Lưỡng Thế Hoan - Chương 4
Ta hỏi thêm, dở giọng giáo huấn , chỉ biết trốn ngoài chơi, ăn cơm cùng . Ta thấy chột , tự giác đổi chủ đề.
Bây giờ nghĩ , Hoa Dương thuộc về Tạ Thanh Dương đã sớm hương tan ngọc nát.
09
Trong Minh Đức Điện, mọi thứ xảy trong nháy mắt.
Không biết từ một mũi tên bắn trúng Thái tử!
Không gian trở nên hỗn loạn!
Tạ Thanh Dương hô lớn: “Có thích khách! Mau hộ giá!”
Từ bốn phía vô số lính canh mặc giáp bạc tràn , bao vây Minh Đức Điện từ mọi phía.
Đại tướng quân Lý Trung Toàn bao vây, giận dữ hét lớn: “ Một lũ ngu! Sao dám chạm hả??”
Chu Tụng Hi cởi bộ lễ phục lộ một thân áo màu đen, rút kiếm dí cổ Lý Trung Toàn, lạnh lùng :
“Kẻ ám sát Thái tử chính là bên cạnh tướng quân, xét về tình về lý thì tướng quân đây nên đầu hàng chịu trói, chờ tra rõ ngọn ngành.”
Thái tử mặt đất, ngừng nôn máu.
Tiếng hét thê lương của Hoàng hậu vang lên, tưởng chừng như sắp ngất lịm.
Hoàng thượng tiến đến đỡ Hoàng hậu, bất ngờ một dao đâm .
Hoàng thượng đau khổ kêu lên: “Hoàng hậu ám sát trẫm!!”
Thái giám bên cạnh Hoàng thượng sợ hãi lao tới giữ lấy Hoàng hậu, hoảng sợ la lớn: “Mau! Cứu giá! Hoàng hậu ý đồ mưu phản, ám sát Hoàng thượng!!!”
Minh Đức Điện trở nên hỗn loạn vô cùng.
Thái tử ám sát thoi thóp, Hoàng hậu mà giấu trong vũ khí để ám sát Hoàng thượng.
Công chúa Hoa Dương nhanh chóng quyết định, bắt giữ đại tướng quân Lý Trung Toàn đang ý định chạy trốn, điều động đội cận vệ tinh nhuệ canh gác trong cung điện.
Mọi chuyện đều an bài ?
Không, hề.
Trong tẩm cung, vị Hoàng thượng khi nãy ám sát sắc mặt vô cùng bình tĩnh ghế dài.
Người lấy trong ngực túi máu ném cho thái giám, mặt chút mệt mỏi.
Hoàng hậu bệt mặt đất, bỗng nhiên như hiểu tất cả.
Chu Tụng Hi thay một bộ y phục khác, mặc Hán phục, đầu đội ngọc quan, dáng vẻ tuấn tú vô song.
Hắn trong tẩm điện, Hoàng hậu đang chật vật, hờ hững : “ Khi đó năm tuổi, chơi trốn tìm cùng Hoa Dương, trốn trong tủ quần áo, chính mắt thấy ngươi ép mẹ đến chếch. Mười hai tuổi, ngươi vu vạ cho dâm loạn cung đình, bắt buộc phụ hoàng xử tử . Rốt cuộc mọi chuyện đã rõ ràng.”
“Khốn nạn! Khốn nạn!” Hoàng hậu tức giận gào thét: “Hoá mười năm , kẻ chếch trong biển lửa ngươi.”
“Mười năm , giả dạng Hoa Dương, nhận địch làm mẹ, giả vờ lấy lòng ngươi.” Chu Tụng Hi nhắm mắt, chậm rãi : “Hoàng hậu, Thái tử đang ngàn cân treo sợi tóc. Đại tướng quân nhất quyết thừa nhận ám sát Thái tử, ý đồ mưu phản. Mạng của Thái tử phụ thuộc lời khai của ngươi.”
