Lương Xuân Hảo Cảnh - Chương 4
“Ngươi… nói là an ủi ta, nhưng ngay cả một nam nô cũng không nỡ, vậy có thể thấy ngươi không thật lòng!” Nàng òa lên khóc nức nở.
“Khóc chết ngươi đi!”
Ta không thèm quan tâm nàng nữa, tức giận quay về nhà.
Lương Kiệm thấy ta bước vào, thắc mắc: “Tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Ta đứng lại, cắn răng, hậm hực nói: “Nàng cũng muốn lừa lấy công thức nhuộm nhà ta.”
Lương Kiệm ngừng lại, sắc mặt nghiêm túc hơn: “Không ngờ được. Quả nhiên, chủ nào tớ nấy.”
“Đúng vậy.”
Ta ngồi phịch xuống cạnh thùng nhuộm, nhìn Lương Kiệm làm việc.
Không thể phủ nhận, càng nhìn hắn, ta càng thấy hắn tuấn tú.
Hắn vừa khỏe, vừa tốt, không biết liệu có đồng ý ở rể nhà ta không nhỉ…
“Tiểu Xuân, Tiểu Xuân!”
Mãi đến khi nương gọi mấy lần, ta mới nghe thấy.
“Chuyện gì vậy, nương?”
“Ăn cơm thôi!”
Nương nhìn ta, rồi lại nhìn Lương Kiệm, không biết tại sao lại cười mỉm một cái đầy ẩn ý.
Tối đó, khi đã lên giường, nương chọc chọc vào người ta:
“Tiểu Xuân, con thấy Lương Kiệm thế nào?”
Ta ngượng ngùng chớp mắt: “Thế nào là thế nào ạ?”
“Con biết nương đang nói gì mà.” Nương ghé sát lại, nói nhỏ:
“Nương quan sát rồi, thằng bé Lương Kiệm này thật sự rất tốt. Nó khỏe mạnh, tính tình hòa nhã, lại còn đẹp trai nữa. Hay là, con hỏi nó xem có chịu ở lại nhà ta không?”
“Chuyện này…”
Mặt ta đỏ bừng, kéo chăn che kín đầu: “Ôi trời ơi, nương đang nói cái gì vậy!”
“Con đừng ngại. Đây là duyên tốt, bỏ lỡ rồi sẽ không có đâu. Dù sao con với Hải Sinh cũng không thành được, chi bằng sớm tìm người khác đi.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Ta cuộn mình lại thành một đống, mặt nóng bừng như lửa đốt.
13.
Hôm sau, ta không nhịn được lại nhìn về phía Lương Kiệm.
Khi hắn nghiêm túc làm việc, trông thật sự rất đẹp. Nếu có thể hôn một cái, không biết sẽ mềm mại đến thế nào…
Nhưng không biết hắn có chịu ở rể nhà ta không. Dù gì hắn cũng là tội nô, nhưng nếu hắn không cam tâm chịu cảnh ở rể thì sao?
Cả ngày, ta do dự mãi vẫn không dám mở miệng.
Đêm đến, ta nằm trên giường, nghĩ ngợi mãi không ngủ được.
Cuối cùng, ta bật dậy, thầm nghĩ: Chần chừ thế này thì làm được gì!
Ta mặc áo vào, bước nhanh tới nhà kho.
“Lương Kiệm, có ở đó không?”
Ta gõ cửa, không có tiếng trả lời.
Sự hăng hái ban đầu bỗng dưng biến mất, thay vào đó là sự nghi hoặc.
Tại sao hắn luôn biến mất vào nửa đêm như thế này?
Suy nghĩ một lúc, ta quyết định đẩy cửa bước vào.
Trên giường trống không, chăn được gấp gọn gàng, trông như chưa từng có ai ngủ ở đây.
Lòng ta càng thêm nghi hoặc, đưa tay vào trong chăn muốn kiểm tra xem còn hơi ấm hay không.
Lại chạm phải một con dao.
Lạnh như băng.
Ta không dám tin, cầm nó ra. Ánh trăng chiếu xuống, lưỡi dao sắc lạnh lấp lánh, không chút che giấu.
Đầu óc ta lập tức trống rỗng.
Đúng lúc này, Lương Kiệm trở về.
“Tiểu thư.”
Hắn sững người, nhìn ta cùng con dao trên tay, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Ta nhìn hắn, hơi thở dồn dập: “Lương Kiệm, ngươi có phải muốn đi tìm người báo thù không?”
“Không phải, tiểu thư.” Hắn có chút hoảng loạn, vội đưa tay ra: “Đưa nó cho ta.”
“Không!”
