Mặc Hoà Yên - Kết mở 1
- Home
- Mặc Hoà Yên
- Kết mở 1 - Nếu ngày ấy ta không đi ngắm trăng — Tấn Ninh Diễn
Hồi nhỏ, mẹ đã bảo với ta rằng, nha đầu gầy gò ở Mặc phủ sau này sẽ là thê tử của ta. Nghe nói nàng sinh ra đã yếu ớt, cần phải chăm sóc điều dưỡng kỹ lưỡng mới có thể khỏe mạnh.
Nàng thực sự rất yếu đuối. Yếu đến mức ta luôn nghĩ chỉ cần một trận gió lớn cũng có thể cuốn nàng đi mất. Vì vậy, sau mỗi cơn mưa bão, ta đều đến Mặc phủ xem nàng thế nào, chỉ khi nhìn thấy nàng mới cảm thấy yên lòng.
Khi nàng lên bảy tuổi, thân hình vẫn nhỏ bé, gầy gò. Ta bắt đầu tìm kiếm khắp nơi các phương thuốc để chữa trị căn bệnh này. Thường xuyên gửi tới Mặc phủ những món ăn bổ dưỡng để tẩm bổ cho nàng.
Có lẽ những thứ đó đã có tác dụng, nàng thật sự ngày một lớn lên, khỏe mạnh hơn.
Mỗi lần gặp ta, nàng luôn ngọt ngào gọi: “Ninh Diễn ca ca.”
Trong lòng ta lúc ấy dâng lên một cảm xúc khó diễn tả.
Tên ta và nàng ấy đồng âm nhưng khác nghĩa. Ta nghĩ, đây chính là cái mà sách vở gọi là “duyên phận.”
Nàng dần dần lớn lên, càng ngày càng rạng rỡ, và ánh mắt đổ dồn về phía nàng ngày càng nhiều hơn. Ta không thích điều đó. Ta muốn chặn đứng những ánh mắt ấy.
Nhưng nàng càng trở nên tỏa sáng, số người yêu mến nàng cũng ngày một đông.
Ngày hôm đó, một người bạn cùng lớp bóng gió hỏi ta về sở thích của Hòa Yên. Ta nói với hắn rằng nàng thích nhất màu tím và rất thích ăn đồ cay. Thế là hắn mặc trường bào tím, mang theo món ăn nổi tiếng cay nồng của tửu lâu đến Mặc phủ.
Nhưng ta đã nói dối. Nàng ghét màu tím và thích ăn đồ ngọt.
Kết cục của hắn, đương nhiên có thể tưởng tượng được.
Nhưng vì chuyện đó, ta đã dằn vặt bản thân rất lâu. Ta không nên hẹp hòi như vậy. Nàng là người mà ta đã từng chút một chăm sóc để có được ngày hôm nay, lẽ ra ta nên cảm thấy tự hào mới đúng.
May thay, nàng sắp đến tuổi cài trâm rồi. Cô gái nhỏ của ta, cuối cùng cũng sắp trở thành thê tử của ta.
Nhưng ta không ngờ, nàng lại gửi thư cho ta, yêu cầu hủy hôn.
Khi nhìn thấy mấy chữ ấy, tay ta run rẩy đến mức không giữ nổi lá thư, đọc xong lòng mới dần ổn định lại. Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ không đáng gì.
Ta đã định lập tức đến Mặc phủ để nói rõ với nàng, nhưng trời đã tối, ta đành nén lòng lại. Đêm ấy ta không thể chợp mắt.
Sau đó, ta đã gặp hai người kia. Quả thực, họ đều là những thanh niên tài giỏi.
Trong lòng ta vô cùng căng thẳng, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì. Ta liên tục nhắc nhở bản thân, nàng là người mà ta từng chút từng chút chăm sóc nuôi dưỡng, làm sao có thể chọn người khác mà không chọn ta.
Nhưng khi nàng thật sự chọn ta, ta lại cảm thấy không thật.
Ta đã chứng kiến nàng lớn lên từ khi còn rất nhỏ, rất nhỏ. Giờ đây, nàng thật sự sẽ trở thành thê tử của ta sao?
Khi ta vén khăn voan của nàng lên, gương mặt nàng mềm mại như nước xuân, khẽ gọi: “Ninh Diễn ca ca.”
Ta cẩn thận ôm nàng vào lòng, như đang đối đãi với một món bảo vật dễ vỡ: “Từ nay về sau, nên gọi ta là phu quân rồi.”
Thực ra ta biết tình cảm của nàng dành cho ta không giống như tình cảm của ta dành cho nàng. Ánh mắt nàng nhìn ta quá trong sáng, trong đến mức ta có thể thấy rõ mọi thứ. Nhưng có lẽ, sau đêm nay, mọi thứ sẽ thay đổi.
Thật may mắn, số phận đã không bạc đãi ta.
Sau khi thành thân, nàng dường như cuối cùng cũng nhìn nhận ta là một nam nhân thực thụ, không còn là “ca ca” mà là “phu quân.” Nàng dần dần bắt đầu ngẩn ngơ nhìn ta, rồi khi nhận ra thì mặt đỏ bừng.
Ánh mắt nàng nhìn ta, từng chút từng chút, dần sáng lên.
Biết nàng thường buồn chán khi ở trong hậu viện, ta đã tìm một số công việc bên ngoài để có thể đưa nàng đi đây đi đó. Ta phải đưa nàng đi dạo một chút. Nàng vui đến mức vùi mặt vào lòng ta, nước mắt lưng tròng.
Ta nghe thấy nàng thì thầm: “Cảm ơn chàng.”
Ta nâng khuôn mặt nàng lên: “Ta không muốn nghe câu đó.”
Nàng liếc ta một cái, đôi mắt long lanh ánh nước: “Thiếp… thích chàng.”
Đây thật sự là một cuộc đời rất tốt đẹp, và rất dài.