Ma Nam Không Đạt Kpi - Chương 5
14.
“Tô Dương, mày thậm chí còn không xứng làm chó của tao và Tiểu Cảnh.”
Giọng nữ gay gắt lọt vào tai tôi trong sự bàng hoàng.
Tô Cảnh mà tôi nghĩ đang đứng cạnh tủ, cúi đầu, mặc cho hai người trước mặt nhục mạ mình.
“Chị ơi, sao nó dám quay lại!” Cậu bé vừa nói trông như chưa đầy mười tuổi, nhếch khóe miệng, liên tục dùng cánh tay mập mạp đâm vào cậu bé đang đứng.
Người phụ nữ sờ đầu đứng bên cạnh với vẻ mặt cực kỳ khinh thường: “Cũng không xem mẹ nó là cái thứ gì.”
Sau đó, khung cảnh đột nhiên thay đổi.
Giông bão, mặt đất lầy lội.
“Tô Dương, sao mày không chết đi!” Tô Cảnh đưa tay muốn đẩy Tô Dương xuống bùn!
Trong lúc đẩy, Tô Dương đã né được.
Tô Cảnh rơi xuống hố bùn do quán tính.
Tô Dương tái mặt: “Tiểu Cảnh, đừng buông ra, anh đi tìm cây cột cứu em!”
“Tao muốn nói với chị rằng mày muốn hại tao! Tao sẽ cho mày ăn đủ!”
Nhưng không ngờ nước mưa rơi xối xả vào đống bùn lầy.
“Tô Cảnh!”
Tôi muốn lao về phía trước, nhưng thế giới lại quay cuồng.
Lần này là ở một cửa hàng bói toán.
Bà chủ cầm dao đi về phía cậu bé: “Nếu mày không lấy mạng của cô ta thì tao liền lấy mạng của mày đổi lấy mạng cho em trai tao!”
Tô Cảnh, không, lúc này hẳn là Tô Dương, không chịu lùi dù chỉ một bước, môi nứt nẻ, ánh mắt vẫn bướng bỉnh: “Tôi giao mạng cho chị, cô gái kia, chị không được động vào.”
Nó giống như một đoạn phim liên tiếp.
Lúc nào tôi cũng có cảm giác như bị một tảng đá đè lên ngực khiến tôi khó thở.
…
“Cô không sao chứ?” Khi tôi tỉnh dậy, ma nam đang đứng cạnh tôi với vẻ mặt lo lắng.
Tầm nhìn tôi tan rã.
Chỉ lẩm bẩm trong miệng: “Cậu là Tô Dương.”
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cái chạm lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.
Lạnh và nóng có sự tương phản rõ rệt.
Tôi nhìn khớp xương bàn tay trên cánh tay mình với vẻ hoài nghi.
15.
Giọng nói lạnh lùng của ma nam vang lên từ phía trên.
“Tôi nhớ ra rồi.” Nói xong, ma nam liền kéo tôi ra đằng sau để bảo vệ.
“Cô ta đã giết cậu à?” Tôi tỉnh lại với ánh mắt giận dữ.
Ma nam mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Cô ta động đến hồn phách của cô, muốn dùng cô để cứu Tô Cảnh.”
“Cô đang nói chuyện với ai?” Bà chủ cứng đờ tại chỗ, tư thế kỳ quái.
“Tô Dương.” Tôi trả lời.
Sắc mặt bà chủ đột nhiên tái nhợt, cô ta tức giận trừng mắt: “Nó đã chết rồi, đừng hòng hù dọa tao.”
“Không hiểu sao một người có vẻ thuần khiết đến thế lại độc ác như vậy.” Tôi kéo cánh tay ma nam, muốn trút giận cho cậu ta.
“Tô Cảnh là em trai cô còn Tô Dương thì không phải à?”
Không ngờ, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: “Nó sao xứng đáng làm em trai tao?”
Tôi bị câu nói này làm tức đến xù lông.