Ta giấu con dao ra sau lưng, giọng run rẩy, gần như sắp khóc:
“Lương Kiệm, ngươi hứa với ta, đừng làm chuyện dại dột, được không? Ta biết các ngươi, những người bị buộc tội, trong lòng đau khổ, luôn muốn tìm kẻ thù để trả thù. Nhưng ngươi đơn độc, nếu gây chuyện, chắc chắn không chạy thoát được. Lương Kiệm, ta xin ngươi…”
“Tiểu thư, nghe ta giải thích… Tiểu Xuân!”
Hắn ôm chặt lấy ta, giật con dao trong tay ta rồi ném sang một bên. Hắn vỗ nhẹ lưng ta, từng nhịp trấn an:
“Tiểu Xuân, ta sẽ không đi báo thù đâu. Cô yên tâm, con dao này ta nhặt được thôi. Dạo này kinh thành không yên, ta thấy con dao này tốt, liền mang về để phòng thân. Thật đấy!”
“Ngươi… ngươi không lừa ta?”
“Không. Ta thề, ta nhất định không làm chuyện dại dột, không để cô phải lo lắng. Tin ta đi.”
“Ta tin ngươi, nhưng ngươi phải vứt nó đi.”
Ánh mắt hắn chân thành, khiến ta không nỡ nghi ngờ.
Do dự một lúc, hắn đáp:
“Được, ta sẽ vứt nó ngay.”
Ta nghẹn ngào, vùi mặt vào ngực hắn, cố gắng ngăn tiếng nức nở.
Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta. Một lát sau, hắn dịu dàng hỏi: “Sao tiểu thư lại đến tìm ta?”
Ta không trả lời, không dám nói thật.
Con dao kia khiến ta sợ hãi. Ta sợ rằng hắn sẽ không cùng ta sống những ngày yên bình. Sợ rằng một ngày nào đó tỉnh dậy, lại nghe tin hắn đã chết.
“Ta muốn xem ngươi có lạnh không.”
Ta cúi đầu, không dám nhìn hắn.
“Ta da dày thịt chắc, sao mà lạnh được.” Hắn lau nước mắt cho ta, khẽ cười:
“Mau về phòng ngủ đi. Cô mặc mỏng manh thế này, cẩn thận cảm lạnh.”
14.
Đêm đó, Lương Kiệm quả nhiên đã vứt con dao đi.
Nhưng trong lòng ta vẫn không yên, chỉ cần không thấy hắn đâu một lúc, ta lại chạy đi tìm khắp nơi.
May mắn thay, từ đó hắn không còn biến mất nữa, đúng như lời hắn đã hứa.
Nương cứ thúc giục ta hỏi Lương Kiệm xem hắn có muốn ở lại nhà ta không. Nhưng ta cứ lần lữa mãi, không dám mở lời.
Vài ngày sau, kinh thành truyền ra tin tức hoàng đế lâm bệnh nặng.
Trong cung không có hoàng tử kế vị, hoàng đế chỉ có một người con riêng lưu lạc dân gian, tên là Triệu Nguyên Cảnh.
Kiếp trước, khi hoàng đế biết Khánh Vương đang dòm ngó ngai vàng, đã bí mật truyền chiếu, lệnh cho vài vị tướng quân ủng hộ Triệu Nguyên Cảnh trở về kinh. Nhưng không ngờ Khánh Vương lại chặn được chiếu chỉ, vào cung giam lỏng hoàng đế, sau đó còn bày mưu giết chết Triệu Nguyên Cảnh, rồi thuận lợi lên ngôi.
Kiếp này, mọi chuyện phát triển gần như giống hệt. Hoàng đế lâm bệnh, Khánh Vương vào cung, Triệu Nguyên Cảnh mang quân trở về kinh…
Ta chỉ là một người bán vải, chẳng thể làm gì, cũng chẳng bận tâm ai làm hoàng đế. Ta chỉ mong gia đình mình được bình an vô sự.
Khi tình thế leo thang, kinh thành ngày một hỗn loạn. Người dân hoang mang, các cửa hàng nhuộm đều ngừng kinh doanh, không còn giao hàng, đêm đến thì đóng chặt cửa nẻo để đề phòng trộm cướp.
Nhưng lương thực ngày càng khó mua hơn.
Ta may mắn đã tích trữ nhiều từ trước, nhưng hàng xóm quanh đây lại không chuẩn bị gì, chẳng bao lâu đã đói khát. Ta đành gọi mọi người chuyển đến nhà mình ở.
Mọi người chia đều lương thực với nhau, ai cũng có thể ăn một chút. Người đông cũng có lợi, có thể ngăn kẻ xấu đến cướp lương thực. Dù sao loạn lạc cũng sẽ không kéo dài lâu, kiếp trước chẳng ai chết đói cả.
Đêm đó, chúng ta ngồi quây quần bên đống lửa.
Hải Sinh ca thở dài: “Ta còn hai xe hàng chưa thu hồi được!”
Thiết Ngưu vỗ vai hắn an ủi: “Đừng nghĩ đến hàng hóa nữa, giữ được mạng là tốt rồi.”
