Ma Nam Không Đạt Kpi - Chương 4
9.
“Nhóm quỷ áp giường cũng không dễ vào như vậy đâu, nếu cô mới trở thành ma thì chỉ có thể bắt đầu bằng việc chạy vặt.”
Như thể nhìn thấy được tôi đang suy nghĩ gì, tên ma nam khinh thường hừ một tiếng.
Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo và dựng ngón giữa tặng cho cậu ta.
“Được rồi, quay lại chủ đề.”
Đầu ngón tay thon dài của ma nam gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Ý cô là chị gái của người tặng đồ ô uế cho cô muốn giết cô?”
“Bởi vì cô đã nhận chiếc vòng chân của em trai cô ta?”
Tôi cẩn thận gật đầu.
Tôi đặt hết mong muốn sống sót của mình vào con ma nam này.
Ma nam suy nghĩ một chút, đúng lúc tôi tưởng cậu ta sẽ lại cười nhạo tôi… thì cậu ta vươn vai, chậm rãi đứng lên trước mắt tôi, khinh thường nhìn tôi: “Như vậy đi, cô chơi với tôi mấy ngày, tôi sẽ có lòng thương xót giúp cô điều tra tên trùm đó.”
Những lời này thật khiến người khác kinh hồn.
Tôi trở tay che kín ngực.
Đôi tai đỏ lên vì xấu hổ.
Sao có thể nói chuyện tối nghĩa như vậy chứ!
“Làm ơn, dù cậu có đẹp trai đến mấy thì cậu vẫn là ma!”
Tôi ngượng ngùng nháy mắt với cậu ta: “Cậu muốn chơi thế nào?”
Ma nam còn hưng phấn hơn cả tôi: “Cô có thể cho tôi xem thêm mấy bộ phim như hôm đó được không!”
Vậy mà tôi còn nhìn thấy được một chút ửng hồng phảng phất trên khuôn mặt tái nhợt của cậu ta vì phấn khích.
Tôi không thể thở được.
Đậu moá.
Tôi vừa chửi vừa bật máy chiếu, vừa bấm điều khiển vừa khinh bỉ cậu ta: “Lúc sống chắc cậu cô đơn lắm. Cậu không có ai xem phim cùng à?”
“Tôi không nhớ.” Cậu ta trầm ngâm trả lời.
10.
Kể từ đó, ma nam thật sự trơ trẽn ở nhà tôi gần một tuần.
Vậy đã là gì.
Tôi phải ngủ với cậu ta vào ban đêm.
Còn thử xem liệu có thể thực hiện thành công thao tác bóng đè hay không nữa.
Nhưng chưa có lấy một lần. Tôi thức dậy vào mỗi buổi sáng đều thấy cậu ta đã ngủ say bên cạnh tôi.
Bộ phim cũng chẳng liên quan gì.
Lãng phí điện của tôi.
Tôi nghiêng người nhìn hàng lông mi dài đẹp đẽ của ma nam, trong lòng hơi tiếc nuối. Đẹp trai như vậy, nếu còn sống chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cô gái nhỏ.
Trong giấc ngủ, cậu ta vẫn cau mày.
Cũng không phải là mất hết ký ức, sao nhìn giống như một người sống đang gặp phiền muộn vậy?
“Quỷ áp giường, cậu tỉnh lại làm việc giúp tôi đi.”
Một tiếng thì thầm yếu ớt vang lên.
Tôi tiến lại gần để hỏi cậu ta đang nói gì nhưng tôi chỉ nghe được vài từ rời rạc.
Đặt nó lại với nhau…
Vậy mà lại là: “Thật xin lỗi, Tiểu Cảnh.”
11.
Tiểu Cảnh?
“Cậu có chắc là mình không biết Tô Cảnh không?”
Sau khi ma nam tỉnh dậy, tôi hỏi cậu ấy có còn nhớ những gì mình đã nói không. Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Người ta nói, tiềm thức là chân thật nhất. Tôi luôn cảm thấy giữa nam ma và Tô Cảnh có mối liên hệ nào đó.
Nhưng từ miệng ma nam, hỏi một câu thì hết ba câu đã không biết.
Tôi tức giận đến mức muốn đánh cậu ta.
“Đừng ngủ nữa, cậu đã ở với tôi nhiều ngày như vậy, sao cậu không đi làm việc cứu mạng bà đây đi!”
Sau đó cậu ta chậm rãi lướt gió bay đi.
Trong vòng nửa giờ, ma nam quay lại.