Ma nam đặt vào tay tôi dây lắc chân và ra hiệu cho tôi đừng tức giận.
Thay vào đó còn muốn an ủi tôi.
“Đưa cái này cho cô ta.”
Ma nam nói với tôi: “Nói với cô ta, cái này có thể khiến Tô Cảnh tỉnh lại.”
Cho dù là như vậy, cậu ta vẫn nghĩ tới bọn họ!
Nhưng suy cho cùng thì đó cũng là ý muốn của ma nam nên tôi chỉ biết cầm dây lắc chân giận dữ đi đến chỗ bà chủ.
“Đây, đây là Tô Dương nhờ tôi đưa cho cô. Cậu ấy nói cái này có thể giúp Tô Cảnh tỉnh lại.” Nói xong sợ cô ta lại phát điên nên tôi liền ném sợi lắc trên người cô ta rồi bỏ chạy ra đằng sau ma nam.
“Không thể nào.”
Bà chủ lẩm bẩm nhìn sợi dây trên mặt đất, cô ta máy móc nhìn bừa về phía nam ma bên cạnh tôi: “Nhất định là nó muốn hại em trai tao, nó muốn hại Tiểu Cảnh thôi!”
Con mẹ này có bệnh hả?
Lòng hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú! Tôi cảm thấy không công bằng cho Tô Dương.
Tôi khinh thường hừ một tiếng: “Là em trai cô muốn hại Tô Dương, cô không sợ bị Tô Dương trả thù sao?”
“Cậu ấy đang đứng đây nhìn cô đấy.”
“Cậu ấy nói cậu ấy ghét cô.”
“Cậu ấy muốn trả lại cho cô gấp đôi nỗi đau mà cô đã gây ra cho cậu ấy.”
Tôi nói dối với vẻ mặt nghiêm túc.
Đây là sức mạnh của tôi.
Ma nam đứng bên cạnh tôi: “…”
Sau đó, giữa tiếng kêu la của tôi, bà chủ bất ngờ đạp vỡ sợi lắc chân trên mặt đất.
Tôi nhún vai với ma nam, ý nói “Không phải lỗi của tôi, đừng trách tôi.”
Ma nam cũng lắc đầu bất lực.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không quên gọi cảnh sát.
16.
Bà chủ điên rồi.
Cô ta nửa tỉnh nửa mê bị cảnh sát bắt đi.
Tôi và ma nam nhìn nhau, không ai ngờ được kết quả này.
Vài ngày sau, theo báo cáo của tôi, thi thể của Tô Dương được tìm thấy và được chôn ở ngọn đồi sau quê nhà.
Bà chủ bị kết án tử hình vì tội cố ý giết người.
Nhưng do vấn đề tâm thần nên cô ta bị nhốt tạm thời vào bệnh viện tâm thần.
Cuối cùng tôi đã gặp được Tô Cảnh, một chàng trai hơi giống với Tô Dương. Cậu ta trở thành người thực vật và được bà chủ đưa vào một căn nhà gỗ ở quê nhà.
Sẽ không có ai chăm sóc cậu ta nữa.
Và ma nam cũng nhận được tin mình sắp được đầu thai.
“Không phải cậu nói người sử dụng những thứ ô uế đó không thể đầu thai sao?” Tôi bướng bỉnh nói, không muốn thừa nhận sự khó chịu trong lòng.
Ma nam thấp giọng thở dài, nhẹ đến mức tôi nghe không rõ: “Không ngờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ âm phủ giao phó, lại phải đối mặt với luân hồi thay vì thăng cấp.”
Tôi bĩu môi.
“Có lẽ có thể chạm vào cô cũng là phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ.” Ma nam tự nhủ.
Tôi ngồi trên ghế sofa, dựa sát vào ma nam và xem bộ phim kinh dị cuối cùng.
Khi bộ phim kết thúc, tôi biết nó đã kết thúc đối với chúng tôi.
