Ma Nam Không Đạt Kpi - Chương 1
1.
Tôi trò chuyện với người bạn thân nhất của mình đến năm giờ sáng.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon trong luyến tiếc, tôi mở game Vương Giả Vinh Diệu ra chơi.
Lúc sắp giành chiến thắng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau đầu tôi.
“Đã sáu giờ rồi, cô có chịu ngủ hay chưa?”
Tôi giật mình nhảy dựng lên.
“Cậu… Cậu là ai?” Tôi mở to mắt. Khuôn mặt của người đàn ông nhợt nhạt một cách khác thường, nhưng nét mặt lại đẹp trai, đôi mắt hoa đào dịu dàng như nước.
Nhưng lúc này, đôi mắt đó lại tràn đầy khinh thường.
Dù cậu ta có đẹp trai đến đâu cũng không thể tùy tiện xuất hiện ở nơi có một khuê nữ như tôi!
Nhưng trông cậu ta còn tức giận hơn cả tôi, cậu ta chỉ ngón tay thon dài vào chiếc điện thoại di động tôi đang cầm: “Chơi vui lắm hả? Lãng phí cả giấc ngủ.”
“Cũng tạm, chỉ là tôi không nghĩ…”
Tôi dừng lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Không phải chuyện của cậu. Cậu từ đâu đến? Nếu không nói thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Vừa nói tôi vừa ném chiếc gối trong tay đi.
Tuy nhiên, chiếc gối của tôi đã xuyên thẳng vào cơ thể người đàn ông.
Đôi mắt đen láy của cậu ta dao động, sau đó đông cứng lại trên chiếc gối rơi xuống đất.
Tôi nhìn quai hàm sắc sảo của cậu ta và nuốt nước bọt.
Cậu ta… không phải là con người!
2.
May mắn thay, ngày thường tôi xem rất nhiều phim kinh dị, mà tên ma nam này cũng có vẻ ưa nhìn nên không đáng sợ lắm.
“Cậu đến từ khu ma nào?” Tôi nhiệt tình hỏi.
Tên ma nam đẹp trai rõ ràng khá ngạc nhiên trước thái độ của tôi. Cậu ta hơi nghiêng đầu ra sau và tránh xa tôi.
“Tôi muốn đè cô.” Hỏi một đằng cậu ta trả lời một nẻo.
Tôi choáng váng trước sự thẳng thắn của cậu ta.
Dù có là ma thì cũng không thể chọc ghẹo, quấy rối, ve vãn một cách nghiêm túc như vậy được, phải không?
“Cô khiến thành tích của tôi không đạt chỉ tiêu.”
Cậu ta tiếp tục nói, khóe miệng trề xuống, chau mày: “Đêm nay tôi sẽ giám sát giấc ngủ của cô.”
Tôi đại khái đã đoán được định hướng nghề nghiệp của cậu ta từ mấy câu nói ngắn củn đó.
Tôi cẩn thận nhìn cậu ta: “Cậu… là loại ma đó à?”
Ý tôi là quỷ áp giường, ma bóng đè.
Cậu ta gật đầu.
Suýt nữa tôi đã hiểu lầm, nói chuyện cũng không thể nói cho rõ ràng.
Tôi “Ồ” một tiếng, đột nhiên trở nên tò mò: “Vậy mấy vị… có phải đều là những anh chàng đẹp trai không?”
Để người bị đè có thể tỉnh dậy vào lúc nửa đêm mà không sợ hãi trước khuôn mặt xấu xí.
“Tất cả đều là phân công nghề nghiệp ngẫu nhiên.” Cậu ta nhăn mày, như thể không hài lòng với sự mê đắm của tôi. Cơ thể cậu ta bay lên cao, nhìn xuống tôi chằm chằm.
“Nếu không có cô, tôi đã được thăng chức lãnh đạo từ lâu rồi.”
“Không, anh chàng ma đẹp trai này…” Với đôi mắt gấu trúc, tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hoa đào quyến rũ đó.
Tôi cố gắng giải thích cho cậu ta: “Cậu hoàn toàn có thể đi đè người khác, cậu đâu cần phải một hai chăm chăm vào mình tôi.”
“Tôi không thể đè người của ma khác.”
Giọng cậu ta nghe như bị bóp nghẹt.
“Có nghĩa cô là người của tôi, cô chỉ có thể bị tôi đè.”
Dù biết cậu ta không có ý như vậy nhưng tôi vẫn không khỏi có chút xấu hổ khi nghe những lời này từ một con ma cực phẩm như vậy.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài thỏa hiệp.
“Được rồi, nhưng để tôi nhắc cậu trước, tôi bị chứng mất ngủ trầm trọng.”
Không ngờ cậu ta lại khoe hàm răng trắng bóng, nhìn tôi đầy nham hiểm.
“Cô ngủ không được cũng không sao, nếu lần này tôi cũng không đủ KPI thì cô sẽ biến thành quỷ cùng tôi.”
Cậu ta cười tà ác: “Tôi đưa cô xuống dưới kia.”
Người này, ôi không, con ma này, nhất định có bệnh rồi!
Tự dưng nổi hứng liền hù người khác.
Sau khi hù dọa tôi xong, con ma nam tự nhiên nằm xuống bên phải tôi.
Cậu ta bắt chéo chân và hướng dẫn tôi tìm một bộ phim hay cho cậu ta xem.
Tôi muốn đẩy cậu ta ra nhưng lại không thể chạm vào.