Tôi nhìn dáng vẻ chật vật của cậu ta mà lưỡng lự mấy lần.
Ma nam sửng sốt nói: “Tôi không vào được cửa hàng đó, giống như tôi không thể vào được trong giấc mơ của cô vậy.”
Bộ mặt u sầu của cậu ta khiến tôi rút lại câu hỏi “tại sao” mà tôi định hỏi.
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn nói: “Quỷ đè giường, cậu biết không, cậu và Tô Cảnh giống hệt nhau.”
“Nhưng tôi không chắc cậu có phải là cậu ta không.”
Ma nam rõ ràng là choáng váng.
Hồi lâu sau, cậu ta ngơ ngác nói: “Cô nói tôi là kẻ ngốc ấy hả, khi còn sống sẽ không tiếc bảo vệ cô bằng cả linh hồn?”
Trước khi tôi kịp hét lên, cậu ta đã lắc đầu phủ nhận.
“Tuyệt đối không thể. Cho dù trí nhớ của tôi bị xóa sạch, tôi có thể đảm bảo rằng mình sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Tôi không vị tha đến thế đâu.”
Tất nhiên là tôi chỉ đoán thôi.
Vì ma nam đã nói đến vậy nên tôi sẽ không nói thêm nữa.
Không khí bỗng nhiên im lặng, chỉ có gió lạnh thổi qua từng ngóc ngách trong phòng khách.
“Vậy cậu đã gặp bà chủ tiệm bói chưa?” Tôi ngập ngừng hỏi.
“Tôi có nhìn thấy.” Nét mặt na nam vặn vẹo, nhìn có chút mê man khó hiểu.
Cậu ta nói tiếp: “Tôi nghĩ cô ta chẳng có vấn đề gì cả, cô ta không thể nhìn thấy tôi, cô ta chỉ trông giống một con người bình thường.”
“Không lợi hại bằng cô, ít nhất là người phàm có thể nhìn thấy ma quỷ.”
Thực sự là cạn lời cmnr.
Tôi trợn mắt định mắng lại cậu ta…
Giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa, sau khi mở cửa ra, một bóng người đứng nghiêm nghị trước mặt tôi và ma nam.
Những lời chuẩn bị nửa chừng bị mắc kẹt trong cổ họng tôi.
Tôi nhìn người phụ nữ mặc áo choàng đỏ đối diện và hít một hơi thật sâu.
12.
“Đưa cho tôi chiếc vòng chân!” Bà chủ hét lên với tôi.
Tôi vội chạy vào phòng khách.
Cô ta đã sẵn sàng lột mặt nạ.
Tôi vô thức nhìn ma nam bên cạnh, cậu ta cũng trố mắt nhìn lại, hiển nhiên là chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
“Cậu thật chẳng được tích sự gì.” Tôi mắng cậu ta.
Nhưng nhìn bộ dáng của bà chủ thì quả thật cô ta không thấy ma nam.
Cô ta bước vào, trong mắt tràn đầy hận ý, nhìn thẳng vào tôi: “Đều là tại cô, đều là tại cô! Tiểu Cảnh đáng lẽ vẫn còn có hy vọng sống sót!”
Không… việc này có liên quan gì đến tôi?
Tôi nằm không cũng trúng đạn.
Tôi mở miệng, nhưng hồi lâu không có âm thanh nào phát ra.
Bởi vì vào lúc này, dáng vẻ của bà chủ như thể sẽ giết tôi mọi lúc mọi nơi.
“Hôm nay là ngày cuối cùng.”
Bà chủ đang lẩm bẩm phía bên kia, hai mắt đỏ ngầu, bước từng bước một đến gần tôi: “Đừng ép tôi chặt chân cô.”
Muốn mạng tôi sao?
Người này muốn động tay thật.
Tôi căng thẳng nhìn ma nam: “Tôi nói cô ấy có chuyện gì đó, nhưng cậu vẫn không tin!”
Con ma nam trông còn bối rối hơn tôi.
“Bà chủ, cô không thể oán trách người ta. Tại sao việc Tô Cảnh tự sát lại có liên quan đến tôi?”
“Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Cảnh.”
Hai mắt bà chủ đỏ bừng, từng bước tiến về phía trước: “Tôi muốn mạng của cô!”
Cái gì vậy?
Tôi nghe mà như lọt vào trong sương mù.
Tuy nhiên, bà chủ không muốn cho tôi cơ hội nghe lại lần thứ hai.
Đúng lúc bà chủ đang định lao tới thì ma nam đột nhiên quay lại ôm lấy tôi.
