Ma Nam Không Đạt Kpi - Chương 2
4.
Kiểu người không tim không phổi như tôi rất nhanh đã quẳng chuyện đó ra sau đầu.
Nếu không phải vì cú sốc vừa rồi, có lẽ tôi đã không nghĩ tới điều đó.
Nhưng tính cách của ma nam này rất khác với em trai kia.
Một người u ám, một ma thì vô liêm sỉ.
Cùng một người ở chỗ nào chứ?
“Ngủ rồi à?” Giọng nói đầy mê hoặc của tên ma nam lại vang lên từ phía sau.
“Ngủ rồi!” Tôi dùng gối che đầu lại để che khuất đôi mắt sáng ngời của cậu ta.
“Cô nói dối.” Cậu ta vòng qua giường, ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Đột nhiên bị một luồng khí lạnh bao bọc, khiến tôi rùng mình.
Cuối cùng tôi không nhịn được nhấc gối lên, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
“Cậu có biết Tô Cảnh không?”
Tôi biết được cái tên Tô Cảnh từ những khách hàng trước. Đó là thông tin duy nhất tôi biết về anh chàng đẹp trai.
“Ai?” Cậu ta nhanh chóng đáp lại, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.
“Người này không có trong danh sách của tôi, chắc bị mấy con ma khác đè rồi.”
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai giống hệt như trong ký ức của mình rồi chìm vào suy nghĩ.
Hay là thử nghiệm xem sao?
Tôi nhấc chân, duỗi thẳng bắp chân về phía ma nam, nếu không phải đâm xuyên qua được cậu ta thì ngón chân cái của tôi suýt chút nữa đã chọc vào chóp mũi của cậu ta.
Cậu ta cau mày đầy chán ghét, lùi lại hai bước đúng vào lúc ngón chân của tôi chuẩn bị đâm vào.
“Chị gái, chị đã đi quá xa rồi đấy.”
“Đừng vội ghét tôi.” Tôi nói, ra hiệu cho cậu ta nhìn vào vòng chân của tôi.
Đôi mắt của ma nam từ từ rơi xuống mắt cá chân mảnh khảnh của tôi.
Chiếc vòng chân có khóa màu bạc tỏa ra ánh sáng kỳ lạ trong ánh đèn tối tăm.
Cậu ta nheo mắt lại.
Tôi kinh ngạc nhướng mày: “Cậu có ấn tượng gì không?”
Nhưng cậu ta nhìn xong lại ung dung quay đầu, trong giọng nói có chút kinh ngạc: “Chân cô nhiều lông quá, cô là con gái thật không đấy?”
Hai người này không bao giờ có thể là cùng một người!
Người em tuy không thích nói chuyện nhưng cách cư xử lại hiền lành, có học thức, lời nói trong trẻo như dòng suối trong vắt trên núi.
Không giống như cái gã hôi hám trước mặt này!
Quả thật một người là thiên thần và người kia là ác quỷ!
“Cậu xứng đáng trở thành một tiểu quỷ.” Tôi lẩm bẩm.
Cậu ta đã nghe thấy nó.
“Tôi nói, nếu không có cô, tôi đã phi thăng trở thành thủ lĩnh quỷ.” Con ma nam trừng mắt nhìn tôi, háo hức tiến về phía trước, nhưng cậu ta đột nhiên phanh xe khi còn cách tôi mấy centimet.
Cậu ta đặt tay lên một cánh tay của tôi, tỏ vẻ bối rối: “Ai đưa cho cô sợi dây này?”
Tôi cười khẩy: “Tôi nói cậu đưa cho tôi, cậu có tin không?”
Trong mắt cậu ta tràn ngập sáu chữ to đùng “Hình như cô đang trêu tôi.”
“Đây không phải là sợi dây thông thường.”
Con ma nam hít một hơi, đứng lên treo lủng lẳng trên đầu tôi, hòa làm một với bức chân dung của thiền giả trên tường.
“Đây là thứ đến từ âm phủ, nó có linh hồn của chủ nhân gắn liền với nó và có thể bảo vệ những người mà người đó muốn bảo vệ.”
Cậu ta nhìn tôi và nheo mắt lại: “Nhưng cô đeo nó vào mà chủ nhân còn sống thì không sao cả… Nếu chủ nhân chết, cô sẽ gặp phiền phức cả đời, đã vậy còn dễ bị linh hồn bên trong cắn ngược lại.”
“Làm thế nào mà một người sống sờ sờ như cô lại có thể có những đồ vật như vậy?”
Tôi bị lời nói của ma nam làm cho sợ hãi, toát mồ hôi lạnh: “Ý cậu là, người đưa sợi dây cho tôi rất hận tôi?”
“Không hẳn.”
Ma nam gãi mặt nói nhỏ: “Ngược lại, có thể hắn rất thích cô cho nên mới không tiếc việc bán linh hồn để bảo vệ cô.”
Tô Cảnh thích tôi?
Làm sao có thể? Rõ ràng tôi và cậu ta gặp nhau lần đầu ở phòng bói toán.
“Nhưng người đưa cho tôi sợi dây này đã không còn nữa.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“Ồ…” Nam quỷ mím môi, như sợ chọc vào chỗ đau của tôi, giọng nói dịu dàng hơn.
“Nếu hắn đến địa phủ rồi thì tôi có thể giúp cô tìm hắn. Dù sao sử dụng những thứ như vậy thì hồn ma cũng chỉ có thể đi xuống bộ phận thấp nhất.”
“Giống như bộ phận quỷ đè giường?” Tôi không khỏi nhìn cậu ta.
Con ma nam nhìn như muốn ăn thịt tôi.
Tôi vội im lặng.
5.
Nhưng sau khi nói chuyện với cậu ta như vậy, tôi lại mất ngủ.
