Luyến Khanh - Chương 5
Hắn lại nói: “Lời bệ hạ nói chỉ phạt bổng, nàng tưởng rằng thật sự chỉ là phạt bổng thôi sao? Hắn tham ô của triều đình nhiều tiền như vậy, khiến đất nước không yên, dân chúng lầm than, thậm chí còn có kẻ chửi bới Hoàng Thượng vô đức, những chuyện như vậy, bệ hạ có thể tha thứ cho hắn được sao?”
“Những lời sáo rỗng như vậy ai cũng có thể nói, nhất là bệ hạ, một vị thiên tử.”
“Vì vậy, ta không thể phán đoán xem trong mắt nàng, hắn có phải là người tốt thật sự hay không, ta chỉ biết rằng, hắn thực sự không phải là một vị quan tốt.”
“Những lời truyền miệng thật thật giả giả, giả giả thật thật nhất định là sự thật sao?”
Hắn kéo dài giọng nói, nghịch ngợm tà áo của ta: “Nàng xem, không phải đúng không?”
Ta nhìn hắn chằm chằm: “Thẩm Sơ Văn, ta hiểu rồi.”
Hắn cong môi: “Nàng hiểu cái gì?”
“Ta hiểu rằng hắn là người xấu, chàng là người tốt.”
Tham ô vốn là điều sai trái.
Ta nói vậy, nhưng trong lòng thực sự không vui.
Dù sao thì y cũng đã từng cứu ta.
Ta lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến những điều này nữa.
Nhưng khi ngước lên nhìn thấy ánh mắt không rõ ràng của Thẩm Sơ Văn, ta chợt cảm thấy nguy hiểm, bèn giật mạnh chiếc váy đang quấn quanh tay hắn.
Hắn vừa định nói gì đó thì bên ngoài có tiếng truyền đến thánh chỉ từ trong cung.
Ta vội vàng bước nhanh ra đón.
Trước khi đi còn không quên lè lưỡi trêu chọc Thẩm Sơ Văn.
Hắn bất lực cười, rồi thong thả đứng dậy đi theo sau ta.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết:
Thê tử của Tả Thừa tướng Thẩm Sơ Văn, Trần Lệnh Nguyệt, dịu dàng hiền thục, đoan trang tri lễ, tính tình lương thiện, đặc biệt phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ban sách ban phục, thuỳ ký chương điển.
Khâm thử.”
“……”
Cho đến khi thánh chỉ nặng trĩu thực sự nằm trong tay, ta mới nhận ra, đây là sự thật.
Ta quay đầu nhìn Thẩm Sơ Văn, thấy hắn không hề ngạc nhiên, liền hỏi: “Chẳng lẽ ân điển này là do đêm qua chàng đi cầu xin Hoàng Thượng à?”
“Làm sao có thể?” Hắn không thừa nhận: “Chắc chắn là vì phu nhân của ta dung mạo tuyệt trần, lanh lợi khéo léo, ngay cả bệ hạ và Hoàng hậu nương nương nhìn thấy cũng đều cảm thấy rất hài lòng, nên mới hạ chỉ ban ân.”
Ta nghi ngờ nhìn hắn, muốn hỏi thêm một câu nữa, thì hắn đã nhanh chóng trả lời trước:
“Nàng là nữ tử tốt nhất trên đời, đừng tự hạ thấp mình như vậy, nếu Nguyệt Nguyệt vẫn không tin, có thể vào cung hỏi Hoàng hậu nương nương.”
“Thẩm Sơ Văn!” Ta nghiến từng chữ một.
Làm sao ta có thể hỏi Hoàng hậu nương nương được? Hắn biết ta không dám nên mới nói như vậy.
Hắn nhướng mày, ung dung nhìn ta.
Ta cũng không thèm để ý đến hắn nữa, vui vẻ ôm thánh chỉ về hậu viện.
Sau đó ta nghe Lưu Tô nói, Trần gia cũng nhận được thánh chỉ vào cùng một ngày.
Chỉ khác là, thánh chỉ đó đã chỉ trích phụ mẫu ta hành xử thiên vị, không có đức hạnh của bậc làm phụ mẫu.
