Ma Cà Rồng Xuyên Thành Omega Thì Phải Làm Sao? - Chương 4
15
Mỗi ngày tôi đều ở nhà xem những bản tin từ tiền tuyến gửi về.
Mỗi lần liên bang chiến thắng, nỗi sợ hãi trong lòng tôi lại giảm đi một chút.
Tịch Thần Dị cũng đều đặn gửi tin nhắn an toàn về qua máy tính:
“Bé cưng, anh nhớ em quá, em có nhớ anh không?”
“Đừng lo lắng, cuộc chiến rất thuận lợi.”
“Sáng mai là trận chiến cuối cùng, đánh xong anh sẽ về nhà, anh muốn ăn sườn xào em nấu.”
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, tôi đã đi chợ mua rất nhiều thực phẩm, cố gắng chuẩn bị sẵn để Tịch Thần Dị về là có thể ăn ngay.
Lần này đánh trận chắc chắn anh đã gầy đi không ít, phải nấu thật nhiều món để hắn bồi bổ lại.
Nhưng đúng lúc tôi đang vui vẻ thái rau thì máy tính đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Đó là thông báo khẩn cấp từ liên bang: “Tịch Thần Dị bị trọng thương, nguy kịch.”
Con dao trên tay tôi rơi xuống đất, tôi ngã phịch xuống sàn, liên tục xác nhận tin nhắn này liệu có đúng là từ chính phủ.
Tôi không tin. Rõ ràng Tịch Thần Dị đã nói chiến tranh sắp kết thúc, làm sao anh có thể đột ngột bị thương nặng như vậy?
Chắc chắn là tin giả, ai đó đã xâm nhập vào hệ thống của liên bang!
Tôi tự nhủ với lòng không được mắc lừa, nhưng nước mắt cứ thế khiến tầm nhìn mờ dần đi.
Tại sao… tại sao lại thế này…
16
Chỉ khi lên chiếc phi thuyền do liên bang điều đến, tôi mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trận chiến hôm nay vốn là một chiến thắng áp đảo, nhưng lại có một đội không may rơi vào bẫy của trùng tộc.
Tịch Thần Dị đã không tiếc thân mình cứu đội, anh liều mạng đưa họ thoát ra, còn bản thân thì một mình chiến đấu với hàng ngàn tên trùng tộc.
Khi viện binh của liên bang đến, dưới đất xác chết đã chất đầy như núi, máu chảy thành sông.
Họ tìm thấy Tịch Thần Dị giữa hàng ngàn xác chết đó.
Nhưng… anh đã không thể cứu được nữa.
Phi thuyền lao nhanh qua các hành tinh với tốc độ tối đa, hướng thẳng đến chiến trường.
Còn phi thuyền chở Tịch Thần Dị cũng đang lao về nhanh nhất có thể.
Chúng tôi sẽ gặp nhau tại một điểm trên đường.
Ý của liên bang rõ ràng là muốn tôi được gặp Tịch Thần Dị lần cuối cùng.
Nhưng tôi không tin, một người đáng ghét như anh, phải sống nghìn năm để gây rắc rối, không thể nào chết yểu như vậy.
Anh đã bảo tôi chờ anh về nhà.
Anh vẫn chưa về nhà mà.
17
Cuối cùng, hai phi thuyền cũng gặp nhau, khoảnh khắc nhìn thấy anh, nước mắt tôi trào ra, mọi hy vọng tan biến.
Anh nằm trên giường bệnh, toàn thân đầy máu, dù đã truyền không biết bao nhiêu túi máu nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.
Tất cả các cơ quan nội tạng đều vỡ nát, anh chắc chắn đã đau đớn vô cùng.
Mọi người trong phòng đều rời ra ngoài, chỉ còn tôi và Tịch Thần Dị.
Tôi quỳ bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, khóc không thành tiếng.
Đôi mắt vốn nhắm chặt của Tịch Thần Dị hơi mở ra.
Anh nói: “Đừng khóc.”
Anh cố gắng đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, nhưng giữa chừng lại vô lực hạ tay xuống.
Cổ họng anh lại trào ra một ngụm máu.
“Xin lỗi.”
“Em không cần anh xin lỗi, em cần anh khỏe mạnh, anh đã hứa với em là sẽ về nhà, anh sẽ sống mà, đúng không?”
Tịch Thần Dị yếu ớt cười, nhưng ngay sau đó, vì cơn đau dữ dội, anh lại nhắm mắt lại.
Anh thậm chí không còn sức để lừa tôi nữa.
