Ma Cà Rồng Xuyên Thành Omega Thì Phải Làm Sao? - Chương 3
11
Ngày đó nhanh chóng đến.
Lễ ghép đôi được tổ chức dưới hình thức tiệc.
Nhân viên từ Trung tâm Ghép đôi AO mang thiết bị đến dinh thự họ Tịch, đến giờ hẹn sẽ tiến hành ghép đôi tại chỗ trong cơ sở dữ liệu.
Buổi tiệc quy tụ nhiều nhân vật ưu tú từ các giới, đều là những người thường xuyên xuất hiện trên TV, đủ để thấy mức độ coi trọng việc ghép đôi này của Tịch Thần Dị.
Một ngày trước, hắn đưa cho tôi một thiệp mời viền chỉ vàng, đặc biệt dặn dò tôi đến tham dự tiệc.
“Tại sao nhất định phải có tôi đi?”
Tịch Thần Dị nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ từng chữ nói: “Em là nhân vật chính.”
Tôi hiểu ra, ngôn ngữ văn hóa quả thật uyên thâm, chắc tất cả mọi người đến dự tiệc đều là nhân vật chính, dù sao cũng đều là người chứng kiến hạnh phúc tương lai của Tịch Thần Dị.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn ăn mặc trang trọng như vậy, thậm chí còn đặc biệt mặc quân phục thượng tướng.
Sắc mặt cũng khác với vẻ bình thản lạnh lùng thường ngày, mà luôn ẩn chứa một nụ cười.
Tôi đứng ở góc phòng, nhấp nước cam trong ly, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt Tịch Thần Dị hướng về phía mình.
Trên mặt tôi có gì bẩn sao? Hắn cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì?
Hơn nữa hắn sắp có Omega rồi mà vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm, nếu Omega của hắn biết thì sẽ nghĩ thế nào?
Khi còn một phút nữa là đến giờ ghép đôi, Tịch Thần Dị được bên họ Tịch gọi vào phòng chuẩn bị.
Còn tôi thì lén lút rời khỏi hội trường.
Tôi trở về căn phòng đã thuê, tắt tín hiệu điện thoại để tránh nó đẩy cho tôi một số tin tức không muốn xem.
Bật TV lên định xem phim giải trí, nhưng vừa mở lên đã nghe thấy ba chữ “Tịch Thần Dị”, để tránh nghe phần tiếp theo, tôi lập tức chuyển kênh.
Không ngờ đổi liên tục hơn chục kênh, tất cả đều như vậy.
Có vẻ kết quả ghép đôi đã ra, mới khiến nhiều phương tiện truyền thông đua nhau đưa tin như vậy.
Tôi chỉ có thể tắt TV nằm trên giường, ép bản thân ngủ.
Đúng lúc gối của tôi càng lúc càng ướt, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Giọng Tịch Thần Dị trầm xuống đến mức đáng sợ, xuyên qua khe cửa va chạm vào màng nhĩ tôi:
“Tô Đường, mở cửa.”
12
Cánh cửa vừa mở ra, tôi lập tức cảm thấy chóng mặt, khi nhận thức quay lại thì đã bị Tịch Thần Dị ép sát vào cửa.
Cơ thể nóng rực của Alpha bao phủ lấy tôi.
Tịch Thần Dị cứng rắn nâng cằm tôi lên: “Tại sao…”
Nhưng khi hai mắt chúng tôi chạm nhau, phần còn lại của câu nói đã bị hắn nuốt chửng.
Tôi vẫn cậy mạnh, hít mũi tỏ vẻ không quan tâm, nhưng không biết đôi mắt đỏ hoe đã sớm bán đứng cảm xúc của bản thân.
Lúc này trông tôi chẳng khác gì một chú nai nhỏ ướt sũng.
Tịch Thần Dị nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên má tôi, giọng nói dịu lại: “Sao em khóc?”
Tôi đẩy hắn ra: “Anh đã là Alpha của một Omega rồi, chúng ta là AO, không nên quá thân thiết, anh đi nhanh đi.”
Tịch Thần Dị không hề nhúc nhích, trái lại còn tự giễu: “Omega của anh không chỉ không chấp nhận lời tỏ tình của anh mà còn bỏ trốn nữa.”
