Luyến Tình Tiên Ma - Chương 5
12
Sau khi băng bó vết thương cho Tạ Trường Từ xong, ta thay cho hắn một bộ y phục sạch sẽ.
Ma giới vốn không ưa bất cứ thứ gì dính dáng đến màu trắng, cho nên ngay cả ta cũng chỉ có thể tìm cho hắn một bộ quần áo màu đen, không ngờ lại hợp đến không ngờ.
Nên nói rằng… khí chất ẩn trong bóng tối lại như dã thú rình rập, mới đúng là thuộc về hắn.
Thấy ta cứ ngẩn người nhìn hắn, hắn nhíu mày.
“Làm gì vậy?”
“Tạ Trường Từ, nếu ngươi sinh ra đã là yêu ma, thành tựu hiện nay nhất định sẽ lớn hơn tu tiên.”
Hắn buộc tóc lên, lại đeo kiếm vào thắt lưng, bước qua cửa, liếc nhìn ta với vẻ chế giễu.
“Ta lại thấy, tiểu phế vật ngươi nếu như sinh ra làm người, có thể vào Cảm Nghiệp tự, khi hỏa táng nói không chừng có thể đốt ra mấy hạt xá lợi.”
“…”
Ta thu dọn hành lý đuổi theo, chợt phát hiện rất lâu trước đây, ta cũng từng đuổi theo bóng lưng như vậy.
“Chờ đã, Tạ Trường Từ, ngươi không biết tên ta sao?”
“Ta tại sao phải biết?”
“…”
“Ta tên Xuyên.”
“Vẫn là tiểu phế vật thuận miệng hơn.”
“…”
13
Trong phạm vi Ma giới vẫn chưa thấy có người truy sát Tạ Trường Từ, vừa vào Phàm giới liền lập tức biết được chuyện này đã gây náo loạn lớn đến mức nào ở Tiên giới và Phàm giới.
“Ngươi đã thành tội nhân thiên cổ rồi.”
Ta và hắn vẫn luôn đi trong núi rừng, trên đường đã chống đỡ không chỉ một đợt truy binh trang bị tinh lương với toàn là sát chiêu.
“Đúng vậy, bây giờ lại thêm tội danh cấu kết với tà ma ngoại đạo.”
“…”
Vì công pháp tu tiên của ta học không ra sao, cho nên khi giao đấu với những người đó, khó tránh khỏi để lộ chút bóng dáng đặc trưng của yêu ma.
Từ xa đã nghe thấy có người gào thét.
“Tạ Trường Từ!! Ngươi lại cấu kết với yêu đạo như vậy!! Ngươi!! Ngươi trong lòng còn có chính đạo!! Còn có trời đất!! Còn có vương pháp không!!”
“Họng có đau không hả! Mặt của lão già ngươi cũng thật dày, còn nói với ta về trời đất, vương pháp.”
“…”
Công lực chế giễu người của hắn vẫn luôn rất được.
Xa xa có một tiếng sấm, đánh thẳng xuống đất ba thước, trong chốc lát, những cây cối sau lưng chúng ta đều đổ ầm xuống.
Tạ Trường Từ kéo ta đột nhiên tăng tốc, ta vốn tưởng hắn sẽ đưa ta chạy trốn vào sâu trong rừng, kết quả đến đó, hắn lại đặt ta xuống đất, sau đó quay người lao thẳng đến vị trí sét đánh xuống.
“Chờ đã chờ đã, ngươi làm gì vậy?”
“Giết chết lão già đó.”
“?”
Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt lại có ánh sáng không ngừng nghỉ.
“Nếu ta chết, ngươi hãy thay ta cứu Tiểu Hoa ra.”
“…”
Cuối cùng ta cũng biết hắn bị thương đầy mình là do đâu rồi.
Chính là bất chấp tất cả xông lên đánh nhau, không cần mạng, không cần hy vọng, chỉ cần có thể giết thêm một người, là có thể bình tức thêm một phần lửa giận trong lòng.
Xa xa vang lên từng trận tiếng động, có tiếng gào thét, cũng có tiếng kêu thảm của người, mùi máu tanh nhàn nhạt, dường như ta ở đây cũng có thể ngửi thấy.
Lần này, Tạ Trường Từ sẽ chết sao?