“Nguyên Nhi, Nguyên Nhi của ……” Hoàng hậu nhất thời trở nên lo lắng, sợ hãi. Nàng nước mắt ướt đẫm về phía Hoàng thượng :
“Hoàng thượng, lúc nếu cha , thể an nhàn mà lên cái ngai vàng đó ! Tình nghĩa phu thê mười mấy năm ngươi một chút cũng , cứ như Nguyên Nhi của chúng chếch ? Nó cũng là con của !”
Vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng thượng cuối cùng cũng thay đổi, bóp cổ Hoàng hậu thật mạnh, đau khổ : “ Ai lên cái ngai vàng ! Ta ? Ta và Uyển Uyển đã chôn vùi ở cái hoàng cung ! Ngươi ép nàng chếch, hại Hoa Dương của mà vẫn giả vờ cùng ngươi . Mười mấy năm nay, mỗi ngày đều nghiền ngươi thành tro!”
“Tiểu hiên song, đối kính yêu mi. Tuyết tầm hương, chiết mai tặng ngã. Lâu đài thính vũ, nhĩ bão trứ ngã tứ hạ chung thân.*” Hoàng hậu dường như đã mất hết lý trí, một cách điên cuồng: “Giả dối! Tất cả đều là giả dối! Ngươi lừa gạt đến khổ sở! Chu lang, ngươi biết yêu ngươi bao lâu !”
*Dạng như hứa iu trọn đời dù chuyện gì xảy .
“Năm đó và Tạ Uyển là chị em thân thiết, nhưng trong mắt ngươi đều chỉ một nàng. Sau khi các ngươi thành hôn, mong chờ ngươi sẽ nạp . , chỉ là những câu chuyện cổ tích từ vương phủ truyền ngoài. Ngươi vì Tạ Uyển làm bàn đu dây trong phủ, ngươi vì nàng làm đèn trời Khổng Minh, còn sinh một cặp long phụng.”
“Làm ngươi biết , khi chuyện đó trong lòng bao nhiêu ghen tị lẫn ganh ghét nàng! Năm đó, tiên đế vô cùng yếu, triều đình tìm một vị vua mới. Cha đã hỏi rằng gả cho ai. Người chọn sẽ là tân đế. Ta gả cho ngươi, điều đó khiến vui vẻ cả đêm ngủ, nóng lòng chờ đến ngày đó..”
“Lý Phương Vũ, bao giờ thích ngươi, một chút cũng .” Hoàng thượng nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội đeo bên hông, giọng mang theo chút hoài niệm: “Nhẫn nhịn nhiều năm, vẫn luôn mong chờ Tung Hi lớn lên, quyền lực lớn mạnh để thể chấm dứt Lý gia các ! Để thể báo thù cho Hoa Dương, cho Uyển Thanh. Ta vốn là một kẻ hèn nhát vô dụng, cái ngai vàng nổi cũng .”
“ , ngươi luôn chối bỏ tất cả những gì tặng cho ngươi.” Hoàng hậu ảm đạm : “ khi ngươi đăng cơ, Tạ Uyển Thanh khuyên ngươi nếu chuyện đã tới nước ngươi gánh vác vai xã tắc. Một kẻ thích tự do như ngươi mà lời nàng , ngày ngày đều tập trung xử lý việc triều chính, học hành chăm chỉ để trở thành một vị vua . Tất cả đều Tạ Uyển yên tâm.”
Hoàng hậu lau nước mắt, lên, chỉnh trang gương mặt: “Tình cảm mười bảy năm , tóm là đã trao cho nhầm .”
Một canh giờ , Hoàng thượng xuất hiện ở Cần Chính Điện.
Oán hận mười bảy năm, cuối cùng cũng giải quyết.
Hoàng hậu vì sợ phán tội nên uống thuốc độc, Thái tử vì vết thương quá nặng nên đã bỏ mạng. Lý Trung Toàn trong nhà lao thắt cổ tự vẫn.
Lý gia hùng mạnh thâu tóm một nửa vương triều xoá sổ trong tích tắc.
Chu Tụng Hi xuất hiện cổn phục* Thái tử, vạch trần tội ác của Hoàng hậu cho thiên hạ biết.
*Cổn phục: lễ phục cao cấp nhất dành cho nam giới.
Hắn cuối cùng thể quang minh chính đại xuất hiện ánh mặt trời.