Tôi bất lực nói: “Cậu không về được à? Cả đêm qua tôi không ngủ, tôi muốn ngủ.”
“Cô cứ ngủ của cô đi…” Như đột nhiên có phản ứng lại, tên ma nam vội vàng đứng dậy, hai mắt sáng ngời.
“Giờ cô cố gắng thì đến tối nhất định có thể ngủ được.”
Tôi đã tin điều đó.
Vì vậy, tôi thật sự đã xem phim với cậu ta cả buổi sáng.
Trong khoảng thời gian này, cậu ta kiên nhẫn trả lời một ngàn lẻ một câu hỏi tại sao của tôi.
Mãi đến sáu giờ tối, tôi mới chịu không nổi nữa và ngáp liên tục hàng chục lần.
Ma nam vẫn đang nằm bên cạnh, chăm chú xem phim.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Tôi đi ngủ trước nhé, các cậu không có giờ làm việc cố định à?”
Mắt cậu ta dán chặt vào tấm rèm chiếu trước mặt và lơ đãng nói “ừ”.
Tôi chìm vào giấc ngủ với tâm hồn thanh thản.
Nhưng đêm nay tôi ngủ không ngon giấc.
Bởi trong giấc ngủ, tôi luôn có cảm giác như có vật gì đó đè lên đỉnh đầu, bên tai có tiếng ù ù như tụng kinh.
Tôi giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt nhìn chằm chằm của tên ma nam.
Cậu ta lơ lửng trên không trung, đôi mắt đen trắng trợn ngược, sau lưng phát ra nhạc nền u ám của bộ phim.
Nó thực sự đã nhuộm nên một bầu không khí quỷ dị.
Tôi ôm ngực, không thể ngăn tim mình đập thình thịch.
Điều này buộc tôi phải thừa nhận rằng người trước mặt tôi là một con ma thật sự, người sẽ tiễn tôi đi mọi lúc mọi nơi.
Cuối cùng tôi đành chịu thua, thấp giọng giải thích: “Tôi không cố ý thức dậy, tôi chỉ…”
“Tại sao?”
“Hả?”
Tôi sửng sốt, nhìn thấy tên ma nam trước mặt đang xoay tròn một vòng, trông dáng vẻ không thể tin nổi.
Cậu ta khiếp sợ nói: “Tôi không thể bước vào giấc mơ của cô.”
Thấy tôi vẫn còn ngơ ngác, cậu ta lặp lại lần nữa: “Khi cô đang ngủ, tôi không thể lại gần cô được. Tôi niệm chú ngữ nhưng không có tác dụng. Trên người cô có mang thứ gì không?”
“Hay là cô cũng chết rồi? Cô cũng là ma?”
3.
Tôi thật ngu ngốc.
Tên quỷ yêu này cũng thật thô lỗ.
Bây giờ cậu ta còn đứng trước mặt một người hỏi xem người đó đã chết hay chưa.
“Không phải cậu biết rõ hơn tôi sao? Tôi không phải của cậu sao?”
Tôi hỏi lại cậu ta.
Cậu ta quả nhiên đã im lặng.
Tôi quay lại và phớt lờ cậu ta, để cậu ta tự giải trí giữa không trung.
Nhưng tôi đã nhớ ra điều gì đó.
Ban đầu tôi mê mẩn nó đến mức không để ý tới khuôn mặt quen thuộc của ma nam.
Tôi đã gặp cậu ta.
Tôi không thể biết cách đây bao nhiêu năm.
Đó là một tiệm bói mới mở.
Cậu ta chắc chắn là em trai của chủ tiệm. Cậu ta có vẻ kín đáo, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, dáng người đẹp và chiếc mũi cao. Khách hàng thường xuyên đến xin chụp ảnh nhưng cậu ta đều từ chối.
Tôi thích khiêu chiến, tính cách xưa đến nay đều luôn vô tư, nhướng mày với bà chủ và nói: “Tôi phải nhờ anh chàng đẹp trai đó bói toán cho tôi.”
Chàng trai trẻ đẹp nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh.
Ngay lập tức tôi bị cậu ta thu hút. Nếu anh chàng đẹp trai đó không trông trẻ như vậy thì tôi đã tán tỉnh ngay lập tức.
“Sao vậy, tôi đã trả gấp đôi số tiền, em trai của thầy đến đưa đồ tận tay cho tôi cũng không phải là quá đáng chứ.” Tôi hướng về cậu ta, dõng dạc nói.
Da mặt tôi quá dày nên cậu ta hết cách, đành phải đích thân đưa cho tôi một chiếc lắc chân. Cậu ta còn nói gì mà: “Vì cô đã nhận đồ của tôi thì đeo cho đàng hoàng.”
Tôi hạ mắt xuống. Chiếc lắc chân hình ổ khóa, không có chìa khóa ghép đôi, đã đeo thì không thể tháo ra.
Khóa rất chắc chắn.
Tôi chẳng xem trọng lời nói của cậu ta chút nào. Nhưng ngoài miệng vẫn nói rất êm tai: “Đây là quà của một anh chàng đẹp trai, tất nhiên tôi sẽ mang nó cho đàng hoàng rồi.”
Tôi không bỏ lỡ nét thất vọng trong mắt cậu ta.
Sau khi về đến nhà, tôi cầm chiếc vòng chân, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Ngày hôm sau tôi lại đi tìm cậu ta…
Nhưng lại thấy một vòng cảnh sát vây quanh tiệm bói.
Cậu ta đã tự sát.