Tôi mở to mắt, không ngờ có ngày Tịch Thần Dị cũng bị từ chối.
“Vậy anh mau đuổi theo cô ấy đi, tìm em làm gì?”
Hắn tiếp tục ép sát, khoảng cách càng gần hơn, tôi thậm chí có thể thấy hình ảnh bản thân run rẩy phản chiếu trong đôi mắt hắn.
Trái tim tôi đột nhiên lỡ mất một nhịp.
Tịch Thần Dị chậm rãi mở miệng: “Chẳng phải anh đang đuổi theo em sao?”
Tôi ngẩn người đứng tại chỗ.
Alpha bao lấy tôi trong không gian do hắn tạo ra, mũi tôi ngập tràn mùi pheromone rỉ sắt.
Đầu tôi rối tung, mãi một lúc lâu mới hiểu được ý trong lời nói của Tịch Thần Dị.
“Ý anh là… anh đang theo đuổi em?”
“Nhưng hôm nay chẳng phải anh sẽ ghép đôi rồi sao?”
Tịch Thần Dị mím môi không nói, chỉ bế tôi đặt ngồi lên trên sofa.
Tôi ngồi vắt vẻo trên đùi hắn, lưng tựa vào ngực hắn.
Tịch Thần Dị mở tivi, trên đó đang phát bản tin mà tôi đang xem dở.
“Tịch Thần Dị hôm nay tỏ tình nhưng bị cho leo cây, ngàn đóa hồng cũng không đợi được nhân vật chính?”
Trên màn hình, hàng ngàn bông hồng từ từ xuất hiện trên sân khấu bữa tiệc, còn Tịch Thần Dị đơn độc đứng ở giữa, trông cô đơn vô cùng.
Tịch Thần Dị ôm lấy eo tôi, hôn lên tuyến thể ở sau gáy tôi.
“Sẽ không ghép đôi đâu.”
“Anh đã lên kế hoạch từ rất lâu, chỉ muốn nhân cơ hội này tỏ tình với em, tất cả những người dưới sân khấu sẽ là nhân chứng cho chúng ta.”
Cảm giác chua xót trào dâng, nước mắt còn chưa kịp rơi đã bị Tịch Thần Dị nhẹ nhàng lau đi.
Giọng hắn vang lên bên tai tôi: “Anh thích em, em đồng ý chứ?”
Không ngờ Tịch Thần Dị lại thẳng thắn như vậy, đầu óc tôi còn mờ mịt nhưng vẫn gật đầu lia lịa.
“Vậy tại sao lại chạy trốn?”
Tôi nghẹn ngào đáp: “Xin lỗi, chỉ là em không muốn thấy anh ở bên một Omega khác thôi…”
“Em cứ tưởng anh không cần em nữa.”
Tịch Thần Dị im lặng một lúc, sau đó bế tôi đứng trước cửa sổ sát đất, chỉ vào một ngôi sao nhỏ ánh sáng mờ mờ trên bầu trời.
“Em thấy ngôi sao đó không? Đó là vệ tinh của sao Lam.”
“Anh cũng sẽ giống như nó, sẽ mãi mãi bảo vệ em.”
13
Ba tháng sau.
Hôm nay là sinh nhật của tôi, nhưng Tịch Thần Dị đã bị triệu tới trụ sở liên minh từ sáng sớm để họp.
Gần đây biên giới không yên, trùng tộc có dấu hiệu không an phận, chiến tranh có thể sẽ nổ ra bất cứ lúc nào.
Tôi ở nhà mở đống quà mà Tịch Thần Dị đã chất đống cả một căn phòng, cũng không thấy buồn chán.
Khi đói, tôi lấy một ít máu mà Tịch Thần Dị trữ trong tủ lạnh để uống.
Từ sau sự cố máu vịt, mỗi lần ra ngoài Tịch Thần Dị đều để sẵn máu đông trong tủ lạnh để tôi không bị đói.
Khi mở quà, tôi nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cơ thể bỗng nhiên mềm nhũn, một cơn nóng bức dâng lên, nhiệt độ cơ thể cũng tăng nhanh chóng.
Trong xương như có hàng ngàn con sâu đang bò, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Không ổn, rất không ổn.
Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng hoàn toàn không còn sức.
Tôi mất rất nhiều công sức lết vào tủ quần áo trong phòng ngủ, cả người đã đầy mồ hôi.