Các quần thần quỳ rạp mặt đất, đồng thời hô vang: “Thái tử điện hạ thiên tuế!”
Ta cải trang thành thái giám ở một bên, Chu Tụng Hi nắm chặt tay của .
Mười hai năm, hoàng tử kiêu ngạo, tài năng xuất chúng đã trở .
10
Năm thứ ba khi lấy thân phận, A Viên trở thành Thái Tử Phi của .
Cha mẹ và ca ca của nàng đều trở kinh thành.
Nàng trong lòng , hoang mang: “Mẹ từng mơ rằng ba năm nhà sẽ gặp đại hoạ còn trở thành Quý phi, khiến sợ hãi thôi. Có lẽ nó đã ứng nghiệm.”
“Sau nhạc mẫu đã , mộng mị đừng quá để tâm.” Ta trêu nàng: “Chẳng lẽ, nàng thật sự làm mẹ kế của ?”
A Viên bực bội cắn , trêu nàng một chút chuyển chủ đề, từ đó nhắc tới chuyện nữa.
Giấc mơ của nhạc mẫu , đó chính là chuyện của kiếp .
Mà thể nhớ ký ức của kiếp .
Kiếp , gia đình A Viên vướng tội tham ô.
Chỉ A Viên trốn thoát, trở thành cung nữ.
Ngay trong đêm, nhạc mẫu đưa gia đình rời kinh, đưa cho một bức thư.
Trong thư vỏn vẹn vài chữ: “Thái tử điện hạ, kiếp cả gia đình đều lâm cảnh khốn cùng, A Viên trở thành cung nữ. Con bé làm bạn với ngài mười mấy năm, đời hi vọng ngài sẽ đối xử với con bé.”
Hoá , nhạc mẫu cũng ký ức của kiếp . Bà biết Hoa Dương, mà là Chu Tụng Hi.
Nhạc mẫu đã mạo hiểm thử , chỉ và A Viên tránh khỏi chuyện tình cảm.
Vô tình nhất là bậc đế vương, bà sợ khi đăng cơ quên tình cảm mấy năm mà phụ nàng.
Sau khi thành hôn cùng A Viên, ít khi nhớ tới chuyện kiếp .
Giữa mùa đông rét mướt, trong tẩm điện đốt lửa, càng thêm ấm áp.
A Viên mặc một chiếc áo choàng lông xù, tóc búi đơn giản, ghế dài mềm mại xem tranh vẽ.
Ta đến gần, nàng mới ngẩng đầu , đôi bông tai phỉ thuý đung đưa đôi tai trắng nõn, khiến trái tim rung động.
Nàng bao giờ giấu chuyện gì, đôi mắt ướt đẫm.
“Hôm nay biết một chuyện đã lâu. Năm tám tuổi, của Khâm Thiên Giám nhận lệnh của tới quê nhà tìm , từ đầu đến cuối cái gọi là trừ tà chữa bệnh, đều là do thêu dệt.”
“Chu Tụng Hi, tại yêu ngần năm như ?”
A Viên phóng khoáng nhưng cũng bướng bỉnh, hai mắt đẫm lệ , trong lòng chút mềm lòng.
Ta nửa thật nửa đùa : “ Một năm trở thành Hoa Dương, mắc bệnh nặng. Trong mơ thấy một cô gái nhỏ, rằng nàng sẽ ở cạnh cả đời. Sau khi tỉnh , cho của Khâm Thiên Giám tìm, ngờ thật sự ở huyện xa xôi một như đang chờ .”
“Thật ?” A Viên đầy nghi ngờ: “Nói chẳng thể đoán tương lai , như thần linh !!”
Ta nhéo cái má mềm mại, cúi đầu xuống hôn nàng, bày bộ mặt đáng thương : “Có thể mẫu hậu và Hoa Dương trời linh thiêng, thấy quá đau khổ nên báo mộng cho để tìm thấy nàng đầu tiên.”
Ta nhắc tới chuyện , nàng lập tức mềm lòng ngừng tra hỏi , còn ôm : “Được , mọi chuyện đều đã qua. Nghe hoa mận trong vườn đã nở, chúng qua đó xem.”
