Lưu Luyến Không Rời - Chương 2
7.
Tạ Trường Quan ngã bệnh. Căn bệnh này đến rất nhanh, cũng rất kỳ lạ.
Mười mấy thái y xem đi xem lại, đều không nói ra được nguyên do.
Hiện tại chỉ có thể sắc đủ loại thuốc bổ, một ngày ba lần đưa vào.
Ta nhớ lại những lời Tạ Trường Quan nói trước khi hôn mê, trong lòng dâng lên một trận sóng to gió lớn.
Hắn rốt cuộc là ai?
Tạ Trường Quan chân chính đi đâu rồi?
Tại sao hắn lại đột phát bệnh nặng?
Một màn sương mù ở trước mắt, làm thế nào cũng không xua tan hết được.
Đêm đó, ta có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cung nữ Thanh Thuỷ là nữ chính, Tạ Trường Quan vừa gặp đã yêu nàng ta.
Họ gặp nhau lần đầu vào đêm thu, Thanh Thu bị chưởng sự cô cô trách phạt, ngồi dưới tàng cây âm thầm rơi lệ.
Tạ Trường Quan thấy nàng xinh đẹp, liền sinh lòng thương tiếc, dỗ dành nàng vài câu.
Sau đó, Thanh Thuỷ rơi xuống nước, Tạ Trường Quan cứu nàng lên.
Cẩm Tú cung bốc cháy, Tạ Trường Quan cũng cứu nàng.
Có người dây dưa không rõ, Tạ Trường Quan lại cứu nàng.
Hết lần này đến lân khác, duyên phận của hai người bọn họ đã gắn liền với nhau không thể tách rời.
Giấc mơ đến đây thì kết thúc.
Sau khi tỉnh lại, cả người ta đầy mồ hôi lạnh.
Ta nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, trong giấc mơ đó căn bản không có bóng dáng của ta.
8.
Ta đưa bái thiếp, lên đường đến Cẩm Tú cung.
Ta dự định gặp vị “nữ chính” trong mộng kia, Thanh Thuỷ cô nương.
Chưa đến một khắc, nàng đã tới trước đình. Cuối cùng ta cũng có cơ hội để quan sát nàng ta.
Thanh Thuỷ nhát gan cúi đầu, giọng nói lo sợ bất an: “Trì đại cô nương, không biết nô tỳ đã hầu hạ không tốt chỗ nào?”
Ta chậm rãi châm trà, ngước mắt hỏi nàng: “Lục điện hạ đột nhiên ngã bệnh, ngươi có biết tội không?”
Thanh Thuỷ sợ tới mức quỳ trên mặt đất, kéo giọng khóc nức nở: “Cô nương minh giám, chuyện này căn bản không liên quan đến nô tỳ!”
Ta từng câu từng câu hỏi: “Lúc trước, Lục điện hạ vì cứu ngươi, mùa đông giá rét nhảy xuống hồ.”
“Hai ngày trước, lại vì ngươi lao vào lửa lớn, cánh tay bị thương một mảng lớn.”
“Điện hạ mấy ngày gần đây liên tiếp bị thương, mỗi lần như vậy đều là vì ngươi.”
“Ngươi lại nói, chuyện này không liên quan đến ngươi?”
Thanh Thuỷ không ngừng lắc đầu, đôi mắt ướt sũng, quả thực điềm đạm đáng yêu. Chỉ tiếc, ta không thẩm nổi bộ dạng này.
Ta đã nhìn thấy một mặt khác của nàng ta trong giấc mơ.
Thanh Thuỷ kia thông minh cẩn thận, thiết lập từng ván lại từng ván, đùa giỡn Quý phi, xoay nàng ta vòng vòng.
Nàng từ một cung nữ quét dọn cấp thấp nhất, từng bước một leo lên cao. Làm được chưởng sự, lại làm nữ quan.
Nàng ở trước mặt người khác giả bộ hèn mọn nhu nhược, sau lưng lại sát phạt quyết đoán, không chút lưu tình.
