Lưu Cảnh - Chương 5
22.
Gần đây Thẩm Ngọc An hành sự rất hoang đường, cô cô nói, Hoàng thượng đã có ý muốn phế trữ.
Dù sao cũng là đứa nhỏ tự tay mình nuôi lớn, cô cô vẫn không đành lòng, muốn tiếp tục khuyên nhủ Thẩm Ngọc An.
Mẫu thân cũng không tiện nói thêm, chỉ lén than thở với ta, nói cô cô từ nhỏ đã vô cùng đức hạnh, chỉ là ít biết cân nhắc.
Nếu Thẩm Ngọc An thực sự có được ngai vàng, chỉ sợ mấy nhà bọn ta cũng không được yên ổn.
Trần Cẩm Di đang ngồi bên cạnh tách hạt dưa cho ta, ta thấy mắt y như vừa tối lại, nhưng lúc ngẩng đầu, đã lại ngập tràn ý cười.
Y đưa ta cái hộp đầy hạt dưa đã bóc vỏ.
Hoàng hôn xuống, mẫu thân giữ y ở lại ăn cơm, y lại nói trong nhà có việc, xin cáo từ trước.
Ta đuổi theo y ra cửa, túm vào một góc dặn dò: “Chàng đừng nhúng tay vào chuyện của Thẩm Ngọc An, hắn đã mất đi Thánh tâm, chúng ta chỉ việc chờ, ngày tốt của hắn không còn lâu đâu.”
Trần Cẩm Di gật đầu nói được.
Đồng ý đến sảng khoái vô cùng.
Ta nhìn y chằm chằm, hoài nghi dò hỏi: “Chàng không gạt ta chứ?”
Lần này y mới nghiêm túc cân nhắc rồi trịnh trọng gật đầu, nói tuyệt đối sẽ không gạt ta.
Chàng cứ diễn tiếp đi.
23.
Phương Uyển lên làm Thái tử phi, còn chưa kịp hưởng chút vinh quang, đã bị cấm túc cùng với Thẩm Ngọc An.
Hôm ấy ta nhập cung thăm cô cô, vừa bước vào tẩm cung đã nghe tiếng cô tức giận đập đồ.
“Điêu phụ to gan! Ngươi thật sự không tốt lành gì!”
Phương Uyển quỳ lết đến cạnh cô cô, ôm chân cô khóc lóc: “Mẫu hậu, người nhất định phải cứu lấy điện hạ!”
“Người cứu được chàng ấy bây giờ, chỉ có mình mẫu hậu!”
“Con không cố ý, phụ thân chỉ kêu con đưa đồ đến cho điện hạ đóng dấu, con, con không biết ông ấy tham ô…”
Cô cô đạp Phương Uyển ra xa, chỉ vào mặt cô ta mà mắng: “Còn dám giảo biện!”
“Chuyện ngươi và Vinh Ân Hầu kết bè hại Thái tử, không lẽ chỉ có một việc này?!”
“Ngươi nghĩ sẽ giấu được ai!”
…
Lúc này mới biết, thì ra là Vinh Ân Hầu mượn tay Thẩm Ngọc An, vơ vét chỗ tốt khắp nơi, vừa bị người ta thưa lên Hoàng thượng.
Tội danh kéo bè kết cánh, là trọng tội!
Lúc Phương Uyển bị người lôi xuống, ta mới vào trong thăm cô cô.
Cô một mực lần tràng hạt trong tay, yên lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Lưu Cảnh, con thật nhẫn tâm.”
“Nó là anh họ của con, mười mấy năm tình cảm của hai đứa, giờ con nói muốn mạng của nó thì thật sự động thủ.”
“Con với cái người Trần gia kia, cũng cao tay lắm.”
“Con làm rất tốt, Thái tử đúng người đúng tội, nhưng, nó là đứa con mà bổn cung nuôi lớn…”
“Con về đi, sau này đừng tới nữa.”
24.
Lúc ta về nhà, thấy Trần Cẩm Di đang chờ trước cửa.
Thấy ta khóc, nụ cười y tắt ngấm.
Y lau nước mắt cho ta, cái gì cũng chưa nói.
Ta thấy y không vui lắm, thút tha thút thít giải thích một phen: “Ta không đau lòng cho Thẩm Ngọc An.”
Hon ai hết, ta là người ước Thẩm Ngọc An không được sống tốt nhất, nhưng những lời trách cứ của cô cô vẫn làm ta khổ sở.
