Luyến Khanh - Chương 1
1.
Đại gian thần quyền khuynh triều dã đến nhà ta đề thân.
Nhìn thấy thánh chỉ ban hôn, cả nhà ai nấy đều khóc lóc thảm thiết, kêu trời kêu đất rằng gia môn bất hạnh.
Mẫu thân ôm chặt trưởng tỷ mà khóc nức nở, gào lớn: “Ôi chao, số phận nữ nhi ta sao mà khổ thế này!”
Chỉ có mình ta ung dung ăn hết miếng lê cuối cùng trong tay, rồi tùy ý vứt sang bên cạnh, đứng dậy, lời nghiêm nghĩa chính:
“Để con gả.”
Nghe vậy, cả nhà đều hoảng hốt ngây người ra, ánh mắt nhìn ta như thể đang nói: “Con bị điên rồi à?”
Dù sao thì đó cũng không phải người bình thường, mà là một đại gian thần tàn nhẫn độc ác, xem mạng người như cỏ rác, hơn nữa còn bị đồn đại là không thích nữ sắc.
Sợ rằng gả đến đó chưa được hai ngày, đầu đã không biết bay đi đâu mất rồi.
Nhưng ta lại hắng giọng, đỡ mẫu thân và trưởng tỷ đang ngồi bệt dưới đất dậy, ánh mắt đầy quyết tâm: “Phụ thân, mẫu thân, hãy yên tâm, đã đến lúc nữ nhi báo hiếu cho hai người rồi.”
Có lẽ bị sự chân thành của ta làm cho cảm động, ánh mắt họ nhìn ta không còn vẻ quái gở nữa. Còn trưởng tỷ khóc như hoa lê đái vũ nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài xinh đẹp như đã tìm thấy vị cứu tinh, vội vàng kéo ống tay áo mẫu thân: “Mẫu thân…”
Thật ra ai cũng hiểu, đại gian thần chỉ nói muốn cưới nữ nhi của Trần gia, chứ không nói rõ là vị nữ nhi nào.
Chẳng qua trưởng tỷ mới là người tài sắc vẹn toàn, tiếng tăm lừng lẫy, còn ta chỉ là một kẻ vô hình không ai biết đến.
Chắc chắn kẻ ngu cũng biết, tên đại gian thần này nhất định sẽ chọn tỷ ấy.
Đại gian thần còn đặc biệt cầu xin thánh chỉ ban hôn, trông như thể rất coi trọng việc này, nhưng thực ra hắn muốn làm gì, ai cũng biết.
“Chuyện này…”
Mẫu thân có vẻ hơi do dự, sắc mặt phụ thân cũng ngưng trọng, liên tục lắc đầu thở dài:
“Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là cốt nhục cả, mẫu thân không nỡ bỏ bất cứ người nào…”
Mẫu thân cúi đầu dùng khăn tay che mặt khóc, nhưng đôi mắt tròn dưới khăn tay lại lén lút nhìn ta, khiến ta không thể không để ý.
Giả bộ giỏi thật.
Ta là nữ nhi ruột thịt của bà ấy mà, nói về diễn xuất thì còn giỏi hơn cả bà ấy. Kỹ năng rơi lệ trong ba giây của ta lúc này phát huy tác dụng tối đa, ta lập tức tiến lên nắm lấy tay mẫu thân, vừa khóc vừa nói: “Con biết mẫu thân không nỡ bỏ con, nhưng trưởng tỷ yếu đuối như vậy, làm sao chịu được khổ sở? Cứ để con đi là được, coi như là con báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hai người, huhuhu…”
Cảnh tượng bỗng chốc trở thành một màn ba người khóc lóc thảm thiết.
Thấy đã diễn đủ, ta dùng tay áo lau nước mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Gần đến ngày kết hôn rồi, nữ nhi về phòng chuẩn bị đây. Phụ thân mẫu thân đừng vì chuyện này mà buồn phiền, là nữ nhi cam tâm tình nguyện gả.”
