Ma Cà Rồng Xuyên Thành Omega Thì Phải Làm Sao? - Chương 5: Ngoại truyện 1
- Home
- Ma Cà Rồng Xuyên Thành Omega Thì Phải Làm Sao?
- Chương 5: Ngoại truyện 1 - Tịch Thần Dị
Tôi từng nghĩ tôi sẽ độc thân cả đời, hoặc sẽ bị ép kết đôi khi đến tuổi ba mươi.
Nhưng tôi không ngờ rằng, tôi lại gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Ngày rời khỏi doanh trại, ngón tay tôi bị thương, có một Omega lén lút theo dõi tôi từ phía sau.
Ban đầu, tôi nghĩ em ấy là gián điệp của đối phương, nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị phủ nhận.
Không có gián điệp nào lại ngốc nghếch đến vậy.
Em tưởng rằng mình theo dõi rất kín đáo, nhưng pheromone của cậu lại tỏa ra khắp nơi.
Tôi đành phải lén dùng pheromone của mình để ngăn pheromone của em ấy lại, tránh gây rắc rối cho những người khác.
Mùi sữa, còn khá ngọt.
Tôi hơi tò mò, muốn xem em ấy định làm gì.
Vì thế, tôi sắp xếp trước với lính canh ở cửa, bảo họ đừng bắt cậu Omega đó.
Em ấy trèo vào phòng tôi, trốn trong tủ quần áo, có lẽ còn đang tự đắc với kỹ thuật theo dõi của bản thân.
Nhưng em ấy mãi không ra, tôi đành nằm trên giường giả vờ ngủ.
Quả nhiên, khi nghĩ tôi đã ngủ say, em ấy mở cửa tủ quần áo ra.
Em ấy quỳ bên giường, hơi thở nhẹ nhàng phả lên ngón tay trái của tôi.
Còn tay phải của tôi đã sẵn sàng kết liễu em chỉ trong một chiêu.
Chỉ cần em ấy có bất kỳ động tĩnh nào, tôi sẽ không do dự giết chết.
Nhưng tôi không ngờ, em ấy chỉ liếm ngón tay tôi, còn tiện thể hút vài ngụm máu.
Những gì xảy ra sau đó, tôi không nhớ rõ, chỉ cảm thấy mình ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau, em ấy lại trốn trong tủ quần áo của tôi.
Cùng lúc đó, tôi nhận ra rằng em ấy có lẽ không phải là một Omega bình thường.
Nhưng tôi cũng bắt đầu muốn trêu chọc em ấy, cố ý tự làm vài vết thương trên người mình.
Quả nhiên, em ấy lại đến hút máu, ngây thơ đến mức trông khá đáng yêu.
Cái đầu lông xù của em ấy dụi vào ngực tôi, trời ơi, tôi hối hận vô cùng vì đã chọn vị trí đó để rạch vết thương.
Sau này, em ấy nói với tôi rằng mình là một ma cà rồng đến từ thế giới khác.
Dù nghe có phần kỳ quặc, nhưng tôi vẫn tin.
Vì em ấy không có người thân nào ở thế giới này, tôi miễn cưỡng sử dụng thân phận của mình để giúp cậu đăng ký hộ khẩu, biến cậu thành một công dân của Liên Bang.
Nhìn em ấy mỗi ngày cười tươi hút máu, trong lòng tôi có chút xúc động.
Đây là cảm giác mà tôi chưa bao giờ trải qua.
Tôi nhận ra, hình như tôi thích em ấy mất rồi.
Nhưng có vẻ như em ấy không thích tôi, còn chạy đi tìm Alpha khác.
Hôm đó tôi rất tức giận, không kìm được mà vỗ mấy cái vào mông cậu, nhưng lực đánh đến nơi lại tan biến hết.
Tôi không nỡ đánh mạnh, sợ em ấy sẽ khóc.
Tôi nghĩ, chắc mình xong đời rồi.
Ai cũng biết rằng nếu đến 30 tuổi mà tôi chưa tìm được một Omega mình thích, tôi sẽ bị cưỡng chế ghép đôi.
Tôi muốn vào ngày đó, trước mặt mọi người, tỏ tình với em.
Nhưng… em lại bỏ chạy.
Tôi nghi ngờ rằng em thật sự không thích tôi, lý trí bảo tôi nên buông tay, nhưng tôi vẫn không kìm được mà đi tìm em.
Cảm nhận em khóc, ôm chặt lấy tôi, tôi thật biết ơn vì bản thân đã đưa ra quyết định đúng.
Từ nhỏ, tôi đã lớn lên với những câu chuyện về Lam tinh và Mặt Trăng.
Tôi nghĩ, mình cũng muốn như Mặt Trăng, mãi mãi bảo vệ em.
Trong những ngày chiến đấu với trùng tộc, lúc rảnh rỗi, tôi đều ngắm nhìn bức ảnh của em.
Không giống như những lần ra trận vô ưu vô lo trước kia, bây giờ, có người đang đợi tôi ở nhà.
Khi bị hàng nghìn tên trùng tộc bao vây, trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh của em.
Chưa bao giờ tôi muốn sống hơn lúc này.
Nhưng vũ khí của trùng tộc không thương tiếc xuyên qua cơ thể tôi.
Nhìn em khóc sưng cả mắt mà tôi lại không thể giúp em lau đi nước mắt được, tôi chỉ biết tự trách bản thân.
Tôi đã thất hứa.
Tôi không thể trở về nhà.
Tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, dài đến mức tôi tưởng mình sẽ mãi mãi lạc lối trong đó.
Cho đến khi ánh mặt trời chiếu vào mặt tôi.
Tôi không nghĩ mình có thể tỉnh lại, nằm trong phòng bệnh.
Và em, đang nằm bên cạnh tôi.
Tôi nắm lấy bàn tay em, bàn tay đang quấn đầy băng.
Chúng tôi còn cả một tương lai rất dài phía trước.