Lưỡng Tình Tương Duyệt - Chương 2
Nhìn rõ tình hình bên trong, ta chỉ thấy máu dồn lên não, tim đập thót một cái.
Vài gã sai vặt tay cầm gậy, đè Tiêu Hạc Trọng xuống đất, đang lột quần áo của hắn.
Trong mắt Tiêu Hạc Trọng không buồn không vui, nằm trên đất không phản kháng, khuôn mặt trắng nõn dính đầy bùn đất, cả người không có chút sức sống nào, cứ để mặc bọn chúng lột áo ngoài.
Chiếc trường bào màu trăng trắng kia, là sáng nay ta cố ý chọn cho hắn, không quá phấn son, lại có thể tôn lên khí chất thanh lãnh thoát tục của Tiêu Hạc Trọng một cách triệt để.
Tiêu Hạc Trọng từ khi vào cửa, chưa bao giờ trái lời ta, mỗi ngày sớm tối đều đến thỉnh an, chưa từng lơ là, ta cũng chưa từng thấy trên mặt hắn một chút không tình nguyện nào.
Nhưng ta có thể cảm nhận được, hắn làm gì cũng đều cẩn thận từng li từng tí, hắn giống như một sợi dây cung căng chặt, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ đứt.
Vì vậy, ta không bao giờ dám ép buộc hắn bất cứ điều gì.
Tiêu Như Lâm nói không sai, Tiêu Hạc Trọng tuy là nam nhân nhưng lại đẹp đến mức không gì sánh được. Một người như ngọc dễ vỡ như vậy, ta còn không nỡ động đến một sợi tóc của hắn.
Mà bọn chúng lại dám nhục mạ hắn như vậy.
Hai chân ta đá văng những gã sai vặt đang đè lên Tiêu Hạc Trọng xuống đất.
Thấy ta, trong đôi mắt hoang vu của Tiêu Hạc Trọng dâng lên một gợn sóng:
“Hầu gia…”
Ta đỡ Tiêu Hạc Trọng dậy, giúp hắn mặc quần áo:
“Có sao không?”
Tiêu Hạc Trọng lau vết máu trên khóe miệng, hơi thở hỗn loạn, lắc đầu: “Không sao.”
Ta chỉnh lại cổ áo cho hắn, nói: “Ngươi cứ ở đây xem cho kỹ, những gì ngươi phải chịu, bản Hầu sẽ đòi lại cho ngươi từng chút một.”
Ta nhìn về phía tiểu thư được một đám người hầu vây quanh, nhặt cây gậy trên mặt đất, từng bước tiến lại gần, lạnh lùng nói: “Ngươi vừa nói hắn là tiện thiếp?”
Cây gậy đầu tiên đánh gãy chân của một gã sai vặt.
“Hắn vốn là nam nhân, là các ngươi đã ép hắn đến mức chỉ có thể mặc hồng trang để gặp người.”
Cây gậy thứ hai, một gã sai vặt gãy tay.
“Cho dù là nam thê thì trên đầu hắn cũng đội mũ của tướng quân phu nhân, là ta đã cưới hỏi đàng hoàng, dùng kiệu tám người khiêng rước hắn về phủ, từ bao giờ lại thành tiện thiếp?”
Lúc này không còn ai dám tiến lên nữa, tất cả đều im lặng như tờ, cả sân lớn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tiêu Hạc Trọng vẫn luôn lãnh đạm, cho dù là nằm phục trên giường của ta, cho dù là bị đè trên đất nhục mạ, hắn vẫn luôn bình tĩnh chấp nhận.
Nhưng lúc này, chỉ vài câu nói của ta, lại khiến hắn đỏ hoe vành mắt.
Cây gậy trong tay gãy rồi, ta trực tiếp dùng tay đè mặt của tiểu thư kia xuống bàn đá.
Người hầu bên cạnh hét lên chạy tới: “Đại tiểu thư!”
Ta ném nửa cây gậy còn lại trong tay về phía nàng ta, trực tiếp đập cho nàng ta trợn mắt, ngất đi.
Ta nhìn Tiêu Vân Dao sắc mặt tái mét:
“Ngươi có phải cho rằng Hầu phủ của ta không có người hay không? Dám tùy tiện nhục mạ đương gia chủ mẫu của phủ ta?”
