Luyến Tình Tiên Ma - Chương 4
9
…
Nếu như vậy thì tốt rồi.
Thuốc của Tạ Trường Từ đã làm mất một nửa tu vi của ta, sau khi trở về Ma giới, ta chỉ còn cách tu luyện lại từ đầu, thực ra du sơn ngoạn thủy cũng rất tiêu dao, mị yêu tỷ tỷ nói ta không tim không phổi, vậy mà cũng không coi Tạ Trường Từ là kẻ thù.
Ta nói với tỷ tỷ, ta cũng muốn coi hắn là kẻ thù nhưng ta đánh lại hắn được sao?
Nhưng so với sự bình yên của Ma giới thì bên Tiên giới lại là máu chảy thành sông, những năm gần đây, cuộc chiến giữa các môn phái chưa bao giờ ngừng lại, lần này lại là một cuộc chiến thực sự lớn.
Nhưng giữa Tiên giới và Ma giới còn cách một Nhân giới, tin tức không mấy thông suốt, ta cũng chỉ nghe kể chuyện trong quán trà, coi như giải trí.
Hôm đó ta ngồi trong quán trà đến khi người kể chuyện nói rằng hãy nghe tiếp kỳ sau, mới vô cùng nhàn rỗi đi về nhà.
Ồ đúng rồi, lần trước ta giúp bà lão chăn dê đuổi con chồn vàng đến ăn trộm gà của bà, hôm nay bà tặng ta một con gà làm quà cảm ơn.
Vì vậy ta xách một con gà về nhà.
Nhưng ta nhìn từ xa xa thì thấy có thứ gì trước cửa nhà mình, suýt nữa là ném con gà trong tay ra ngoài.
Thực ra trước cửa nhà có một người toàn thân đầy máu, ở Ma giới hỗn loạn cũng không phải chuyện gì cũng có thể dọa yêu quái sợ chết khiếp nhưng người đầy máu đó có khuôn mặt của Tạ Trường Từ thì lại là chuyện khác.
Phản ứng đầu tiên của ta là Tạ Trường Từ đã lặn lội đường xa tìm đến ta để tiếp tục trả thù, phản ứng thứ hai là cho dù có lặn lội đường xa đến mấy thì hắn cũng không thể bị thương như vậy.
Hắn bị thương… quá nặng.
Nặng đến mức bây giờ ta xông lên đấm hắn một phát là có thể báo được đại thù rồi.
Trong ấn tượng của ta, hắn dường như đều mặc một bộ đồ trắng không nhuốm chút bụi trần nhưng hiện tại còn đâu là đồ trắng, máu của hắn đã nhuộm đỏ gần hết cả vạt áo, làn da hở ra trên người đầy những vết thương.
Thứ gì có thể khiến Tạ Trường Từ bị thương như vậy?
Trong đầu ta hoàn toàn không có khái niệm này.
Hắn vẫn còn ý thức, khi nhìn thấy ta thì lập tức ngồi thẳng dậy, rõ ràng là người đáng lẽ phải vô cùng chật vật nhưng đôi mắt hắn lại sáng quá.
Là sự căm hận và tức giận, còn có sự liều lĩnh giấu rất sâu khi nhìn ta.
Khi bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, ta cảm thấy linh hồn mình cũng run lên.
Hắn túm lấy cổ áo ta, nhìn chằm chằm vào ta.
“Nói cho ta biết, làm sao để sa vào ma đạo nhanh nhất?”
…
??
“Cái gì? Tạ Trường Từ? Ngươi muốn làm gì?”
Ta gần như nghi ngờ tai mình có vấn đề hay không.
“Ngươi đừng quan tâm, ta chỉ hỏi ngươi, làm sao để sa vào ma đạo?”
“Tại sao lại…”
“Ngươi nói cho ta biết được không?!”
Hắn đột nhiên gào lên với ta, có một khoảnh khắc cả hai chúng ta đều sửng sốt, hắn cúi đầu, không khí xung quanh yên tĩnh đến mức tra tấn người ta, ta nghe thấy giọng nói của hắn từ từ nhỏ lại, khàn đến không ra hình dạng.