Trần Cẩm Di à một tiếng, quay mặt sang chỗ khác, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Y vẫn không mở miệng, nói việc của Vinh Ân Hầu là do y sắp đặt.
Y đã không nói, ta cũng không hỏi.
Họa Nguyệt nói: “Cô gia quả thật là một nam nhân tốt hiếm gặp.”
“Nếu đổi thành người khác, mới làm được việc gì bé bằng hạt đậu xanh cho người trong lòng, đã vội gióng trống khua chiêng bố cáo thiên hạ rồi.”
Ta bỏ áo cưới đang may dở trong tay xuống, cười với Họa Nguyệt: “Nhưng hắn gạt ta mà, lừa nữ nhân thì không phải nam nhân tốt.”
Họa Nguyệt phản bác: “Nào có, cô gia chỉ nói không nhúng tay vào việc của Thái tử gia, đâu có nói không đụng tới Vinh Ân Hầu.”
“Ai biểu Thái tử gia không có mắt, cưới nhầm Phương Uyển làm chi.”
“Người đó á, đúng người đúng tội.”
Tình hình hiện tại là, người nhà ta đều nói đỡ cho Trần Cẩm Di.
25.
Ngày ta xuất giá, mẫu thân cười mãi không thôi.
Cười đến nỗi mũi ta chua xót.
Trần Cẩm Di dắt tay ta lên kiệu hoa, y vui vẻ lắm, khóe miệng sắp dài tới mang tai rồi.
Ta thấy mẫu thân lại trộm vứt cho y một ánh mắt xem thường.
Ta sợ cha mẹ không nỡ xa ta, nên cười theo Trần Cẩm Di.
Cha mẹ cũng sợ ta lưu luyến, cười theo ta.
Tháng thứ hai gả đến Giang Bắc, ta nghe nói Hoàng thượng tha cho Thẩm Ngọc An một mạng, biếm làm thứ dân.
Cô cô đến tiễn hắn, hắn mắng cô cô: “Bà nhận nuôi ta, chẳng phải vì lão tam yếu đuối nhiều bệnh, bà sợ nó chết yểu, không ai giúp bà củng cố hậu vị hay sao?”
“Rõ ràng bà không hề xem ta là con ruột, nếu lão tam phạm tội, dù bà có chết cũng không bỏ rơi nó!”
“Loại đàn bà độc ác như bà, cướp ta từ trong tay mẹ ruột ta, là bà đã hại chết mẫu thân ta, bà sẽ chết không tử tế!”
Hắn thật sự đang nói xằng nói bậy.
Ta lại nhớ mẫu thân từng nói, trước khi Phương Uyển xuất hiện, rõ ràng hắn không phải người như thế.
Trước giao thừa, Trần Cẩm Di cùng ta trở lại kinh thành.
Cô cô gọi ta tiến cung trò chuyện, mẫu thân nói, cô luôn hối hận vì ngày đó nặng lời với ta.
Xe ngựa dừng trước cửa cung, ta vừa xuống xe, đột nhiên có người xông tới, kéo tay ta.
“Lưu Cảnh, Lưu Cảnh, nàng muốn vào gặp mẫu hậu à?”
“Nàng cầu xin mẹ giúp ta, nói với mẹ, ta biết sai rồi, ta sẽ không bao giờ xằng bậy như thế nữa, xin mẫu hậu cứu ta với…”
“Ta đói lắm, ta lạnh lắm, Lưu Cảnh, nàng có đồ ăn không…”
Bên cạnh hắn vẫn còn một nữ nhân không tỉnh táo, luôn miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, ta xuyên tới đây mà, ta có mệnh phượng hoàng, ta phải làm Hoàng hậu!”
“Ta là Hoàng hậu, các người thấy ta sao còn chưa quỳ!”
Trần Cẩm Di ôm ta vào lòng, không để bọn họ chạm vào ta.
Y nhìn một cái, bọn tùy tùng lập tức rút đao ra, Thẩm Ngọc An thấy thế thì không dám bước lên nữa.
Hắn đứng đằng sau mắng ta: “Nam Lưu Cảnh, ngươi ruồng bỏ chân tình, ngươi sẽ chết không được tử tế…”
Trần Cẩm Di che tai ta lại, ta nghe loáng thoáng y đang dặn dò: “Cắt lưỡi hắn xuống, miệng lưỡi không sạch sẽ, chi bằng không có.”
Y nói xong thì nhìn thử sắc mặt ta, khẽ hỏi: “Đi vào?”
Ta cười cười, nắm lấy tay y, gật đầu: “Đi thôi.“
(Hết)