Ly Cung - Chương 6
21
Ngày hôm sau thượng triều thì Hoàng Thượng đã đọc bức thư cho mọi người nghe, ai cũng không dám nhắc về chuyện nghị hòa nữa, từng người từng người chờ mong nhìn về tương lai.
Chiến báo ngày thứ năm đến thì tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, bởi vì chiến báo lần này là chiến thắng, lực lượng của Lý Liệt mới xuất hiện mà đã đánh cho Ngõa Luân tộc chống trả không nổi.
Mười ngày sau đó quân Đại Lương lại thắng liên tiếp sáu trận, thậm chí còn thu hồi được ba thành. Từ đó mà tên tuổi của Lý Liệt vang vọng tam quân, vang đến cả triều đình.
Hoàng Thượng vui mừng khôn xiết, mỗi lần lên triều đều khen ngợi: “Liệt nhi đúng là đứa con giống trẫm nhất!”
Lương phi và Lưu ma ma cũng rất vui vẻ, chỉ có ta là hơi lo lắng.
Lý Ngao là một kẻ tàn nhẫn, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép tình huống như này tiếp diễn nữa.
Nếu hắn không ngăn cản được Lý Liệt, nói không chừng sẽ giở thủ đoạn gì đó với Hoàng Thượng. Dù sao chuyện ép vua thoái vị cũng không phải là không thể làm được, mà bây giờ Lý Liệt cũng không có ở đây, nếu hắn ta không ra tay nhanh thì khi Lý Liệt thắng lợi trở về, vị trí thái tử nhất định sẽ là của Lý Liệt, còn hắn thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Ta đã ở cạnh Lý Ngao nhiều năm nên hiểu rất rõ, hắn ta chắc chắn dám làm.
Vì thế mà ta đi tìm Xuân Chi.
Lúc Xuân Chi nhìn thấy ta thì sắc mặt nàng ta cực kỳ xấu xí: “Ngươi đến đây làm gì?”
Ta nhìn Xuân Chi, cười thầm trong lòng. Nàng ta bây giờ rất hốc hác, những vết thương trên mặt trông còn nghiêm trọng hơn ngày trước, hình như nhận được hơi nhiều ‘Phúc khí’ rồi nhỉ.
“Thái tử đánh ngươi nữa à?”
Ta hỏi.
Xuân Chi như mèo bị giẫm phải đuôi, trực tiếp phủ nhận: “Ăn nói bậy bạ, thái tử đối tốt với ta rất nhiều, hắn còn nói muốn lập ta làm thái tử phi!”
Ta nhìn phần bụng của nàng ta: “Không lẽ ngươi mang cốt nhục của thái tử rồi sao?”
22
Lời nói của ta khiến ánh mắt Xuân Chi lóe sáng, nhưng nàng ta vẫn bình tĩnh nói: “Ai cần ngươi lo… Nhưng ngươi đến tìm ta làm gì?”
Ta mỉm cười: “Không làm gì, ta chỉ muốn ghé thăm ngươi một chút thôi!”
Mục đích đã đạt được, tất nhiên ta cũng không muốn ở lại nữa.
“Không có chuyện gì thì cút, đừng đến làm phiền ta…”
Nói xong thì Xuân Chi quay đầu rời đi.
Ta cũng không thèm để ý, giờ thì trở về Cung Cảnh Dương đợi tin tốt thôi.
Chờ đến giờ Tý thì trong cung thật sự náo loạn hết cả lên.
Nghe nói là lãnh cung bị cháy, Lý Ngao và một cung nữ cơ thể trần truồng chạy ra.
Nghe được tin này, lòng ta thầm an tâm.
Ban ngày ta cố tình đề cập đến việc mang thai cốt là để dẫn dụ Xuân Chi: Nếu ngươi muốn có địa vị, thì trước tiên phải có thai đã.