Bóng tối lại buông xuống, một cơn choáng váng quét qua tôi.
Mở mắt ra lần nữa.
Bốn phía xung quanh không còn là phòng khách của tôi nữa.
Còn ma nam cũng không thấy đâu nữa.
Loáng thoáng có một bóng người cao gầy đứng ở ngoài lan can sân thượng, một chân dài bước ra, có đà nhảy lên.
Tôi không quan tâm là chuyện gì.
Điều quan trọng là phải cứu người.
Một cú nhảy hất thằng nhỏ xuống đất.
13.
Bàn tay cậu bé bám chặt vào lan can.
“Còn nhỏ như vậy thì có gì khúc mắc trong lòng chứ?”
Tôi thấp giọng mắng: “Chị đây muốn cũng không thể sống được đây.”
Nghĩ đến bà chủ tiệm bói mà tôi đau đầu.
Tại sao tôi lại tham gia cuộc vui rồi đến cái cửa hàng mới mở đó chứ?
Cậu bé không nói gì, chỉ cúi đầu, vai giật giật trông rất đáng thương.
Tôi không nhịn được: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em có thể kể cho chị nghe được không?”
Cậu bé vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng.
Tuổi thanh xuân của chàng trai này.
Tôi thở dài: “Vậy chị đi đây.”
Tôi cá là cậu ấy đang thiếu người để bày tỏ cảm xúc nội tâm của mình.
Quả nhiên, cổ tay của tôi đã bị kéo lại.
Tôi nhìn dọc theo bàn tay và thấy đôi mắt của cậu bé đen lúng liếng, cực kỳ sống động.
Giọng mũi của cậu khàn khàn: “Em vô tình để em trai rơi vào vũng bùn, không tỉnh lại được.”
Tôi choáng váng.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt cậu bé chợt đẫm lệ, không ngừng lắc đầu.
“Em ấy muốn đẩy em nhưng kết quả lại tự mình ngã xuống. Bây giờ mọi người đều nghĩ đó là do em.”
“Không ai tin em.”
“Vậy em nhảy thế kia thì có thể giải quyết sự việc sao?”
Nghe vậy, lưng cậu bé cứng đờ.
Tôi thừa thắng xông lên nói: “Nếu em nhảy, liệu mọi người có tin em không? Họ sẽ chỉ nghĩ rằng em sợ tội!”
Tôi cười khẩy: “Thà sống tốt, tìm cách chứng tỏ bản thân, tỏ thái độ thờ ơ không sao cả… Dù chuyện như vậy xảy ra, tôi đã không làm thì anh cũng chẳng làm gì được tôi.”
Có lẽ biểu hiện của tôi quá sống động, nên cậu bé đang đẫm lệ đã bị tôi chọc cho cười.
Cuối cùng cậu ấy cũng sẵn lòng nâng mặt nhìn tôi.
Đôi mắt trăng lưỡi liềm, lông mày rậm và khuôn mặt tuấn tú, dù có nước mắt nhưng khi nhìn thấy lại khiến người ta thương xót.
“Tô Cảnh?” Tôi ngơ ngác lẩm bẩm.
Cậu bé khịt mũi: “Chị biết em trai em sao?”
Tôi vẫn mở mắt.
Phải chăng tôi đã du hành ngược thời gian hơn mười năm trước?
“Tên em là gì?” Tôi vội hỏi.
“Em tên là Tô Dương, là anh trai cùng cha khác mẹ của Tô Cảnh.”
Anh trai?
Tô Cảnh không phải Tô Cảnh mà là Tô Dương?
Tôi mở miệng và định nói điều gì đó thì nghe thấy tiếng rắc.
Âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất.
Chiếc vòng chân không thể tháo ra được đã tự rơi ra sau khi nhìn thấy Tô Dương.
Chiếc lắc chân màu trắng bạc tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.
Tôi dường như nhận ra điều gì đó.
Tôi nhanh chóng nhặt nó lên và đưa cho Tô Dương.
“Hãy nghe chị nói, dù em có tin hay không, sợi dây này là của em, hãy sống tốt nhé.”
“Đừng bao giờ tự sát!” Tôi lớn tiếng lặp lại.
Tô Dương cầm sợi lắc trong tay, luống ca luống cuống.
Đầu tôi dần trở nên nặng trĩu.
Trước khi bất tỉnh, tôi ôm lấy Tô Dương và sợi lắc chân.
“Hãy nghe chị và sống thật tốt.”
Tôi lại thiếp đi.