Tôi quay đầu sang một bên, khuôn mặt nam ma bị ánh đèn phim chiếu rọi lúc sáng lúc tối.
Giọng cậu ta khô khốc: “Thật xin lỗi, tôi đã thất hứa, không nghe lời cô, sống cho tốt.”
Tôi cái hiểu cái không, vẻ mặt dại ra.
“Nhưng cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi cũng không có sức mạnh để trải qua những năm tháng đó.” Ma nam nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng ôm bờ vai cứng đờ của tôi vào trong ngực, tuy lạnh lẽo nhưng lại rất ấm áp.
Cậu ta thì thầm vào tai tôi: “Hẹn gặp lại, chị gái.”
“Kiếp sau, dù có liếc mắt em vẫn sẽ nhận ra chị.”
Ma nam dần biến mất trước mắt tôi.
Có lẽ chúng tôi sẽ không thể gặp lại nhau nữa.
#Ngoại truyện: Ma nam
Tôi tên là Tô Dương.
Khi tôi lên năm tuổi, mẹ gửi tôi về nhà bố và nói dối rằng sau này mẹ sẽ đón tôi.
Sau đó bà ấy không bao giờ xuất hiện nữa.
Người khác lại nói mẹ tôi là tình nhân và sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền.
Tôi không ý kiến gì.
Gia đình bố tôi có hai người con, tên là Tô Cảnh và Tô Tây. Ông ấy nói, đó là chị gái và em trai tôi.
Hai người họ ghét tôi, đặc biệt là Tô Cảnh, người luôn đổ lỗi cho tôi về những lỗi lầm của nó và yêu cầu tôi phải chịu hình phạt thay.
Nó nói, tôi đã đánh cắp cha của họ.
Vì vậy, bất cứ điều gì họ yêu cầu tôi làm, tôi đều phải làm.
Tôi từng chống cự.
Nhưng họ nhốt tôi trong túp lều tối tăm mà không cho tôi ăn uống. Nếu cuối cùng tôi không được bảo mẫu phát hiện, có lẽ tôi đã chết đói rồi.
Khi nhìn thấy hoàn cảnh của tôi, bố tôi chỉ nhẹ nhàng nói với họ: “Đừng làm chết người.”
Vào lúc này, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng mình hoàn toàn là một người ngoài cuộc.
Họ không bao giờ đưa tôi đi ăn, họ luôn tìm cớ để tôi ở nhà khi đi chơi, thậm chí khi xem phim họ cũng cố tình bỏ tôi lại.
Nhưng có lần tôi về quê, họ thực sự đã chủ động gọi điện cho tôi.
Tôi rất vui mừng, tôi nghĩ họ đã chấp nhận tôi.
Nhưng họ chỉ muốn tôi hoàn thành kỳ thi thiết kế cấp tỉnh và thành phố cho Tô Cảnh.
Sau kỳ thi, tôi mất đi giá trị sử dụng. Tô Cảnh đưa tôi lên núi và dọa giết tôi.
Trong ký ức của tôi, hôm đó trời mưa rất to.
Tô Cảnh được đưa ra khỏi hố bùn khi nó đã sắp chết.
Tôi bị đẩy mạnh xuống đất, vô số nắm đấm giáng xuống người tôi, tôi cuộn người lại để cha đánh hơn mười phút.
Ông ta không dừng lại cho đến khi tôi phun ra một ngụm máu.
Ông ta nói: “Mày và mẹ mày đều là thứ xấu xa.”
…
Tô Cảnh bị tổn thương não nghiêm trọng và rơi vào trạng thái thực vật.
Mọi người đều nói đó là tôi, dù tôi có giải thích thế nào cũng không ai tin.
Trong trường có tin đồn rằng tôi là người đã giết em trai mình.
Tôi là ác quỷ.
Những học sinh đó không biết từ đâu biết được rằng tôi sợ bóng tối. Họ nhốt tôi trong phòng thí nghiệm sinh học của tòa nhà giảng dạy và chiếu phim kinh dị cho tôi xem.