Không biết từ lúc nào, trời đổ mưa rào rào.
Ta ngẩng đầu nhìn những giọt mưa rơi xuống từ khe hở của lá cây, mây đen trên bầu trời tụ lại, tiếng mưa trong rừng không dứt.
Khi cơn mưa lớn nhất, động tĩnh bên kia cuối cùng cũng nhỏ lại.
Ta quay lại nhìn thấy cảnh tượng đó, luôn cảm thấy nơi này còn giống địa ngục hơn cả địa ngục.
Mùi đất cháy và mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn nhưng nước mưa vẫn đang rửa sạch mọi thứ, Tạ Trường Từ quỳ ngay chính giữa, thanh kiếm dài của hắn chống đỡ cơ thể hắn.
Tiếng mưa che lấp mọi thứ nhưng ta vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét không cam lòng của những linh hồn.
“Ngươi chết rồi sao?”
Ta ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
Một lúc lâu sau, không có phản ứng.
Những hạt mưa điên cuồng đập xuống mặt đất, gió rít gào mang theo hơi lạnh, chúng ta cứ im lặng như vậy.
“Đừng mà, ta không muốn một mình đi tiếp, nói thật, ta hơi sợ rồi.”
“Ta thấy một yêu quái nhỏ bé như ta, căn bản không đánh lại được nhiều người như vậy, ngươi trước đừng chết, hãy cố gắng chịu thêm chút thương tổn nữa, được không, Tạ Trường Từ…”
“Tạ Trường Từ? Tạ Trường Từ?”
Không có phản ứng.
Khi ta định lay vai hắn, hắn đột nhiên ngã vào lòng ta.
“Đừng ồn.”
Giọng hắn khàn đến không ra hình dạng.
Ta thở dài, cõng hắn lên.
Nhẹ hơn ta tưởng.
“Tạ Trường Từ, ta thấy lần này ngươi thật sự sắp chết rồi.”
“Đừng nguyền rủa ta.”
“Nói thật, nếu ngươi chết, ta sẽ mặc kệ, Tiểu Hoa ta cũng không cứu.”
“Hừ, ngươi không phải thích giúp người nhất sao?”
Ta rụt cổ lại.
“Ta sợ rồi.”
Một lúc lâu sau, hắn vẫn không trả lời ta.
Mưa vẫn rơi, ta cõng hắn đi từng bước một, ngay khi ta nghi ngờ hắn có tắt thở giữa chừng không thì đột nhiên nghe thấy giọng hắn.
“Đừng sợ.”
“Sẽ không để ngươi chết.”
Nhưng giống như đang phiêu diêu trong mưa.
13
Mấy ngày nay đều mưa.
Khi tìm thấy một túp lều tạm thời của người hái thuốc trong rừng, ta đã đặt Tạ Trường Từ xuống.
Sờ trán hắn, quả nhiên rất nóng.
“Tiếp tục đi, ta không sao.”
“Ngươi có sao.”
“Không sao.”
“Có sao.”
“Không sao.”
“Có sao.”
“Không…”
Lại ngất đi rồi.
Còn nói mình không sao nữa.
“…”
Ta nằm sấp trên mái hiên, lặng lẽ nhìn người nằm trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của hắn, muốn vuốt phẳng đôi mày đang nhíu chặt đó.
Tạ Trường Từ… Ngay cả khi ngủ cũng vẫn suy nghĩ lung tung, như vậy quá mệt mỏi.
Hoàng hôn buông xuống trên núi, sự tịch mịch trong rừng như được phóng đại vô hạn, may mà lần trước còn mang theo chút thảo dược, sau khi bôi cho Tạ Trường Từ, ta ngẩn ngơ nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.
Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh lại.
“Mấy giờ rồi?”
“Không biết.”
“Trời tối rồi.”
“Ừ.”
Ngọn lửa bập bùng cháy, chiếu sáng một góc nhỏ trong căn nhà này, ta thậm chí không nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ cảm thấy đêm nay quá khó chịu, quá dài.
“Tạ Trường Từ, ngươi là người lợi hại nhất mà ta từng gặp.”
“Ừ?”
Hắn kéo dài giọng nhẹ nhàng hừ một tiếng, không biết có nghe hay không.