Nếu muốn chữa khỏi bệnh cho Tạ Trường Quan, nhất định phải ra tay từ chỗ nàng.
“Rầm – – “Ta nặng nề đặt chén trà lên bàn.
“Nếu ngươi có cách giúp bệnh tình của điện hạ chuyển biến tốt đẹp, vậy ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
“Nếu không, những chuyện này, ta cũng chỉ có thể tấu lên cho bệ hạ và Quý phi xem xét.”
“Quý phi nương nương vốn không ưa ngươi, hiện giờ Lục điện hạ hôn mê bất tỉnh, nàng vừa lúc có thể lặng lẽ đuổi ngươi đi.”
Trong mắt Thanh Thuỷ hiện lên một tia tàn nhẫn, thoáng qua rồi biến mất.
9
Thanh Thuỷ nói, nàng ta sẽ nấu canh sâm. Lục điện hạ uống rồi, có lẽ sẽ khá hơn một chút.
Ta gật đầu, ý bảo nàng ta đến phòng bếp, lại phái mấy cung nữ đi theo, phòng ngừa nàng ta động tay động chân.
Thanh Thuỷ ước chừng đi khoảng một canh giờ. Một canh giờ này, ta lại ở trong đình mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cảnh tượng trong mộng nối tiếp với cảnh tượng lần trước, chính là cảnh Tạ Trường Quan chống đối Quý phi ở Cẩm Tú cung.
Hắn nói: “Thanh Tuệ cũng không đê tiện. Trì Vãn Oánh có thể, Thanh Tuệ vì sao không thể?”
Ta không khỏi nhíu mày.
Quý phi trong mộng, lời nói cử chỉ đều khác xa so với ngày đó.
Nhưng Tạ Trường Quan trong mộng, từng chữ thốt ra đều không khác gì ngày đó.
Nhìn thần sắc cử chỉ của hắn, tựa như đang đọc sách, đọc từng chữ từng chữ lên.
Về sau, diễn biến lại thay đổi. Tạ Trường Quán lời lẽ lỗ mãng, chọc giận Quý phi đến mức ngất đi.
Chuyện này còn kinh động đến Hoàng thượng, phạt hắn cấm túc một tháng.
Trong thời gian cấm túc, Thanh Thủy ngày ngày nấu canh làm thức ăn cho hắn.
Hai người tình nồng ý mật, càng thêm thân thiết. Nhưng Quý phi lại càng ghét Thanh Thủy.
Vừa hết cấm túc, nàng liền ép Tạ Trường Quan thành thân với ta.
Tạ Trường Quan trong lòng vẫn nhớ thương Thanh Thủy, ngày ngày đều đi gặp nàng.
Nhưng Thanh Thủy đau lòng quá độ, luôn tránh không gặp hắn. Sau đó, Tạ Trường Quan chặn nàng dưới ánh trăng, hôn lên môi nàng.
Hắn thề với Thanh Thủy, nói rằng cưới ta chỉ là để trợ giúp quyền lực, cả đời này chỉ yêu một mình nàng.
Chưa kịp mơ đến ngày đại hôn, ta đã tỉnh lại.
Người bên cạnh nhỏ giọng nói, canh sâm của Thanh Thủy đã nấu xong, đã đưa cho Lục hoàng tử rồi.
Tạ Trường Quan uống canh sâm nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Nhưng sắc mặt đã không còn tái nhợt nữa, thái y cũng nói mạch tượng đã ổn định hơn.
Xem ra Thanh Thủy quả thực là nút thắt. Có lẽ, chính vì tình hình hiện tại khác với trong mộng nên Tạ Trường Quan mới ngã bệnh?
Hắn trong mộng vẫn đang bị cấm túc, ngày ngày ăn cơm do chính tay Thanh Thủy làm.
Nhưng trong hiện thực, hắn thấy ta trả lại ngọc bội, liền vội đuổi theo đến cửa thành.
Trong lòng có một ý nghĩ dần dần xoay chuyển. Suy đi nghĩ lại, ta quyết định thử một lần.
