mở 2
Hồi nhỏ, cha ta không muốn ta theo nghiệp kinh doanh.
Ông thở dài, nói: “Thương nhân, thật hèn mọn.”
Vì vậy, ta quyết tâm cố gắng để thương nhân không còn bị coi thường nữa.
Chẳng bao lâu sau, thời thế thay đổi, khi tiền thuế từ thương nhân góp phần lớn vào việc nuôi dưỡng triều đình, Hoàng đế đã nâng cao địa vị của thương nhân.
Nhưng tư tưởng “thương nhân là hèn mọn” đã ăn sâu vào tâm trí của mọi người.
Ai ai cũng khinh rẻ thương nhân.
Dù ta đã đưa việc kinh doanh của mình mở rộng khắp cả nước, dù nhà họ Sở trở thành gia tộc giàu có nhất Giang Nam, ánh mắt của mọi người nhìn ta vẫn chứa đựng sự khinh bỉ.
Ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Cha bảo ta đến Thịnh Kinh để xử lý công việc ở đó, và còn nhắc ta đến thăm Mặc phủ.
Lúc ấy ta mới nhớ đến sự tồn tại của Mặc Hoà Yên, vị hôn thê mà ta chưa từng gặp mặt. Thực ra, ta định đến để hủy hôn. Với ta, chuyện cưới vợ sinh con chẳng qua là thêm phiền phức không cần thiết, chẳng thể so với việc kinh doanh quan trọng bằng một phần nhỏ.
Nghe nói nữ nhi nhà họ Mặc xinh đẹp tuyệt trần, lại thông minh, hiểu chuyện. Ta chỉ cười nhạt trong lòng, vì đã đi khắp nơi, gặp không ít mỹ nhân tuyệt sắc. Nhưng có gì khác biệt chứ? Trong mắt ta, tất cả chỉ là những chiếc sọ hồng phấn mà thôi.
Cuối cùng, ta vẫn quyết định đến gặp nàng. Dù sao, thương nhân như ta, phải nhìn tận mắt mới có thể quyết định muốn hay không.
Ta cải trang lẻn vào Mặc phủ, và mọi chuyện đều diễn ra như ta dự liệu.
Cho đến khi Mặc Hoà Yên nói: “M//ạng sống của thương nhân cũng là m//ạng, không hề kém quý so với bất kỳ ai.” Dường như nàng bỗng chốc tỏa sáng.
Nếu không, sao nàng lại có thể rực rỡ đến vậy?
Sau khi trở về Giang Nam, ta tiếp tục công việc kinh doanh của mình. Nhưng ta biết, có điều gì đó đã thay đổi.
Dường như ta bắt đầu cảm thấy chuyện kết hôn sinh con cũng không tệ lắm.
Cuối cùng, khi biết nàng sắp đến tuổi cài trâm, ta chuẩn bị sính lễ, mười mấy cỗ xe chất đầy, từ Giang Nam chở thẳng đến Thịnh Kinh.
Nhưng như thế khiến hành trình chậm lại khá nhiều. Ta không thể chờ thêm được, bèn đi trước một mình.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Ta muốn gặp nàng.
Không ngờ, người đã đính hôn với nàng không chỉ có mình ta.
Ta nén cơn giận trong lòng, từng chút một đọ sức với hai người còn lại.
Vào ngày nàng cài trâm, ta đã uống say.
Ta nói sẽ ra tay với nhà họ Vương, nhưng nàng lại từ chối. Nàng vẫn là cô gái đứng trước mặt ta, nói với mọi người rằng “M//ạng sống của thương nhân không kém phần quý giá.”
Có lẽ vì men rượu, ta thẳng thắn nói với nàng rằng, ta thích nàng, muốn lấy nàng làm vợ, không liên quan đến lợi ích hay hôn ước.
Ta chỉ đơn giản là yêu mến nàng.
Nàng kinh ngạc, đứng im không nói gì trong chốc lát.
Ta từ từ dụ dỗ: “Nếu nàng trở thành thê tử của ta, nhà họ Sở sẽ không cần nàng phải hầu hạ cha mẹ chồng, cũng chẳng cần nàng tuân thủ những quy tắc gò bó ở Thịnh Kinh. Khi ta đi làm ăn, nàng có thể theo ta.”
“Chìa khóa kho của ta sẽ giao cho nàng, nàng sẽ quản lý gia nghiệp.”
“Ta tuyệt đối không nạp thiếp.”
Đôi mắt nàng dần dần sáng lên, cuối cùng nàng khẽ gật đầu: “Được.”
Dù có chút cân nhắc về lợi ích, nhưng đối với ta, như thế đã đủ rồi.
Năm tháng dài đằng đẵng, nàng rồi sẽ yêu ta thôi.
Bởi vì, đây sẽ là một cuộc đời rất tốt đẹp, và rất dài.
[HẾT]