“Ta chỉ quen biết một yêu quái như ngươi thôi…”
Hắn lẩm bẩm thêm một câu gì đó, ta không nghe rõ, vì hắn nhắm mắt lại, đầu dựa vào hõm cổ ta, ta gọi tên hắn mấy tiếng, không có tiếng đáp lại.
Ta dò thử, may quá, vẫn còn hơi thở.
Ta đành kéo hắn vào nhà, đặt lên giường, vừa khéo bà lão chăn dê tặng ta một con gà, ta liền hầm nó.
Làm xong mọi việc, ta chống cằm nhìn người nằm trên giường, đã tiều tụy đến thế này rồi, khuôn mặt kia vẫn đẹp vô cùng, đôi mắt nhắm nghiền của hắn bớt đi vẻ hung hăng, trông giống như một quân tử khiêm nhường chính trực.
Nếu như vị quân tử này không phải vừa mở mắt ra đã túm lấy cổ áo ta và hét lên: Ta muốn nhập ma, ta muốn nhập ma… thì tốt rồi.
Thở dài một tiếng, ta ra ngoài tìm mị yêu tỷ tỷ .
10
Mị yêu tỷ tỷ chắc chắn là người hiểu biết nhất về Tiên giới trong số bạn bè của ta, vì lúc rảnh rỗi nàng thích quyến rũ các tiểu đạo sĩ, phá vỡ mọi điều cấm kỵ của họ, rồi lắc lư eo nói rằng chỉ với chút định lực đó mà cũng xứng ở bên ta sao?
“Ồ, ngọn gió nào đưa Tiểu Xuyên đến đây vậy?”
Nàng vẫy tay với ta, ta ngồi xuống.
“Tiên giới gần đây… có phải không được yên ổn không?”
Nàng nhìn ta, nhướng mày.
“Ngươi biết rồi à?”
“Biết gì cơ.”
“Chính là môn phái ngươi từng ở trước kia…”
“Bị diệt môn rồi.”
“…”
Ta biết rằng với tính cách của Tạ Trường Từ, Thanh Nhai phái sẽ rất thảm nhưng không ngờ lại thảm đến mức này.
“Ngươi cũng biết đấy, đám người giả tạo ở Tiên giới, ngày nào cũng theo đuổi cái gì mà trường sinh, thiên đạo, thống nhất Tiên giới…”
“Thanh Nhai phái có một bảo vật tuyệt thế, có thể trấn áp Tiên giới, thay đổi vận mệnh. Nhưng đám người Thanh Nhai phái không chịu giao nộp, thế là đánh nhau, mấy chục môn phái cùng vây đánh Thanh Nhai phái, đốt ngọn núi đó mấy chục ngày, dù vậy…”
“Tạ Trường Từ được cho là đã một mình làm trọng thương đệ tử và chưởng môn của hơn mười môn phái, cuối cùng còn trốn thoát được.”
“…”
“Sao nào, hắn bị thương, ngươi đau lòng à?”
Nàng đột nhiên tiến lại gần ta, hàng mi dài chớp chớp, nhìn ta đầy vẻ thích thú.
Ta đáp lại nàng bằng một nụ cười thẳng thắn, cười ha ha, lảng sang chuyện khác.
Nhưng mà…
11
Khi ta về nhà, Tạ Trường Từ đã tỉnh.
Hắn dựa vào một bên tường ngồi, vết thương không hề được xử lý, cổ áo mở rộng, nhìn từ xương quai xanh trở xuống, toàn là những vết thương nửa đóng vảy.
Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào ta.
Ta thở dài.
Kể cả là người phàm như vậy, ta cũng không thể ngồi nhìn không quan tâm, huống chi là Tạ Trường Từ có liên quan đến ta.
Trong nhà còn một ít cỏ thuốc, ta cầm lấy để bôi cho hắn, ta tưởng hắn sẽ từ chối, không ngờ hắn mặc cho ta làm, không khí rất yên tĩnh, nước dùng trong lò sôi ùng ục.
Đột nhiên ta nghe thấy giọng nói của hắn, khàn khàn và nhỏ.
“Lộ Thiên Du… đã chết.”
Lộ Thiên Du, chính là sư huynh của hắn, tên của Linh Sơn tiên nhân.
Tay bôi thuốc của ta khựng lại.