“Không nàng đang toan tính khỏi cung chơi đấy chứ?” Ta nàng.
Làm Thái Tử phi vẫn yên phận, lúc nào cũng ngoài chơi. Làm phi ba ngày thì hai ngày đầu đã trốn chơi.
Có đôi khi chơi đến mức trở về, cho tới mạnh tay bắt nàng về.
Mắt A Viên long lanh, kéo cánh tay , giả bộ thở dài: “Haiz, do ba ngày ngoài. Nhanh lênnnn nếu tới muộn hoa mận sẽ tàn mất.”
Nghe như nào vẫn chỉ là lấy cớ để ngoài.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh, nhịn mà lén .
Ta lười biếng bên cạnh nàng, bộ dạng vui vẻ của nàng khiến thầm nhủ.
A Viên, kiếp chỉ mong nàng luôn bình an, vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
Những cay đắng và khổ đau của kiếp hãy để một nhớ là .
11
Kiếp , gặp nàng một mùa đông lạnh thấu xương.
Năm , Hoàng hậu bôi nhọ thanh danh của , làm ô uế cung đình nên giam lỏng .
Hoa Dương lê cơ thể ốm yếu tới cầu xin cho , ngày hôm bệnh tình trở nặng mà .
Ta ở Đông Cung, Tạ Thanh Dương cho tin tức Hoa Dương chếch vì bệnh, thất thần.
“Thế tử, Hoa Dương , nàng cứ như mà bỏ .”
Tạ Thanh Dương dường như tin sự thật, liên tục lẩm bẩm.
Mẫu hậu, Hoa Dương đều Lý Phượng Vũ ép chếch.
Sớm muộn gì cũng sẽ tới lượt .
Phụ hoàng vì bảo vệ , giả vờ tức giận, phạt hai mươi roi, nhốt lãnh cung.
Hoàng hậu sai đánh mạnh, hai chân máu chảy nhiều vô cùng, nhân cơ hội phế .
Ba ngày liên tục ở trong lãnh cung chịu đói, rét, đau đớn của vết thương.
Đó là lúc A Viên xuất hiện.
Nàng mặc bộ y phục hồng nhạt, túm hai búi tóc đầu, hành lễ lộn xộn, qua đã biết là cung nữ qua dạy dỗ.
Ta nghĩ nếu là con của tội thần thì cũng là dân nữ, chỉ như mới đưa tới lãnh cung hầu hạ .
“Hoàng tử, chếch ?” Nàng đánh liều tiến tới lay .
Nhất thời thấy buồn , cung nữ vụng về như thế, chuyện với , phạm điều cấm kỵ.
A Viên ở trong cung tìm một ít thảo dược để thể chữa trị vết thương cho .
Chân của dần dần lên.
Khi giả bộ hôn mê, ban đêm thường xuyên thấy nàng thầm và tự chuyện với chính .
“Cha, mẹ, con nhất định sẽ tự chăm sóc cho chính .”
“A Viên bây giờ tiền đồ, đang hầu hạ Thái tử điện hạ.”
“Chờ con tiếng , nhất định sẽ rửa sạch nỗi oan khuất của cha.”
Sau mới biết, cha của nàng là một quan huyện nhỏ, vướng tội tham nhũng khiến cả nhà đều bắt giam.
Vì A Viên còn nhỏ tuổi nên tránh tai hoạ.
Đáng tiếc, nàng kịp chờ bản thân lớn lên, Ôn gia một nhà bốn đều chếch.
Sự việc đó, dám cho nàng biết.
A Viên là một cô nhóc thông minh, mạnh mẽ lớn lên và vô cùng lạc quan.
Nàng còn bắt tiến bộ ngay cả khi ở trong lãnh cung lạnh lẽo .
“Hoàng tử, sách thôi.”
“Hoàng tử, khỏi giường chạy bộ nào.”
“Hoàng tử, ngài ăn cũng ăn, ăn no mới sức khoẻ.”
A Viên giống như chú ong mật, suốt ngày bay quanh .
Mùa xuân đến, nàng sẽ hái một ít hoa dại, cắm trong chiếc bình cũ kĩ, sứt mẻ để thêm phần sinh động.