Vân Châu nhìn ra cửa, ánh mắt đầy lo lắng:
“Triệu Nguyên Cảnh mà đánh vào kinh thành, liệu có đồ sát cả thành không? Chúng ta có chết hết không?”
Nghe nàng nói, mọi người lập tức hoảng sợ.
“Không đâu!”
“Không thể nào.”
Ta và Lương Kiệm đồng thanh.
Lương Kiệm nhìn ta một cái, rồi cúi đầu thêm củi vào lửa, nói:
“Triệu Nguyên Cảnh không phải là cướp, sao có thể giết dân thường.”
“Chuyện đó không chắc đâu.” Hải Sinh ca lên tiếng. “Bên ngoài người ta nói hắn hung thần ác sát, thích uống máu người. Nhỡ hắn vào thành, tâm trạng không tốt, liền muốn giết vài người để trút giận thì sao?”
Ta toát mồ hôi:
“Huynh nghe ai nói thế…? Đừng lo, hắn sẽ không làm vậy đâu.”
Ta còn không biết sao? Chỉ vài ngày nữa Triệu Nguyên Cảnh sẽ chết, căn bản không thể vào thành được.
“Ừ, đừng lo, chắc chắn hắn sẽ không làm vậy.” Lương Kiệm cũng tiếp lời.
Thiết Ngưu không phục, liếc Lương Kiệm một cái:
“Ngươi đâu phải là hắn, sao biết chắc chắn hắn sẽ không làm?”
Lương Kiệm nghẹn lời, không đáp lại.
Thiết Ngưu liền nhích lại gần ta, thấp giọng:
“Tiểu Xuân, tân hoàng thường hay nạp phi cho hậu cung. Muội xinh đẹp thế này, e là khó thoát. Hay là gả cho ta trước đi…”
Mắt Lương Kiệm mở to, lập tức chen vào giữa chúng ta: “Được rồi được rồi, khuya rồi, mọi người đi ngủ thôi!”
“Tiểu Xuân…”
“Thiết Ngưu huynh, huynh với Hải Sinh ca cùng ngủ trong kho củi đi. Ta sẽ ngủ trên đống rơm.” Lương Kiệm kéo Thiết Ngưu đi.
“Ngươi kéo ta làm gì! Tiểu Xuân, nghĩ kỹ đi… Ta chưa buồn ngủ mà! Đau, đau quá! A! Ôi trời ơi!”
15
Sáng hôm sau, bên ngoài dường như yên tĩnh hơn.
Mấy người nam nhân quyết định ra ngoài xem tình hình, tiện thể tìm chút muối mang về.
Nhưng không hiểu sao, đến tối họ vẫn chưa quay lại.
Trong lòng ta dâng lên dự cảm chẳng lành.
Đến khi trời tối hẳn, ngoài cửa cuối cùng vang lên tiếng gõ vội vã. Ta nhanh chóng ra mở cửa.
Hải Sinh ca và Thiết Ngưu toàn thân lấm lem bùn đất, vội vàng chui vào:
“Mau mau mau, đóng cửa lại! Khánh Vương đang bắt lính khỏe, bọn ta vất vả lắm mới trốn được về!”
“Lương Kiệm đâu?”
“Đi lạc mất rồi. Bọn ta không tìm được hắn. Mau đóng cửa!”
“Cái gì!”
“Không lẽ… bị bắt đi làm lính rồi?”
Đầu ta choáng váng, suýt ngã quỵ, phải bám chặt vào tường để đứng vững.
“Không! Không thể nào! Hắn nhất định sẽ quay về!”
Ta không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất, hy vọng rằng hắn sẽ trở lại. Ta ngồi canh bên cửa cả đêm.
Nhưng đến khi trời sáng, vẫn không thấy hắn.
Hải Sinh ca thở dài: “Xong rồi, chắc chắn bị bắt đi rồi. Tiểu Xuân, muội đừng đợi nữa.”
Ta không nói được lời nào, trong lòng vừa hoảng hốt vừa đau buồn, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Đúng lúc này, cửa lớn vang lên tiếng gõ dồn dập.
Mắt ta sáng lên, vội vã mở cửa:
“Lương Kiệm!”
Nhưng người đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh lẽo, cười gằn: “Lương Kiệm? Tiểu Xuân, nàng đang chờ hắn?”
Tạ Lương… Sao lại là hắn?
Hắn mặc quan phục, trông như một người hoàn toàn khác, sau lưng còn dẫn theo một toán thị vệ.
Hắn vốn phải nhập quan sau khi Khánh Vương đăng cơ cơ mà.
Xem ra lần này, hắn đã lợi dụng ký ức kiếp trước để sớm đầu quân cho Khánh Vương.
“Ngươi… Sao ngươi lại đến đây?”
“Đương nhiên là để đón nàng đi.”
Hắn cười, ánh mắt khiến người ta sởn da gà: