Ma Nam Không Đạt Kpi - Chương 3
6.
Đúng như dự đoán, mục đích cuộc gọi của bà chủ là về chiếc vòng chân.
Chỉ là lần này, giọng điệu của cô ta rõ ràng là đang lo lắng.
“Em ơi, xem như chị cầu xin em, xin hãy trả lại di vật của Tiểu Cảnh cho chị đi.”
Thật là một mối quan hệ chị em tình thâm.
Tôi đã trở thành một kẻ độc ác.
“Như vậy đi.”
Tôi nói: “Thầy ơi, chúng ta gặp nhau nhé. Tôi có chuyện muốn nói với thầy.”
Tôi cần xác minh sự nghi ngờ của mình.
Khi chúng tôi gặp lại, bà chủ vẫn mặc chiếc áo choàng dài màu đỏ sẫm như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Hè đổ lửa như vậy mà cũng không nóng sao?
Dưới ánh nắng thiêu đốt, khuôn mặt cô ta lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, khóe mắt có nếp nhăn cụp xuống, đôi mắt xanh tím như đã thức nhiều đêm.
Thấy tôi đến, cô ta lập tức bình tĩnh lại và vui vẻ tiến tới.
“Em ơi, em đã tháo vòng chân ra chưa?”
Tôi cảnh giác với cô ta, nhưng lại sợ bị cô ta phát hiện nên chỉ có thể giả vờ xấu hổ.
Tôi khép mi xuống, lộ ra vẻ mặt hối hận: “Thật xin lỗi, em đã cố gắng rất nhiều nhưng lại thất bại.”
Mặt cô ta tối sầm lại, cô ta tưởng tôi không nhìn thấy.
“Không sao đâu. Bạn chị đưa cho chị một lọ thuốc. Chị nghe nói nó có thể làm tan chảy ổ khóa ở vòng chân. Em thử xem sao.” Cô ta nhiệt tình dúi vào tay tôi một lọ nhỏ đựng thứ gì đó giống như nước hoa.
Đó là một cái chai nhỏ nhưng nó khá nặng.
Tôi mỉm cười và nói: “Em sẽ quay về và thử xem.”
Khoảnh khắc tôi đoán rằng bà chủ này có vấn đề nên hai mắt đã dính chặt mặt trên người cô ta.
Vì vậy, mọi cử động của cô ta, thậm chí không biểu cảm nào có thể lọt khỏi tầm mắt của tôi.
Khi cô ta nói, thỉnh thoảng ánh mắt lại lướt qua mắt cá chân của tôi.
Tất nhiên là tôi cố tình mặc quần dài để che đi phần da nhỏ đó.
Tôi đảo mắt mấy vòng, lấy điện thoại ra, đột nhiên cười toe toét hỏi: “Thầy ơi, thầy có ảnh của Tô Cảnh không? Em muốn sưu tập một cái.”
Cô ấy dừng lại rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: “Tốt nhất là không nên giữ ảnh của người đã khuất. Ảnh chụp Tiểu Cảnh chị đều đốt theo cho nó hết rồi.”
Tôi “Ồ” một tiếng và thản nhiên hỏi: “Không có ảnh nhóm nào à?”
Có lẽ sự thay đổi thái độ của tôi hơi sượng nên bà chủ bắt đầu nghi ngờ. Cô ta trầm ngâm nhìn tôi nhưng vẫn lấy một bức ảnh từ trong quần áo ra đưa cho tôi.
Tôi cúi đầu xuống thì thấy mu bàn tay của cô ta thô ráp như cây thông, thậm chí còn có một vết nứt nhỏ. Đôi bàn tay đó đã quá già so với khuôn mặt của cô ta.
Tôi đưa tay chụp ảnh, xem xét kỹ một lúc nhưng không thấy manh mối gì.
Đó là một bức ảnh ố vàng, in offset. Cậu bé trong ảnh còn nhỏ, có lẽ mới bảy tám tuổi. Khuôn mặt tuy nhỏ nhắn nhưng có thể lờ mờ phản chiếu bóng dáng đẹp trai của Tô Cảnh khi lớn lên.
Và người đứng cạnh cậu ta quả thật là bà chủ.
Nhưng… tôi ngẩng đầu lên.
Trước mặt tôi, khuôn mặt của bà chủ chồng lên khuôn mặt của cô gái trẻ trong ảnh.
Ngoại trừ những nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt.
Tôi rất ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt của bà chủ hầu như không thay đổi!
Linh tính mách bảo tôi không nên tiếp tục thăm dò nữa.
Chuyện này vượt quá khả năng chịu đựng của tôi.
Tôi vội vàng trả lại bức ảnh cho cô ta, cố gắng xoa dịu chút hoảng loạn trong lòng.
“Sao vậy, không phải muốn giữ sao?” Giọng của cô ta nhẹ nhàng đến mức khiến tôi muốn mệt theo.
Nhưng lúc này, trong mắt tôi, cô ta giống như một con rắn phun ra lời nói, nếu không cẩn thận sẽ bị xử tử.
Tôi đè nén sự bất an của mình, điều chỉnh nét mặt và nở một nụ cười đàng hoàng và lịch sự: “Cái này hình như là đồ cá nhân của bà chủ, tôi giữ thì không tốt đâu.”
Lý trí mách bảo tôi rằng đã đến lúc tôi phải rời đi.
“Bạn tôi cũng mời tôi đi ăn tối, bà chủ, lần sau chúng ta gặp nhau nhé…”
Cổ tay bị bàn tay tóm chặt lấy.
Cảm giác khô khan, héo úa.
Tôi đã tận mắt chứng kiến đôi mắt đó phát ra ánh sáng nham hiểm.
Nhưng nó nhanh chóng biến mất trước mắt tôi.
Bà chủ mỉm cười dịu dàng với tôi như lần đầu gặp mặt và nói: “Nếu có cơ hội đến cửa hàng, chị sẽ tặng thêm vài sợi dây để bù đắp cho em.”
Cô ta hơi nhếch khóe miệng: “Em đã lâu không đến.”
Để rời đi, tôi phải gật đầu đồng ý.
Sau đó, cô ta từ từ buông tay ra.
Tôi loạng choạng, không thể làm ngơ trước ánh mắt rực lửa phía sau.
Cuối cùng, ánh mắt đó vẫn theo tôi cho đến khi tôi lên xe buýt.
7.
Về đến nhà, tôi thở dốc với nỗi sợ hãi kéo dài.
“Đi trộm chỗ nào mới về à?”
Sự xuất hiện của bóng đen khiến tôi sợ đến mức ngã xuống đất.
Dù chưa bật điều hòa nhưng trong nhà vẫn lạnh như hầm băng.
Tôi thấp giọng chửi: “Cậu là ma, ban ngày lang thang không sợ hồn phi phách tán sao?”
“Sợ cái gì?” Con ma nam hả hê, đáp xuống trước mặt tôi. Sau khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của tôi, cậu ta sửng sốt, miễn cưỡng khôi phục vẻ đứng đắn.
“Tôi quay lại dưới kia và bị Diêm Vương dạy một bài học. Đêm qua, có một tiểu quỷ đã đạt KPI trước tôi và tước đi danh hiệu của tôi rồi.”
Tôi cau mày: “Nhìn dáng vẻ của cậu thì chắc cậu cũng không tiếc nuối gì.”
“Hợp tình hợp lý. Dù sao cũng có người nguyện ý dùng linh hồn bảo vệ cô, tôi không làm được cũng là chuyện dễ hiểu. Nhắc đến chuyện này…” Ma nam nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Tôi đã hỏi khắp nơi, nhưng người mà cô nhắc đến đều không có ở đó. Điều này là không thể, bất cứ ai chết đi vào âm phủ nhất định sẽ để lại dấu vết.”
“Ý cậu là sao?” Nhịp tim của tôi bắt đầu đập trở lại sau đã bình tĩnh hơn.
Vẻ mặt ma nam phức tạp: “Người này còn chưa chết, hoặc là bị xử tử. Để ngăn cản bọn họ trở thành lệ quỷ, địa ngục sẽ xóa ký ức và thân phận khi bọn họ khi còn sống.”
Hơi thở của tôi nghẹn lại: “Có khả năng là đã đầu thai không?”
“Không, tôi đã hỏi Mạnh Bà, nhưng hắn không có tên trong danh sách, và hắn cũng chưa từng qua cầu Nại Hà. Hơn nữa, hắn còn sử dụng vật ô uế nên theo lý thuyết thì hắn sẽ không thể đầu thai.”
“Mặc kệ kết quả thế nào, người này cũng thật đáng thương.”
Ký ức đã bị xóa…
Từng lời nói như đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai tự nhiên của ma nam và không nói gì.
8.
Thực ra tôi không có tình cảm sâu sắc gì với Tô Cảnh.