Đầu tiên ta thuyết phục Quý phi, chuyển Tạ Trường Quan đến căn phòng cấm túc kia.
Lại để Thanh Thủy ngày ngày nấu canh mang đến. Cuối cùng, ta lấy lại hộp đựng ngọc bội trâm cài ra.
Sau khi làm xong mấy chuyện này, ta lên xe ngựa, trở về nhà họ Trì.
Chưa được mấy ngày, trong cung đã truyền đến tin, nói Lục hoàng tử đã tỉnh.
Ta nắm chặt ngón tay, thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra giả thiết của ta không sai.
Chỉ cần đi theo diễn biến trong mộng, Tạ Trường Quan sẽ không sao.
Ngày hôm sau, Quý phi nương nương nói được tặng mấy tấm gấm thượng hạng, gọi Trường công chúa đến chọn.
Trường công chúa trầm ngâm hồi lâu, sau đó cũng đưa ta theo.
Đến Cẩm Tú cung, quả nhiên Quý phi nhắc đến chuyện hôn sự của Tạ Trường Quan và ta.
Giờ ngọ, nắng gắt như thiêu như đốt.
Nhưng Tạ Trường Quan lại khác thường, đội nắng đến Cẩm Tú cung vấn an.
Quý phi thấy thân thể hắn đã không sao, cũng yên tâm. Trước khi rời đi, Tạ Trường Quan quay đầu nhìn ta.
Ánh mắt đó sâu thẳm phức tạp, tựa như còn có chút hơi nước.
Ta không biết vì sao hắn lại nhìn ta như vậy.
Nhưng đêm hôm đó, ta đột nhiên hiểu ra.
Bởi vì ta mơ thấy, mình mặc áo cưới, chet vào ngày tân hôn.
Trước khi ta được ch ôn cất, Tạ Trường Quán c ắt một lọn tóc, đặt vào lòng bàn tay ta, khẽ nói gì đó về kiếp sau lại làm vợ chồng.
Ta nghe câu này, đột nhiên cảm thấy dạ dày cuộn trào. Giả tình giả nghĩa, giả dối đến cực điểm.
Quả nhiên, hắn rất nhanh đã quên hết những chuyện cũ này. Lại quay sang lao vào chốn êm ấm của Thanh Thủy.
Nhưng Thanh Thủy không còn ngoan ngoãn như trước, ngược lại thường xuyên cãi nhau với hắn.
Thanh Thủy vẫn luôn cho rằng, hắn vẫn còn nhớ thương người đã chet là ta.
Dù Tạ Trường Quan giải thích thế nào, nàng ta cũng không chịu tin.
Tạ Trường Quan vì để dỗ dành nàng, liền đ ốt hết những đồ vật hồi môn ta để lại.
Sách vở tranh chữ, vải vóc trang sức. Thậm chí cả bộ áo cưới mặc trong ngày đại hôn.
Tất cả đều đ ốt sạch sẽ.
Người tên Trì Vãn Oánh này, từ nay đã tiêu tán trên thế gian, không còn lưu lại gì.
Ngày ta thành hôn, đội một chiếc mũ miện vàng ba viên trân châu.
Sau này, Tạ Trường Quán tìm khắp thiên hạ, gom đủ chín viên trân châu Đông Hải to lớn, khảm hết lên mũ phượng của Thanh Thủy.
Ánh sáng rực rỡ, xa hoa vô cùng.
Ta lạnh lùng nhìn tất cả, không ghen tị, cũng không đau lòng.
Ta đã xem giấc mộng này lâu như vậy, cuối cùng cũng hiểu ra một điều.
Tạ Trường Quan trong mộng, tuyệt đối không phải thiếu niên ta yêu mến bấy lâu.
Tạ Trường Quan trong mộng từng nói với Thanh Thủy, hắn và Trì Vãn Oánh không quen biết, chỉ gặp nhau bảy tám lần.