Nhưng thế này thì tôi không còn sợ nữa.
Như thể điều này sẽ khiến bạn cảm thấy bớt cô đơn hơn.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng tôi cũng có thể chết đi.
Ít nhất tôi sẽ có ma đi cùng khi tôi chết. Bây giờ tôi còn sống, tôi chẳng có gì cả.
Ý tưởng đó khi hình thành đã ăn sâu vào tâm trí tôi.
Nhưng chính ngày hôm đó.
Tôi đã gặp được sự cứu rỗi của mình.
Mái tóc dài tung bay, gió đêm thổi qua khuôn mặt trắng nõn của cô ấy, khiến cô ấy trông như một nàng tiên vừa hạ phàm.
Cô ấy đưa cho tôi một sợi lắc chân và bảo tôi hãy sống tốt.
Trong cuộc đời tôi chưa từng có ai nói những lời này với mình.
Tôi cầm sợi dây trong lòng bàn tay, vẫn còn ấm.
Đột nhiên, tôi cảm thấy như mình cũng không cô đơn.
Tôi có một mục đích trong cuộc sống.
Tôi muốn tìm cô ấy.
Và tôi chắc chắn có thể nhận ra cô ấy chỉ trong nháy mắt.
#Ngoại truyện: Gặp lại
“Tiểu Ngôn, tôi thấy em trai đó khá tốt nha, người ta cũng nhìn trúng cậu.” Bạn thân của tôi cho tôi xem ảnh trong điện thoại của cô ấy.
Tôi liếc đại một cái, không phải khẩu trang thì cũng là che mũ lưỡi trai.
“Cậu có biết mấy đoạn video ngắn đang rất nổi tiếng hiện nay là ‘Làm thế nào để trở thành một anh chàng đẹp trai trên tàu điện ngầm’ không?”
Tôi mỉm cười với cô ấy, đóng laptop lại và ném ly cà phê vào thùng rác: “Ai mà không biết. Không lộ mặt thì không có sỉ nhục.”
Bạn thân tôi hận không thể rèn sắt thành thép: “Gặp nhau một lần là có nhiều thịt. Cậu như vậy nên đến giờ vẫn còn ế đó!”
Tôi thờ ơ “Ờ” một tiếng.
“Tớ không thích tiểu thịt tươi, tớ thích người lớn tuổi hơn mình.”
Nói xong tôi dứt khoát đứng dậy, lười nói chuyện với người bạn thân còn siêng năng hơn cả mẹ tôi trong việc thúc giục tôi kiếm người yêu.
Tuy nhiên, mới đi được hai bước liền va vào một cái ôm mạnh mẽ, mùi xà phòng thoang thoảng đọng lại trên chóp mũi.
Tôi ôm trán muốn xin lỗi, định rút ra khỏi vòng ôm nhưng lại bị cánh tay ôm chặt hơn.
Những đầu ngón tay nóng hổi đặt lên vòng eo thon gọn của tôi khiến tôi đỏ mặt xấu hổ.
Bà nội nó, ban ngày ban mặt còn giở trò lưu manh!
Tôi giơ nắm đấm lên, tập trung sức lực và định giáng cho hắn một đòn thật nặng… thì tôi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ tai mình.
“Chị, đã lâu không gặp.”
Tôi sững sờ tại chỗ, phải rất lâu tôi mới nhớ đến việc ngước mắt lên nhìn.
Đây là một khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn xa lạ, rõ ràng là lạnh lùng, nhưng lại có đôi mắt hoa đào, khi nói chuyện, đuôi mắt giương lên, nhìn mọi người với ánh mắt trìu mến.
Nhưng tôi vẫn vô thức hét lên: “Tô Dương.”
Nghe vậy, trong mắt cậu ta hiện lên những gợn sóng nhỏ, vẻ mặt mềm mại đến mức như có thể nhỏ nước.
“Ừm, em đây.”
“Em tìm được chị rồi.”