Ta quay lưng đi vào phòng dưới ánh mắt đầy vẻ vui mừng của phụ mẫu, nhưng trước khi đi, ta không khỏi liếc nhìn những sính lễ chất đầy sân, nước miếng suýt chảy cả ra.
Cái gì mà đại gian thần, cái gì mà không thích nữ sắc.
Cho dù có là hố lửa, ta cũng sẵn sàng nhảy xuống.
2.
Nếu hỏi tại sao trong nhà không ai phản đối mối hôn sự này, không phải là không muốn, mà là không dám.
Phụ thân ta chỉ là một viên quan nhỏ ngũ phẩm, thấp cổ bé họng, không có tiếng nói gì trong triều. Còn tên gian thần kia, lại là Tả Thừa tướng nhất phẩm. Địa vị của hai người khác biệt quá lớn, nếu hắn muốn lấy hết nữ nhi Trần gia, cha ta cũng không dám nói một chữ “không”.
Trưởng tỷ của ta, Trần Lệnh Châu, là viên ngọc quý trên tay phụ mẫu. Tỷ ấy vừa giỏi thơ ca, vừa giỏi chữ nghĩa, ngay cả nhan sắc cũng thuộc hạng nhất nhì ở trong Kinh Thành. Từ khi đến tuổi cập kê, đã có rất nhiều bà mối tìm đến cửa đề thân, trong đó không thiếu con cháu nhà quyền quý.
Nhưng vì hai người họ không nỡ, muốn giữ con lại thêm một thời gian nữa, nên chưa gả đi.
So với trưởng tỷ, ta lại quá tầm thường. Ngay cả cái tên Trần Lệnh Nguyệt cũng là vì cái đêm ta sinh ra có trăng rất tròn nên mới đặt như vậy.
Sự khác biệt này quá rõ ràng.
Ở Kinh Thành, người ta chỉ biết Trần gia có một đích trưởng tiểu thư, nếu nhắc đến còn có tiểu thư thứ hai… gì cơ? Trần gia còn có tiểu thư thứ hai nữa ư?
Ta đã quá quen với điều đó.
Vì trưởng tỷ quá nổi bật, nên phụ mẫu đã dồn hết tâm huyết vào tỷ ấy, tìm đủ mọi cách mời danh sư đến dạy, ai cũng khen tỷ ấy tư chất thông minh.
Sự bất công của Đấng Tạo Hóa, ta không muốn nói nhiều nữa.
Nhưng như vậy cũng tốt, ta có thể ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sống cuộc sống vô âu vô lo. Mẫu thân thường xuyên trách móc vài câu, cùng là nữ nhi của Trần gia, sao lại khác nhau đến vậy? Nhưng trách móc xong, bà lại quay về chăm lo cho việc học hành của trưởng tỷ.
Bà ấy chưa bao giờ dành thời gian cho ta.
Ta bảo hạ nhân mang danh sách sính lễ của Thẩm gia đến, đếm từng món một, càng đếm mắt càng sáng rỡ. Không hổ danh là đại gian thần, vơ vét được không ít của cải quý giá đâu đấy.
Để cưới trưởng tỷ, hắn đã bỏ ra một số tiền lớn, không biết đến lúc đó hắn có hối hận không.
Ta cất danh sách sính lễ dưới gối, đêm nào cũng mơ những giấc mộng đẹp.
Ngày đại hôn đến rất nhanh, trời vừa mờ mờ sáng ta đã bị kéo dậy, đến lúc trên đầu được đội chiếc khăn voan đỏ, ta mới bắt đầu có hơi hốt hoảng. Hôm nay, ta phải xuất giá rồi.
Lúc bái biệt phụ mẫu, ta không thấy bóng dáng của trưởng tỷ đâu cả.
Có lẽ mẫu thân sợ tỷ ấy xuất hiện sẽ gây ra nhiều rắc rối, hoặc có lẽ là sợ tỷ ấy bị tổn thương.