“Hắn còn nói muốn phát dương quang đại Thanh Nhai phái trong tay hắn, kết quả… hừ, diệt môn.”
“Trên dưới Thanh Nhai phái có hơn một nghìn ba trăm đệ tử, không một ai sống sót…”
“Nhiều người như vậy, ta giết kẻ thù của họ cũng không giết xuể…”
“Nói cho cùng, biến thành thế này… chẳng phải là do ta không đủ mạnh sao?”
“Tạ Trường Từ…” Ta đột nhiên nhận ra có điều không ổn, gọi tên hắn.
“Ta chỉ muốn những kẻ dám động đến đồng môn của ta phải chết!”
“Nhập ma cũng được,”
“Phong bế tâm trí cũng được,”
“Phế bỏ hết tu vi cũng được…”
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, ta đột nhiên nhìn thấy sự tuyệt vọng và yếu đuối mà người này giấu rất sâu, có lẽ đó là ngọn lửa thiêu rụi đồng cỏ.
…
Chát!
Ngay cả bản thân ta cũng không kịp phản ứng đã tát Tạ Trường Từ một cái.
Không khí trong chốc lát như bị xé toạc, hắn không nhúc nhích, mái tóc xõa tung che khuất mắt hắn, một lúc sau, ta nghe thấy hắn cười rất khẽ.
“Tiểu phế vật, ngươi cũng coi thường loại người như ta, đúng không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, thực sự đang cười nhưng ta lại cảm thấy hắn đang tuyệt vọng vô cùng, hắn cười như vậy, vô cớ thêm chút diễm lệ bị bóng tối thấm vào tận xương tủy.
“…”
“Ta chỉ cảm thấy, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, thành ma hay không thì chưa chắc nhưng phát điên thì sắp phát điên rồi.”
“Là… vậy sao?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ngón tay khẽ nhấc tóc ta lên, một lúc sau, lòng bàn tay nâng lấy đầu ta, cúi xuống hôn ta.
“Vậy thì song tu với yêu ma, có thể rơi vào ma đạo không?”
…
Tạ Trường Từ người này… quả nhiên đã điên rồi.
Ta vỗ vào eo hắn, muốn hắn buông ta ra, không ngờ ta giãy giụa như vậy, liền nghe thấy hắn khẽ rít lên một tiếng, hình như là động đến vết thương của hắn.
Hắn nheo mắt nhìn ta.
“Ta chỉ cảm thấy, Tạ Trường Từ…” Ánh mắt ta liếc sang một bên: “Linh Sơn tiên nhân bọn họ sẽ không muốn ngươi làm như vậy.”
“Hừ.”
Lại là tiếng cười âm dương quái khí đó.
“Tại sao không giao bảo vật tuyệt thế đó ra ngoài, theo ta được biết, các ngươi không phải là loại người sẽ ôm bảo vật không chịu buông sao?”
“Bảo vật tuyệt thế?” Hắn ngẩng đầu nhìn ta.
“Nếu ta nói cái gọi là ‘bảo vật tuyệt thế’ đó là một người thì sao?”
Cái gì?
“Ngươi cũng quen biết, Tiểu Hoa.”
“Nàng là Thiên Tê Linh Ngọc chuyển thế, có thể trấn giữ mạng mạch Tiên giới.”
“…”
“Bị đem đi trấn pháp, Tiểu Hoa sẽ chết, đúng không?”
“Chết?”
Khóe miệng hắn cong lên nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự chế giễu nồng đậm.
“Linh hồn vĩnh viễn không được yên ổn, ngày đêm bị ác linh quấy nhiễu, cũng coi là chết sao?”
“…”
“Tạ Trường Từ, ngươi muốn báo thù, hãy mang ta theo.”
Một lúc sau, hắn bật cười.
“Tại sao? Một yêu ma như ngươi lại muốn thay người tu tiên đòi công lý?”
“Khi ngươi nhốt ta lại, chính Tiểu Hoa đã cứu ta.”
Ánh nến soi sáng nửa khuôn mặt hắn, đôi mắt hắn chìm trong bóng tối, tim nến cháy bùng nổ tung tóe, hắn cúi mắt, bật ra một tiếng cười rất khẽ.
Cũng không biết là đang chế giễu ai.
“Tùy ngươi.”