Phi thuyền tiếp tục bay qua vũ trụ rộng lớn, trên đường đi ngang qua một hành tinh màu xanh thẫm.
Biển xanh thẳm và đất liền xanh tươi đan xen nhau, tràn đầy sức sống.
Nó được gọi là Lam tinh, nơi tổ tiên chúng tôi từng sinh sống.
Xung quanh Lam tinh, có một hành tinh màu trắng đầy vết nứt cùng lỗ chỗ quay quanh, tồn tại từ thuở ban sơ cho đến khi vũ trụ tan vỡ.
Tận dụng chút sức lực cuối cùng, Tịch Thần Dị gắng gượng giơ một ngón tay chỉ về phía vệ tinh đó.
Anh mở miệng, lại không thể phát ra chút âm thanh nào.
Nhưng ngay lúc đó, tôi hiểu anh muốn nói gì.
Anh nói: “Anh sẽ như ngôi sao kia, mãi mãi bảo vệ em.”
18
“Không, em không muốn anh chết!”
Tôi phát điên, cầm lấy con dao không xa đó, mạnh tay rạch một đường vào lòng bàn tay mình.
Máu chảy ra như suối, từng dòng vào miệng Tịch Thần Dị.
Nhưng đôi môi của anh vẫn trắng bệch.
Mọi thứ như quay trở lại đêm hè đầu tiên ấy.
Tôi nằm trên giường Tịch Thần Dị, lén hút máu từ vết thương của anh.
Gió hè dịu dàng, mang theo hương hoa đậm đà từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ.
Ánh trăng nhàn nhạt trải dài trên người anh.
Tôi cẩn thận bóp máu từ đầu ngón tay mình, thấy đôi môi tái nhợt của anh nhanh chóng trở nên đỏ tươi.
Nhưng giờ đây… máu trong lòng bàn tay tôi đã chảy cạn, còn Tịch Thần Dị vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Không do dự, tôi rạch một vết sâu hơn trên cánh tay kia.
Con người sẽ gặp nguy hiểm khi mất 30% máu, còn huyết tộc, chỉ cần mất 5% đã nguy hiểm.
Tôi bắt đầu chóng mặt, trước mắt cũng dần trở nên mờ mịt.
Nhưng tôi vẫn gắng gượng quỳ bên giường, nhìn dòng máu chảy vào miệng Tịch Thần Dị với chút hy vọng mong manh.
Uống thêm chút nữa… thêm chút nữa…
Máu vẫn đang chảy ra nhanh chóng, sinh mệnh tôi cũng vậy.
Nhưng tôi muốn anh sống.
Mạng sống của tôi, toàn bộ máu trong cơ thể tôi, đều vì anh mà tồn tại.
19
Trong cơn mơ màng, tôi dường như đã có một giấc mơ rất dài.
Tôi mơ thấy mình bước lên một chiếc xe, tất cả mọi người trên xe đều cúi đầu, giống như đã mất đi linh hồn.
Những gì tôi thấy chỉ là màu xám.
Ngoài cửa sổ lúc thì là khu rừng hoang vu, đổ nát, lúc lại là chiến trường đầy lửa đạn.
Mọi thứ đều kỳ lạ và khó hiểu.
Hành trình rất dài, không biết khi nào mới đến đích.
Bất chợt, có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi quay đầu lại, dù không nhìn rõ mặt người đó, nhưng theo bản năng, tôi lại cảm thấy thân quen vô cùng.
Giống như đã quen biết từ nhiều năm.
Anh nói: “Em không nên đến đây.”
Đồng thời, khung cảnh bên ngoài cửa sổ rất nhanh bắt đầu tua ngược trở lại, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Giống như một tấm kính mịn màng đột ngột bị đập vỡ ở trung tâm, vô số mảnh vỡ trút xuống, thế giới dường như sắp sụp đổ.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra anh là ai, khuôn mặt trước mắt dần dần trở nên rõ ràng.
Tịch Thần Dị đứng trước mặt tôi, vẫn nguyên vẹn, anh cau mày, đầy hối tiếc.
Tôi lại cười, không nói không rằng, nắm chặt lấy cổ tay anh, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Cảnh tượng ngoài cửa sổ ngay lập tức biến mất, dưới chân là vực thẳm hư không.
Khi thế giới sụp đổ, từ xa, trong thung lũng bùng lên ánh sáng rực rỡ ngàn trượng.
Từ đó, thế giới cuối cùng cũng dần rực rỡ những sắc màu.
(Chính văn kết thúc)