Bây giờ nếu muốn hành sự với Lý Ngao thì chỉ có nước hạ dược hắn, mặc dù hiện tại là thời điểm mấu chốt trong cuộc chiến giữa hai nước nhưng Lý Ngao có ngu thì cũng không đến mức mỡ dâng mồm còn không húp.
Biết vậy nên ta đã mua chuộc nhóm thị vệ của lãnh cung, chờ khi hai người kia hành sự thì châm ít lửa cho lãnh cung ấm chút.
Đến lúc đó mọi người sẽ đến dập lửa, rồi thấy luôn Lý Ngao và Xuân Chi đang túng dục, tin đó mà truyền đến tai Hoàng Thượng thì không biết ông ấy sẽ tức đến mức nào.
Quả nhiên ngày hôm sau, Hoàng Thượng tuyên bố thái tử bị phế truất Lý Ngao giáng xuống làm Lư Lăng vương, ngay hôm đó bắt hắn rời đến đất phong của mình.
Chuyện này tương đương với việc nói với mọi người rằng thái tử bị phế truất Lý Ngao đã bị hoàng thượng vứt đi, người sáng suốt thì đều biết, giờ đây vị trí thái tử đã là của Lý Liệt.
23
Ba tháng sau, Lý Liệt chiến thắng, lúc trở về còn trình một lá thư xin hàng của Ngõa Luân tộc.
Hoàng Thượng vui mừng khôn xiết, tại triều sắc phong Lý Liệt là thái tử.
Sau đó, Lý Liệt còn trình lên một món đồ khác, đó chính là thư từ qua lại của Lý Ngao với hoàng thất Ngõa Luân tộc.
Những bức thư này bắt đầu được thưa gửi qua lại sau khi Lý Ngao bị nhốt vào lãnh cung, bên trong còn có bản đồ biên giới của Đại Lương.
Hèn gì lúc Ngõa Luân tộc tiến đánh biên giới Đại Lương thì lại như chốn không người, hóa ra bọn họ đã có được bản đồ biên giới.
Bức thư nói rõ chi tiết cấu kết của hai bên, đó là Lý Ngao giúp Ngõa Luân tộc chiếm đóng ba thành, còn Lý Ngao thì sắm vai kẻ đi đàm phán nghị hòa, đến lúc đó thì hắn ta có thể lập công, trở về với vị trí thái tử lần nữa.
Lúc đó nghe nói Hoàng Thượng rất tức giận, trực tiếp đá Lý Ngao vào thiên lao, ngay cả hoàng hậu và gia tộc của bà ta cũng đi chung vào đó, bởi vì chuyện này chính xác có liên hệ đến nhà ngoại Hoàng Hậu.
Lúc đang ở Cung Cảnh Dương thì ta nghe được tin này, lòng vô cùng vui sướng, cũng vui dùm cho Lý Liệt vì cuối cùng cũng đã đi được bước này. Nếu là Lý Liệt lúc trước thì có khi hắn sẽ đè chuyện này xuống luôn, chờ lúc không có ai thì sẽ nói với Hoàng Thượng, coi như là tha cho Lý Ngao một mạng.
Buổi tối thì có bữa tiệc khao tam quân, Lương phi muốn lôi ta đi cùng nhưng mà ta từ chối, sau đó ta xoay người đi đến thiên lao.
24
Lúc ta vào đại lao thì đã nhìn thấy Xuân Chi, trông nàng ta rất hoảng hốt, miệng liên tục lẩm: “Không thể nào, không thể nào, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy…?”
“Nàng điên rồi, cứ tự nói bản thân mình trọng sinh, còn nói Lý Ngao sẽ trở thành Hoàng Thượng, thật đúng là đại nghịch bất đạo mà…”
“Ngày mai thì sẽ xử trảm…”
Thủ vệ thiên lao nói với ta.
Ta nhìn Xuân Chi, người kia bây giờ trông rất nhếch nhác, y như một kẻ điên. Trong lòng ta cũng không có một chút thương hại nào, đây là lựa chọn của nàng ta, cũng là tự nàng ta chuốc vạ vào thân.