Trưởng tỷ luôn được che chở như vậy đấy.
3.
Rước dâu, bái đường, qua hết những nghi thức ấy, ta đã mệt mỏi đến độ đầu óc choáng váng.
Cho đến khi ngồi bên mép giường, ta mới tỉnh táo lại đôi chút.
Nếu lát nữa, Thẩm Sơ Văn phát hiện tân nương này không đúng với tưởng tượng của hắn, trong cơn giận dữ mà khiến đầu ta lìa khỏi cổ thì phải làm sao?
Nghĩ đến đó, gáy ta chợt lạnh toát. Với sự tàn bạo của hắn, chuyện đó cũng không phải là không thể xảy ra.
Chỉ trách ta bị mê hoặc bởi vàng bạc châu báu, bây giờ mới lo lắng cho tính mạng nhỏ của mình thì có lẽ hơi muộn rồi.
Vừa lúc ta đang lo lắng bất an, tiếng bước chân vững vàng vang lên bên tai.
Xong rồi, xong rồi, ta hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt, chờ đợi sự phán xét của Diêm Vương.
Cho đến khi khăn che mặt bị vén lên, ta vẫn không dám mở mắt.
Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, một lúc lâu sau, phía trên đầu ta vang lên một tiếng cười khẽ.
Ta hơi nghi ngờ, thận trọng mở một con mắt ra, đập vào mắt ta là Thẩm Sơ Văn đang đứng cách đó không xa, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ung dung thong thả.
Mày như kiếm mắt như sao, ngũ quan sắc sảo như được điêu khắc nên, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sáng sắc bén, khóe miệng còn vương chút ý cười nghiền ngẫm, tuấn tú một cách khác thường.
So với những văn thần cứng nhắc, gò bó, thì hắn thực sự có khí phách của một võ tướng hơn.
Nếu không phải vì danh tiếng tàn bạo gian xảo và những lời đồn thổi về việc hắn là đoạn tụ khiến người ta tránh xa, chắc hẳn sẽ có rất nhiều cô nương chen lấn xô đẩy để được gả vào.
“Sao lại là ngươi?”
Nghe hắn thản nhiên hỏi, ta mới hoàn hồn, chột dạ nuốt nước miếng.
Mặc dù hắn trông không hung dữ, nhưng khí chất tỏa ra từ người hắn khiến ta không thể nào lơ là.
“Vốn… vốn dĩ là ta mà, ta… cũng là nữ nhi của Trần gia…”
Càng nói, ta càng mất tự tin, giọng nói càng lúc càng yếu ớt.
Dù sao thì, ngay cả bản thân ta cũng không tin vào lời nói của mình.
“Lão hồ ly.”
Thẩm Sơ Văn hừ lạnh một tiếng, lời nói đầy ẩn ý.
Chưa kịp để ta suy nghĩ kỹ, bụng ta không đúng lúc kêu lên.
Ục ục ~ ta ngượng ngùng xoa bụng, hơi xấu hổ, nhưng không nhiều lắm.
Thẩm Sơ Văn cau mày: “Chưa ăn gì à?”
Ta lúng túng gật đầu, dù sao thì từ sớm đã bị kéo dậy, ngoài việc ăn vội vàng hai miếng điểm tâm vào buổi sáng, ta chưa ăn bất cứ thứ gì khác.
Thẩm Sơ Văn không nói gì thêm mà quay người rời đi.
Ta thở dài một hơi, sờ sờ cổ, còn giữ được cái đầu là tốt, hơn nữa ta đã sớm chuẩn bị tinh thần ở một mình trong đêm tân hôn rồi.
Đa tạ đại ân đại đức của hắn đã không thích nữ sắc.
Cứ việc lạnh nhạt ta đi!
Nhưng khi ta tháo những chiếc trâm cài đầu và muốn đi ngủ, Thẩm Sơ Văn lại quay trở lại, trên tay còn cầm một đống đồ ăn.
“…”