Tôi trằn trọc mãi, không ngủ được.
Ánh sáng chói lóa từ ngọn đèn đường xiên ra từ khe hở trên rèm chiếu thẳng vào mắt khiến tôi hơi khó chịu.
Tôi quay lại.
Lúc này, ma nam đang nằm ở bên cạnh tôi, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài và dày, chiếc cổ thon dài.
Mắt tôi trượt xuống yết hầu đang nhô lên, cho đến khi nó lăn lên lăn xuống trước mặt tôi.
“Ma như mấy người mà cũng cần ngủ sao?” Tôi tức giận hỏi.
Con ma nam không trả lời tôi.
Tôi tiếp tục lải nhải.
“Cậu cần ngủ như vậy mà mỗi ngày còn phải trực đêm, cậu không mệt à?”
“Làm sao mới có thể thực hiện bóng đè một cách chính xác? Có nhất thiết phải là đi vào giấc mơ sao?”
“Cậu có tên… không?”
Giây tiếp theo, một cái bóng khổng lồ từ trên trời rơi xuống, bao bọc tôi thật chặt.
Con ma nam bảo vệ tôi dưới cơ thể cậu ta, chặn đi ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Có lẽ cậu ta bực mình vì bị tôi làm phiền, giọng điệu của cậu ta nghe có vẻ không tốt cho lắm.
“Nhắm mắt ngủ đi, đừng ép tôi kéo cô thành quỷ chung.”
Có một sự uy hiếp có thể lặp lại cả trăm lần.
Tôi lập tức im lặng.
Không lâu sau tôi thật sự chìm vào giấc ngủ và có một đêm không mộng mị.
Khi mở mắt lần nữa, ma nam đã rời đi.
Tiếng chim hót líu lo và ánh nắng tràn vào. Tôi duỗi người ra và cảm thấy thật thoải mái.
Hóa ra rơi vào trạng thái ngủ sâu lại là một điều dễ chịu.
Nó hoạt động tốt hơn bất kỳ spa hoặc ngâm chân tinh dầu nào.
Tôi bắt đầu mong đợi được gặp ma nam tối nay.
Chiếc điện thoại di động rung lên đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi vừa nhìn.
Hóa ra đó là chủ tiệm bói toán mà tôi đã lâu không liên lạc.
Sau khi Tô Cảnh qua đời, tôi không bao giờ đến tiệm bói toán nữa.
Nhưng một ngày nọ, người chủ tiệm bói đã liên lạc với tôi. Cô ấy nói rằng tôi là người cuối cùng nhìn thấy Tô Cảnh ngoài cô ta.
Cô ta muốn lấy chiếc vòng chân mà Tô Cảnh đưa cho tôi và giữ nó làm kỷ niệm.
Tôi đã đồng ý.
Bởi vì tôi cảm thấy có lỗi.
Rốt cuộc chiếc vòng này là do tôi đã lì lợm la liếm lấy từ trên tay Tô Cảnh.
Tôi đã có ác ý với em trai của người khác.
Nhưng có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra vào lúc này.
Dù tôi có sử dụng phương pháp nào đi chăng nữa, chiếc lắc chân vẫn bị khóa chặt vào chân tôi và không thể tháo ra được.
Nhiều lúc tôi cảm thấy như đó là một sợi dây xích và nó đang trói tôi lại.
Tôi đã kể với bà chủ về sự việc này, lòng tôi băn khoăn không dứt, tôi nói: “Nếu không tôi trả tiền lại cho thầy, thầy xem như đã bán chiếc vòng chân của em trai cho tôi đi.”
Cô ấy đã từ chối tôi.
Chỉ nói rằng nếu một ngày nào đó tôi cởi được nó ra thì đừng quên đưa nó cho cô ấy.
Tôi thở dài, nghĩ rằng có lẽ đây chính là nỗi ám ảnh của một người chị.
Trong thời gian này, bà chủ đã gọi điện cho tôi nhiều lần để hỏi về chiếc lắc chân.
Tôi bất lực: “Thầy ơi, em thật sự không có lừa dối thầy đâu. Em đã thử dùng găng tay xà phòng luôn rồi, còn thiếu dùng cưa nữa thôi đó, nhưng nó không hề động đậy.”
Bà chủ im lặng cúp máy.
Kể từ đó, cô ta không bao giờ tìm đến tôi nữa.
Thành thật mà nói, tôi không coi trọng những tình tiết này.
Nhưng chuyện này…
Nó không đơn giản như tôi nghĩ.
Nó chỉ là một chiếc lắc chân làm bằng bạc mà cố ý tìm cách thức liên lạc với tôi, đã vậy còn bám riết không tha, đòi lại nó từ tôi?
Tôi nhớ trước khi Tô Cảnh đưa cho tôi chiếc lắc chân, tôi có liếc nhìn cửa sổ cửa hàng và thấy trên quầy có rất nhiều kiểu dáng tương tự.
Tôi cũng tận mắt chứng kiến bà chủ gói mấy chiếc vòng chân màu trắng bạc vào hộp bìa cứng rồi bán cho một số khách hàng nữ khác.
Nhưng tại sao cô ta lại có cảm tình đặc biệt với thứ trên chân này của tôi?
Chẳng lẽ là do Tô Cảnh đưa cho tôi sao?
Nếu tối qua tên ma nam không giải thích cho tôi về nguồn gốc của chiếc vòng chân này, có lẽ tôi vẫn sẽ ngốc nghếch tin vào lý do đó.
Những suy đoán cứ hiện lên trong đầu tôi, và tôi vô thức cảm thấy sợ hãi.
Có gì đó không ổn.
Chẳng lẽ chủ tiệm bói toán có vấn đề sao?