Xuân Chi đang lẩm bẩm một mình thì đột nhiên nhìn thấy ta, nàng ta chật vật đứng lên, đôi mắt lấp lánh hy vọng, “Ngươi đến đây để cứu ta đúng không?”
Ta mỉm cười: “Ta đến đây để nhìn ngươi lần cuối, ngày mai tạm biệt rồi.”
“Ngươi mau cứu ta đi, mau cứu ta đi mà, ta sai rồi, ta sai rồi…”
Xuân Chi cầu xin ta
Ta nhìn người thủ vệ bên cạnh: “Chúng ta đi thôi!”
Xuân Chi tuyệt vọng nhìn ta rời đi.
“Tên thái tử bị phế truất kia mới làm ầm ĩ một hồi vì bị bọn huynh đệ ta đánh gãy chân, với lại hắn cũng là trọng phạm, ngươi không được đến xem đâu.”
Thủ vệ kia nói với ta.
Ta lắc đầu: “Không xem!”
Ta cũng không muốn nhìn thấy hắn ta, nhìn thấy Lý Ngao là ta lại cảm thấy buồn nôn.
Thấy được những kẻ ác nhân nhận được kết cục thích đáng thì ta cũng thỏa lòng. Rồi khi trở về Cung Cảnh Dương thì nhìn thấy một người đứng trước cửa phòng mình.
Nhờ ánh trăng, ta có thể nhìn thấy rõ ràng, đó là Lý Liệt.
25
Lúc Lý Liệt nhìn thấy ta, hắn có chút quen thuộc nói: “Về rồi à?”
Ta bước lên hành lễ: “Tham kiến thái tử điện hạ!”
Lý Liệt lấy ra một thứ gì đó từ trong người: “Cái này là ngươi viết?”
Thứ này chính là bức thư hôm đó ta đưa cho Lương phi, sau đó thuyết phục Lương phi đưa cho hoàng thượng.
Ta không nói gì, Lý Liệt cũng không để ý, hắn nói tiếp: “Thế mà lại tâm ý tương thông với ta đó chứ.”
Ta cười khổ, ở đời trước thì đây chính là bức thư cuối cùng hắn gửi về, lời trong đó là của hắn, tất nhiên là giống hắn nghĩ rồi
Lý Liệt lại gấp bức thư lại, trịnh trọng nhét vào trong ngực, sau đó nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ngươi có muốn…?”
Ta vội vàng ngắt lời: “Nô tỳ không muốn!”
Lý Liệt cũng không giận vì ta đã ngắt lời hắn, hắn hít sâu một hơi rồi lại nói: “Ngươi có bằng lòng trở thành nhi nữ của mẫu phi ta, sau này lâu lâu sẽ tiến cung bồi tiếp mẫu phi ta không?”
Ta quỳ xuống: “Nô tỳ bằng lòng!”
Lý Liệt xoay lưng lại với ta: “Cô biết ngươi không thích ở trong cung cấm, ngày mai cô sẽ cho ngươi xuất cung, cũng sẽ nói phụ hoàng sắc phong ngươi làm quận chúa, sau này thường xuyên tiến cung bồi tiếp mẫu phi của ta!”
Ta dập đầu cảm tạ: “Nô tỳ tạ ơn điện hạ!”
Bóng người Lý Liệt hơi run run, cuối cùng hắn cũng không nói gì, chậm rãi rời đi.
Ta quỳ hồi lâu mới đứng dậy.
Ta biết Lý Liệt muốn nói gì, nhưng đó có lẽ cũng chỉ là một ý thích bất chợt lướt ngang, hoặc có thể là hắn đã suy nghĩ kỹ càng. Nhưng ta không muốn dành cả cuộc đời mình trong thâm cung này, đây là lựa chọn của ta.
“Trân trọng lẫn nhau!”
Ta nói thầm với khoảng sân viện trống vắng.
(Hoàn)