“Lột quần áo người khác rất vui sao?” Ta dùng sức, quát lớn: “Ngươi có tin là bản Hầu sẽ lột sạch ngươi rồi diễu phố không!”
Tiêu Vân Dao kêu lên một tiếng đau đớn, hoảng hốt nói: “Hắn chỉ là một đứa con thứ hèn hạ, tướng quân thật sự muốn vì hắn mà trở mặt với Tiêu gia sao?”
Ta khinh thường hừ một tiếng: “Bản Hầu là Nhất phẩm Trấn quốc tướng quân, là Huyền y hầu do hoàng đế đích thân phong, phụ thân ngươi chỉ là một Tam phẩm Thượng thư, bản Hầu còn chưa để vào mắt!”
Ta cười khẩy: “Ngươi dám đối xử với hắn như vậy, chỉ vì cho rằng hắn có thân phận hèn hạ.”
“Hôm nay bản Hầu sẽ đi yết kiến thánh thượng, dùng quân công đổi cho hắn một cáo mệnh.”
Đi chinh chiến nhiều năm như vậy, hai thứ ta tích được nhiều nhất chính là quân công và quan chức.
“Từ nay về sau, không chỉ ngươi, mà ngay cả phụ thân ngươi khi gặp hắn, cũng phải hành lễ đàng hoàng, cung kính gọi hắn một tiếng Hầu phu nhân!”
Tiêu Vân Dao không khỏi trợn tròn mắt, nói lắp bắp: “Ngươi điên rồi sao? Hắn là nam nhân!”
Khóe miệng ta nở nụ cười khát máu, vỗ mặt nàng ta, dùng giọng điệu thẩm vấn quân địch: “Nếu ngươi không sợ chết thì cứ nói chuyện này ra ngoài, bản Hầu đảm bảo, ngươi nhất định sẽ thân bại danh liệt, chết ngoài đường trước Tiêu Hạc Trọng.”
Lúc này, Tiêu Như Lâm dẫn theo một đám người hầu chạy tới.
Thấy ta đè con gái bảo bối của hắn trên bàn, hắn run rẩy chỉ tay vào ta: “Ngươi… ngươi buông tiểu nữ ra!”
Những người hầu đi theo sau hắn, nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trong sân, do dự không dám tiến lên.
Ta túm lấy cổ áo Tiêu Vân Dao, kéo nàng ta dậy:
“Ta còn phải cảm ơn Tiêu Thượng thư, nếu một thứ như thế này mà vào cửa Hầu phủ của ta thì phủ ta hẳn là sẽ không có ngày nào yên ổn.”
Ta ném nàng ta xuống đất.
Những người hầu bên cạnh thấy vậy, vội vàng đỡ nàng ta dậy, trốn sang một bên, kiểm tra vết thương trên mặt nàng ta.
Ta vỗ tay, nhếch mép, lạnh lùng nói: “Tiêu Như Lâm, từ hôm nay trở đi, Tiêu Hạc Trọng không còn liên quan gì đến Tiêu gia các ngươi nữa, sau này gặp lại, các ngươi đều phải gọi hắn là Hầu phu nhân cho đàng hoàng, nếu không thì đừng trách bản Hầu không khách sáo.”
Không nói thêm lời nào nữa, ta kéo Tiêu Hạc Trọng đang ngây người ở bên cạnh, rời khỏi nơi chán ghét này.
3
Lên xe ngựa, nhìn người bên cạnh im lặng không nói, ta tức giận không thôi:
“Hôm đó đánh ta thì ra tay rất nhanh, hôm nay sao lại giống như con mèo mất hết móng vuốt, để người ta bắt nạt?”
Tiêu Hạc Trọng mím môi, hàng mi dài rũ xuống, che đi suy nghĩ trong mắt:
“Ta không muốn gây phiền phức cho Hầu gia.”
Ta khoanh tay, chậc một tiếng, chỉ thấy răng hàm sau của mình đau nhói:
“Ngươi nghe cho kỹ, sau này nếu còn có kẻ nào không biết điều mà xúc phạm ngươi thì hãy lấy khí thế đánh ta ra mà đánh trả, đánh bị thương ta đền, đánh chết ta chôn.”