Tôi có ấn tượng với cậu ta đơn giản vì tên nhóc này đẹp trai và có tính tình trầm lặng khiến người ta rất háo hức chinh phục.
Chúng tôi chỉ gặp nhau một lần.
Nhưng chỉ vì điều này mà cậu ta đã ban cho tôi món quà và bảo vệ tôi bằng cả mạng sống.
Đối với tôi mà nói thì quá phiến diện.
“Quỷ áp giường, sao cậu cũng không có ký ức?” Tôi biết hỏi một người hay một hồn ma đang muốn quên đi phiền muộn trên thế giới là rất thất lễ, nhưng tôi rất muốn biết chân tướng.
Rõ ràng là cậu ta không hài lòng với xưng hô của tôi. Làn da trắng bệch và đôi mắt trắng dã đó trông âm trầm thật đáng sợ.
Tuy nhiên, tôi không bị cậu ta làm nản chí mà còn sốt ruột lặp lại lần nữa.
Ma nam nhìn tôi với ánh mắt đầy tò mò… Chỉ thiếu viết thêm mấy chữ, “Tôi nghiêm túc đấy, xin hãy nói nhanh cho tôi biết” trên mặt tôi nữa mà thôi.
Cậu ta thở dài, có lẽ cũng quá lười để cãi nhau với tôi.
“Thành thật mà nói, tôi không nhớ và cũng không muốn hỏi đến.”
“Quên thì tốt, không còn phiền não gì nữa.”
Cậu ta nói: “Nếu biết mình chết không tự nhiên, tôi nhất định sẽ tìm cách báo thù, cho dù có trở thành ma, cho dù không bao giờ có thể đầu thai.”
Cậu ta mở miệng, nhe răng nanh và làm vẻ mặt dữ tợn.
Tôi cạn lời trong giây lát.
Không phải tôi không có phán đoán, rõ ràng tên quỷ áp giường này là một ma nam không có ác ý.
Tôi giật giật khóe miệng nói: “Tiểu quỷ như cậu thật ra cũng khá cởi mở đấy.”
“Bằng không.”
Nam quỷ nhún vai, đi vòng quanh tôi: “Mặc kệ tôi nghĩ thế nào thì cũng đã đi rồi. Hơn nữa, nếu không phải có kẻ bảo vệ cô, có lẽ tôi vẫn có thể tạo dựng được danh tiếng của mình trong âm phủ.”
Nói xong, cậu ta hung hăng quay đầu lại.
“Tôi thật sự muốn đưa cô xuống đó và để cô trải nghiệm nỗi đau của tôi.”
“Nhưng tôi không muốn chết.” Tôi đau khổ tiếp lời của cậu ta.
Tuổi trẻ của tôi còn rất nhiều, chưa làm giàu, chưa đến câu lạc bộ Bạch Mã tìm đàn ông.
Đây chỉ là một trò đùa, nhưng khi tôi nói điều đó, mắt tôi đỏ hoe.
Ma nam sửng sốt: “Trừ tôi ra, còn có ai muốn hại cô à?”
“Thứ người kia muốn khác với tên quỷ nhà cậu.”
Tôi muốn mô tả điều đó cho cậu ta, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu. Tôi chỉ có thể hỏi: “Nếu có người muốn giết tôi, liệu chiếc vòng chân này có bảo vệ được mạng sống của tôi không?”
“Còn tùy theo phương pháp, nó bảo vệ khỏi những yêu ma và bùa chú, nhưng nó không bảo vệ khỏi những tổn thương vật lý từ dương gian.”
“Dương gian có quy tắc của dương gian, âm phủ có quy tắc của âm phủ, cho dù chỉ là đồ vật cũng phải tuân theo.”
“Giống như chúng tôi, ma không thể chạm vào con người, con người không thể chạm vào hay nhìn thấy chúng tôi, bởi vì chúng ta đến từ hai thế giới.”
Cậu ta đưa cho tôi một lời giải thích khó hiểu.
Tôi chỉ bắt được một vài từ khóa.
Tóm lại, đây là…
Tôi xong rồi.
Chẳng bao lâu nữa, tôi có thể sẽ trở thành đồng nghiệp với ma nam.
Tôi nghĩ rằng trong tương lai tôi sẽ chạy khắp nơi và đè mọi người, vì không thể đạt được KPI mà bôn ba khắp nơi rồi dần trở thành một phần của nhóm quỷ áp giường.
Da gà lập tức nổi lên khắp lưng tôi.