“Nhưng mà, bây giờ, ngươi đếm xem trên người ngươi có bao nhiêu vết thương, đếm được không?”
“Tiếp tục như vậy, ngươi sẽ thật sự chết, Tạ Trường Từ.”
“Cho nên để ngươi giúp ta nhập ma à.” Giọng hắn ẩn trong màn sương đen, hơi bất cẩn một chút, dường như sẽ không nghe rõ.
“Nhập ma đạo tu vi sẽ tăng vọt, đó là đối với những tu đạo giả có tư chất bình thường mà thôi, đối với ngươi vốn đã đứng trên đỉnh, còn thiếu một thứ.”
“Thứ gì?”
Hắn ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn ta.
“…”
Ta há miệng, cuối cùng cũng không nói cho hắn biết.
Muốn mạng ta.
Ta sợ bây giờ nói cho hắn biết, hắn sẽ không chút do dự rút đao ra chém ta.
14
Tạ Trường Từ bây giờ luôn nửa tỉnh nửa mê.
Nhiều ngày liền sốt không lui, ta sợ hắn sẽ sốt hỏng não nhưng may mà mỗi lần tỉnh lại hắn đều có thể nhớ tên ta.
Vì thể chất vốn đã khác biệt, công pháp của tiên gia ta học còn kém, ngay cả truyền công cho hắn cũng không làm được, chỉ có thể lên núi hái chút thảo dược bôi lên vết thương cho hắn.
Hắn cúi đầu, luôn lặng lẽ nhìn ta.
Những ngày như vậy, đã qua bao lâu rồi?
Khi mưa tạnh, vết thương trên người Tạ Trường Từ cũng đã khá hơn nhiều.
Hôm đó, ta vẫn như thường lệ hái chút thảo dược về nhà gỗ, thấy hắn nằm trên giường an ổn.
Lại ngủ rồi.
Trước đây ta nghe kể chuyện, tiên giới có một chiến thần, một thân áo trắng, cầm kiếm xông vào trận địa địch, trong chốc lát toàn quân đối phương đã bị tiêu diệt.
Còn hắn tra kiếm vào vỏ, áo trắng lại không hề dính một giọt máu.
Vừa khéo lúc đó ta muốn tìm một người để hãm hại, cái đầu không mấy thông minh của ta liền quyết định, lợi hại như vậy sao? Được, chính là hắn.
Qua khe cửa sổ hắt vào chút mưa, ta nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên cúi người áp lên môi hắn.
Tạ Trường Từ.
Môi hắn khá mềm, cảm giác cũng rất tốt, ta vốn định chuồn chuồn điểm nước, chỉ nếm thử một chút nhưng đầu lại bị giữ chặt.
Bị người ta hôn sâu hơn.
Một lúc sau, hắn dứt khoát ôm lấy eo ta, lật người đè ta xuống dưới.
“Nhân lúc ta ngủ, muốn làm gì, hử?”
Hắn cúi người nhìn ta, áp lại hơi gần, hơi thở phả vào nửa bên mặt ta, trong mắt là một hồ nước mùa thu trong vắt.
Ta không nói gì, ôm lấy cổ hắn hôn hắn. Hắn bị ta làm cho ngẩn người, hơi thở cũng rối loạn.
Lúc này, hồ nước này cuối cùng cũng gợn sóng.
“Tạ Trường Từ…”
Động tác của hắn so với lần đầu tiên không tiến bộ chút nào, tay lướt qua da ta khiến ta run rẩy, lại không nghiêm túc an ủi, hơi thở của hai ta hòa vào nhau, ta không nhịn được mà khóc.
“Làm đau rồi sao?”
Hắn hôn đi nước mắt của ta.
Ta nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ đập vào khung cửa, cảm thấy mơ hồ, đột nhiên trùng hợp với một khoảnh khắc nào đó trong ký ức, không hiểu sao lại cảm thấy không vui.
Ta cắn mạnh vào vai hắn.
“Tạ Trường Từ, thần tiên cũng sẽ động tình sao?”
Tiếng mưa hiu quạnh trong đêm nghe không rõ, trong ánh nến sáng tối, ta nghe thấy tiếng cười của hắn, dẫn ta đi đến nơi sâu hơn và tối hơn.
“Động chứ.”
“Suýt nữa bị ngươi hành hạ chết rồi.”