Tiêu Hạc Trọng nắm chặt tay áo, đặt tay lên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh, một tia sáng trời lọt qua khe hở của rèm chiếu vào mặt hắn, làm tan đi vẻ lạnh lùng thường trực trên khuôn mặt hắn.
“Hiện giờ hoàng thượng đã cao tuổi, triều đình tranh đấu kịch liệt, đi sai một bước, đó chính là vạn kiếp bất phục.”
Giọng hắn ôn hòa, nghe vào thấy yên tĩnh, khiến người ta không nỡ nói thêm một lời nặng nề nào với hắn.
“Hầu gia, Tiêu Vân Dao có một câu nói đúng, người không nên vì ta mà trở mặt với Tiêu gia.”
Ta lắc ngón tay, rất không đồng tình mà nói: “Lời này sai rồi, giữa ta và Tiêu gia, vốn dĩ không còn gì để trở mặt nữa.”
“Lão già Tiêu Như Lâm kia, không ít lần tâu với bệ hạ về ta.”
Ta nghiêng người, gác chân lên chiếc sập thấp ở góc đối diện, lười biếng nói: “Huống hồ, ta và Tiêu gia càng náo loạn thì người trong cung kia mới càng yên tâm.”
Tiêu Hạc Trọng thuận thế đặt đầu ta lên đùi hắn.
Ta chọn một tư thế thoải mái, nghịch ngợm miếng ngọc bội trên thắt lưng hắn rồi nói tiếp: “Một văn một võ nếu liên thủ, lão hoàng đế cũng phải nửa đêm thức dậy vẽ hình nhân, nguyền rủa ta sớm uống nước bị sặc chết.”
Ta lại nắm tay hắn, lòng bàn tay hắn có một lớp chai mỏng, còn có vết thương nhỏ do cát chà xát, ta cau mày: “Cho dù không có những lý do này, ta cũng sẽ không để người khác bắt nạt ngươi.”
Tiêu Hạc Trọng buông tay áo, che đi lòng bàn tay, những ngón tay lộ ra khẽ móc vào ngón tay ta, như dỗ dành trẻ con.
Hắn lặng lẽ chỉnh lại vạt áo xộc xệch của ta:
“Nhưng Hầu gia hôm nay động thủ, e là cả kinh thành đều biết, để tránh bị người ta chỉ trích, về phủ rồi, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận trách phạt.”
Ta ngoáy ngoáy tai, không quan tâm nói: “Đơn giản là để cho ta đi từ đường quỳ mấy canh giờ.”
Ta đưa cho hắn một ánh mắt yên tâm: “Nơi đó ta quen rồi, không sợ.”
Khóe miệng Tiêu Hạc Trọng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, như trăng sáng vào lòng:
“Ta vẫn luôn cho rằng Hầu gia là người có tâm tư thuần khiết nhưng đến tận bây giờ ta mới biết, Hầu gia là người đại trí nhược ngu.”
Ta không khỏi nhăn mũi, vậy nên, lúc đầu hắn cho rằng ta là đồ ngốc sao?
Trước mắt mơ hồ, ta không nhịn được mà ngáp một cái, nằm co ro trên giường thấp nửa tháng nay, căn bản không nghỉ ngơi tử tế, lúc này vừa nằm xuống, cộng thêm xe ngựa khẽ lắc lư, cơn buồn ngủ đã ập đến.
Ta lẩm bẩm: “Sống trên đời, đôi khi hồ đồ một chút, cũng không phải là chuyện xấu…” Ngay sau đó đầu óc choáng váng, ta đã đi đánh cờ với Chu Công rồi.
Ở biên cương, ta ngày ngày gối binh chờ giặc, tinh thần căng thẳng, cho dù đã trở về kinh thành, ta cũng không dám lơ là, vì vậy xe ngựa vừa dừng, ta đã mở mắt ra.
Đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú vô song của Tiêu Hạc Trọng, không biết từ lúc nào hắn đã dựa vào đó ngủ thiếp đi, tay bảo vệ bên hông ta, mới không để ta lăn xuống đất.
Ta nhất thời ngây người, thậm chí còn muốn đưa tay chạm vào giữa mày hắn, nơi có vẻ giống như mưa mông lung.
Vừa chạm vào cằm hắn, ta đột nhiên nghĩ, giờ trong mắt hắn, ta là nam nhân, hắn chắc chắn sẽ không thích ta chạm vào.