Lưu Tô từ nhỏ đã đi theo ta, bây giờ thấy vậy, trong lòng còn sảng khoái hơn cả ta:
“Bệ hạ thật anh minh!”
Ta cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp: “Thôi, mọi chuyện đã qua rồi.”
Sau này sẽ không bao giờ có những ngày tháng như trước nữa.
Ta không cần phải ghen tị với trưởng tỷ nữa.
8.
Ngày sinh thần của ta, bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đã hạ cố đến Thẩm phủ.
Sau khi bảo hạ nhân ra ngoài hết, Hoàng hậu nương nương nhìn những vật trang trí trong phòng có phong cách hoàn toàn khác với Thẩm Sơ Văn, khóe miệng cong lên: “Trước đây, bệ hạ đã nhiều lần ban hôn cho Thẩm đại nhân, nhưng đều bị Thẩm đại nhân từ chối, ngươi có biết tại sao không?”
Ta đứng bên cạnh Hoàng hậu nương nương, hết sức bối rối: “Thứ cho thần phụ không biết.”
“Vì hắn nói, vào đêm hội đèn lồng ba năm trước, đã nhất kiến chung tình với đích thứ nữ của Trần gia, muốn chờ ngươi qua tuổi cập kê sẽ đến đề thân.”
Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu nương nương, hơi ngạc nhiên.
“Bệ hạ đương nhiên rất vui, lập tức muốn hạ chỉ ban hôn, nhưng hắn lại nói, không cần chỉ đích danh ngươi, vì hắn hiểu rõ rằng người sẽ gả đến chắc chắn là ngươi, chứ không phải trưởng tỷ của ngươi.”
Trong lòng ta hiểu ra phần nào.
Đó là vì phụ thân mẫu thân luôn bao bọc trưởng tỷ, nên khi ta nói muốn gả đến đây, họ chỉ giả vờ lau vài giọt nước mắt.
Ta buồn bã nói: “Những chuyện này thần phụ không hề biết.”
Ta tưởng rằng hắn chỉ muốn tìm một phu nhân chính thức để trưng bày trong phủ, nhằm dẹp yên những lời đồn đại.
Hoàng hậu dịu dàng nhìn ta, mang khí chất của một bậc mẫu nghi thiên hạ:
“Bệ hạ từ nhỏ đã lớn lên cùng Thẩm đại nhân, đối với bệ hạ mà nói, tuy Thẩm đại nhân không phải là huynh đệ ruột, nhưng còn hơn cả huynh đệ ruột.”
“Sống trong đầm rồng hang hổ như Hoàng cung, bệ hạ cũng có nhiều điều khó nói. Khi mới đăng cơ, cơ sở của bệ hạ còn chưa vững chắc, có bao nhiêu thành nhỏ biên giới và thân vương nhìn chằm chằm như hổ đói, đều là nhờ Thẩm đại nhân bày mưu tính kế mới dẹp yên được nhiều tai hoạ.”
“Thẩm đại nhân còn nói, trên đời này người xấu khó làm, nếu phải có một người đóng vai phản diện, thì chi bằng để hắn làm, còn những lời hay lẽ phải để bệ hạ nói, vì vậy mà trong Kinh Thành mới có nhiều lời đồn đại như vậy…”
Nàng ấy thăm dò nhìn ta một cái: “Tuy nhiên, điều này thật sự đã làm ngươi phải tủi thân, nhưng bệ hạ cũng thường nói, có được một vị thần tử như vậy là do trời ban.”
Nghe đến đây, ta mới hiểu được ý định thực sự của Hoàng hậu nương nương, vì vậy ta cung kính trả lời: “Vì Dân vì Nước vì Quân, vốn là bổn phận của thần tử, thần phụ đã gả cho Thẩm đại nhân, nhất định sẽ hết lòng phối hợp, xin bệ hạ và nương nương yên tâm.”
Hoàng hậu nương nương nắm lấy tay ta, ánh mắt tràn đầy tình cảm chân thành:
“Vậy ta yên tâm rồi.”