Tuyến thể tiết ra lượng lớn pheromone, trong chớp mắt đã bao trùm cả tòa nhà.
Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy một sự thật: kỳ phát tình của tôi đã đến.
Thật khó chịu, lúc này, tôi rất muốn có Tịch Thần Dị ở bên.
Mắt tôi bắt đầu mờ đi, ý thức cũng không còn rõ ràng, cơ thể vô thức kéo hết quần áo của Tịch Thần Dị lại bên cạnh mình, thậm chí tôi còn ngậm một chiếc trong miệng.
Xung quanh toàn là pheromone có mùi sắt rỉ đặc trưng của hắn, giống như tôi đang nằm trong lòng hắn vậy.
Không biết bao lâu đã trôi qua, mơ hồ, cửa tủ quần áo bị mở ra, tôi được ôm vào một vòng tay ấm áp.
“Bé cưng.”
Tịch Thần Dị hôn lên tai tôi, giải phóng pheromone của Alpha để an ủi.
Tôi được nhẹ nhàng đặt lên giường, thân hình cao lớn của Alpha phủ lên.
“Bé cưng, em thơm mùi sữa quá.”
Hàm răng sắc bén của Alpha chạm vào sau cổ tôi, nhưng chỉ giữ nhẹ, không cắn.
Giống như bị kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn bắt được, nhưng lại không tung ra đòn chí mạng, cứ mãi kéo dài cho đến khi con mồi hoàn toàn mất hy vọng.
Tuyến thể vừa rỉ ra chất lỏng đã bị liếm sạch, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng nuốt của hắn vang lên bên tai.
Tôi nghẹn ngào yếu ớt lên tiếng: “Cắn…cắn nhanh đi.”
Kẻ săn mồi cuối cùng cũng ban phát lòng thương, răng sói tàn nhẫn cắm vào.
Pheromone của Alpha tràn vào cơ thể tôi như nước lũ, cả cơ thể dường như được lấp đầy.
Tịch Thần Dị ngẩng đầu lên, giọng hắn trầm thấp khàn khàn như đưa ra tối hậu thư cuối cùng:
“Bé cưng, sau khi vượt qua kỳ phát tình này, em sẽ bị đánh dấu trọn đời.”
14
Suốt một tuần đó, tôi không rời khỏi giường, mọi việc ăn uống, vệ sinh đều do Tịch Thần Dị bế tôi đi giải quyết.
Hình tượng của Tịch Thần Dị trong lòng tôi cũng hoàn toàn sụp đổ.
Hắn cứ như một con chó chưa từng được ăn thịt.
Tịch Thần Dị vừa xoa cái eo đau nhức như sắp gãy của tôi, vừa dùng giọng điệu đáng thương cầu xin:
“Bé cưng, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi, lần sau anh không làm thế nữa.”
Tôi yếu ớt lườm một cái, giọng khàn khàn: “Anh còn muốn có lần sau sao?”
Bàn tay đang xoa eo tôi của Tịch Thần Dị không ngoan ngoãn mà dần dần di chuyển lên trên, tôi cảnh giác vỗ ngay vào tay hắn.
Bị bắt quả tang, Tịch Thần Dị cười “hì hì”: “Xin lỗi cục cưng, em ở ngay bên cạnh anh, anh không thể kiềm chế được.”
Tôi ngồi dậy, đạp hắn ra khỏi phòng ngủ: “Tối nay anh ngủ ở phòng sách, không được vào đây.”
“Cục cưng à, anh đã mua sẵn sầu riêng rồi, giờ anh đang quỳ ở đây, em nguôi giận đi, tối cho anh vào nhé.”
15
Chẳng bao lâu sau, liên bang và trùng tộc khai chiến.
Đó là điều đã được dự đoán từ trước nên tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
Chiến trường diễn ra ở một hành tinh cách xa liên bang hàng chục triệu cây số.
Tịch Thần Dị, với vai trò là đại tướng, đã tình nguyện lên tuyến đầu.
Trước khi lên đường, hắn đã chuẩn bị một tủ đông máu đầy ắp.
Tôi giúp anh chỉnh lại bộ đồ chiến đấu, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.
Trước khi lên tàu chiến, Tịch Thần Dị nói: “Chờ anh trở về.”