Mỗi lần gặp mặt, đều là ở yến tiệc nào đó, hoặc là đại điển tế tự.
Nhưng Tạ Trường Quan ta quen biết, lại là thanh mai trúc mã với ta, sớm tối bên nhau.
Bảy tuổi, hắn cứu ta trong phòng củi. Chín tuổi, hắn cứu ta trước màn ngọc. Mười ba tuổi, hắn cứu ta trên núi Thúy Minh.
Mười bốn mười lăm tuổi, hắn nói muốn dạy ta cưỡi ngựa nhưng lại cố tình thúc ngựa phi như đ iên, dọa ta phải co rúm trong lòng hắn không dám mở mắt.
Mười sáu mười bảy tuổi, hắn ngày ngày chạy đến nhà họ Trì, miệng thì nói là đến tìm Trì Nguyệt Trạch bàn luận thơ từ nhưng thực tế lại đến tặng ta những bánh trái kẹo hồ lô.
Trong lòng ta có một phỏng đoán táo bạo.
Câu nói mà Tạ Trường Quan lúc đó chưa nói hết, có lẽ là “Ta đến cứu nàng.”
Hắn biết ta sẽ chet vào đêm tân hôn. Hắn cũng biết ta từ nhỏ đã chịu nhiều gian nan.
Cho nên mỗi lần ta gặp nạn, hắn đều “vô tình” xuất hiện bên cạnh ta.
Đại hôn sắp đến, ta cuối cùng cũng gặp được Tạ Trường Quan đã tỉnh lại.
Hắn dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói ra được câu nào.
Ta nắm lấy tay hắn, ôn nhu nói: “Ngày mai ta sẽ chet, đúng không?”
Tạ Trường Quan đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình.
“Ta đều biết.”
Hắn nắm chặt tay ta, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Những ngày này, hắn đã thử vô số cách.
Hắn vốn định hoãn hôn kỳ nhưng vừa mới mở miệng, đã đau đớn khắp người ngay tại đại điện, ngất đi.
Hắn lại thử tìm hai người thế thân để cưới xin bái đường nhưng người còn chưa tìm được, hắn lại ngã xuống.
Đổi người không được, đổi ngày không được, ngay cả đổi địa điểm cũng không được.
Tạ Trường Quan cười khổ một tiếng, nói: “Là ta vô dụng. Cái gì cũng không làm được.”
Không phải như vậy. Hắn đã lảm hết sức rồi.
Nhưng số phận trêu ngươi, khiến hắn chỉ có thể không ngừng làm trái với lương tâm.
“Lục điện hạ.” Ta khẽ gọi hắn: “Ta vẫn chưa biết tên của chàng.”
Hắn sửng sốt một chút.
Ta tiếp tục nói: “Không phải cái tên Tạ Trường Quan này, mà là … tên thật của chàng.”
Lâu sau, hắn vẽ vài nét vào lòng bàn tay ta, viết một chữ.
“Cẩn”, hắn lẩm bẩm: “Ta tên là Tạ Cẩn.”
“Tạ Cẩn.” Ta nắm chặt cái tên này trong lòng bàn tay, nắm chặt lấy.
Khi ngẩng đầu lên, trong mắt ta đã là một mảnh sáng suốt.
“Tạ Cẩn, vẫn chưa đến bước đường cùng, chàng không cần lo lắng. Nếu như ngày mai … thiên mệnh quả thực như vậy thì ta cũng đành vậy.”
Ánh mắt hắn đau đớn.
Ta cong môi, nói: “Tạ Cẩn, chàng đã sớm cứu ta ra khỏi vũng bùn.”
“Trì Vãn Oánh bây giờ, không còn là vai phụ bị sắp đặt kết cục tùy ý nữa, cũng không còn là con rối nói năng không theo ý mình nữa.”
“Ta là đồng minh cùng chàng chống lại số phận, là thanh mai trúc mã của chàng, là tri kỷ của chàng.”
“Ta là Trì Vãn Oánh vẫn đang sống sờ sờ.”