9.
Mùa xuân năm sau, ta được chẩn ra hỉ mạch, qua một thời gian lời đồn về Thẩm Sơ Văn đã giảm đi hơn một nửa.
Người ta thường nói nữ tử mang thai hay ốm nghén, khẩu vị không tốt, nhưng ta lại ăn uống ngon lành, ăn ngon ngủ cũng ngon.
Chỉ có điều nhìn Thẩm Sơ Văn, ta có hỉ mà hắn lại sụt cân vì nôn ọe, ăn không ngon ngủ không yên.
Đi khám lang trung, nói là do nữ tử có thai, nam tử lo lắng quá độ nên mới sinh bệnh.
Ta còn cười hắn yếu đuối, quay lưng lại thì nghe thấy hắn và lang trung thì thầm to nhỏ trong thư phòng.
“Tiên sinh, nếu đã như vậy, có loại dược nào để ta có thể thay phu nhân chịu cơn đau đẻ không?”
Ta dừng bước, đôi mắt đột nhiên cay cay.
Nhưng câu hỏi này cũng thật làm khó cho vị lang trung kia, ông ấy trả lời: “Điều này… đương nhiên là không thể.”
Căn phòng im lặng một lát, Thẩm Sơ Văn tiếp tục hỏi: “Vậy có loại dược tuyệt tự không?”
Lang trung do dự đáp: “Cái này… thì có.”
Giọng nói của Thẩm Sơ Văn trở nên vui vẻ: “Vậy xin tiên sinh hãy giúp ta phối dược, ta không muốn phu nhân phải chịu đau thêm lần nào nữa.”
“……”
Thẩm Sơ Văn đặt tên cho nữ nhi là Thẩm Bảo Nguyệt, nhũ danh là Châu Châu.
Ý chỉ viên minh châu được nâng niu trên lòng bàn tay.
Sau đó năm năm nữa lại trôi qua, thiên hạ an bình, Thẩm Sơ Văn dâng sớ xin từ quan.
Thực ra, cả ta và hắn đều hiểu rõ, bệ hạ chưa bao giờ coi hắn như huynh đệ ruột.
Dù sao thì, ngay cả máu mủ ruột thịt của mình mà còn có thể không nương tay tàn sát, huống chi là Thẩm Sơ Văn không hề có chút quan hệ huyết thống nào với bệ hạ.
Cái cớ đó, chỉ là chiêu trò để giữ vững hắn mà thôi.
Danh tiếng của Thẩm Sơ Văn những năm qua ngày càng tốt đẹp, còn ta cũng thường xuyên phát cháo, phát tiền, nhờ đó mà rất được lòng dân.
Công cao chấn chủ chưa bao giờ chỉ là lời nói sáo rỗng, và cũng không chỉ áp dụng cho võ quan, văn quan cũng vậy.
Vì vậy, dừng lại kịp thời, đối với chúng ta mà nói, chính là lựa chọn tốt nhất.
10.
Thẩm Sơ Văn tự mình vẽ bản vẽ cho ngôi nhà của chúng ta ở Giang Nam, mời những người thợ thủ công giỏi nhất, thậm chí còn rắc đầy hạt giống hoa hồng khắp sân, và đào thêm một cái ao, như vậy đến mùa hè năm sau, chúng ta sẽ được ngắm nhìn cả một ao sen.
Châu Châu còn nuôi một con chó vàng lớn, thế là một người một chó, thường xuyên chơi vui đến nổi bẩn hết cả người.
Hôm nay, khi ta và Lưu Tô đang tỉa hoa trong vườn, ngẩng đầu lên, đập vào mắt ta là hình ảnh Thẩm Sơ Văn đang bế Châu Châu đầy nhem nhuốc, trên tay còn cầm một bông hoa, phía sau là Đại Hoàng đang lè lưỡi vì mệt.
Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả người họ, Châu Châu vẫy bông hoa trên tay, giọng nói non nớt gọi ta:
“Mẫu thân, mẫu thân xem này! Hoa mà phụ thân hái cho mẫu thân đẹp quá!”
Hết