Lương Nhân Tại Trắc - Chương 3
6
Chào mọi đây là từ đường của phủ Thừa tướng Hai vị đang quỳ bên là: Danh môn khuê tú Tư Đồ Thúy và mỹ nhân yếu đuối Tư Đồ Hoa
Ta mếu máo tỷ tỷ hỏi: “Tỷ ở Tây Chiêu làm bắt thế”
Tỷ nhún vai: “Muội tin cũng tin suýt nữa đã kết nghĩa với Công Tôn Tiện luôn ”
“Ba ngày theo đoàn thương buôn giao hàng Trong lúc nghỉ tại một quán trọ thấy từ phòng bên cạnh tiếng nam nhân uống rượu giải sầu Hắn mất tình yêu đích thực thê tử thà chết chứ chịu ở bên Ta cũng than rằng gặp kẻ gì phu quân thân ở bên nhưng tâm thì ở nơi khác Hai trái tim tan vỡ đồng cảm với gọi là gọi là đại tử Cửa mở cả hai đều sững sờ”
Thì Công Tôn Tiện ở biên ải nhận tin báo đường trở về kinh thành vô tình gặp tỷ tỷ tại biên giới Đông Hạ và Tây Chiêu
Còn trong giải đấu võ lâm kéo dài ba mươi ngày xui xẻo phát hiện đúng lúc Công Tôn Nhã Chính tuần tra
Hai tỷ ngửa mặt lên trời thở dài: “ là xui tận mạng mà”
“Tỷ tỷ là chúng giả chết lần nữa”
“Muội trừ phi chúng tan thành từng mảnh thì e là ”
Đang trò chuyện cửa bỗng đá tung Bóng dáng cao lớn của cha chắn kín cả khung cửa
“Nghịch nữ”
Ta và tỷ tỷ trói tay áp giải về phủ Tư Đồ
……
Cha ghế cao sắc mặt đen như than: “Vô dụng Cái mặt của lão tử hai ngươi làm mất hết thể diện ”
Ông cau mày qua Cuối cùng ông mặt chúng chỉ tay: “Đã thoát còn để bắt là làm việc gì cũng thành ngu như heo”
Ông tức đến mức lưng
Tỷ tỷ lạnh lùng : “Thì là cha trách con và A Hoa đột nhiên xuất hiện phá hỏng chuyện của cha ”
Cha đôi mắt mờ đục nhưng vẫn sắc sảo chằm chằm tỷ tỷ: “Ai cho ngươi cái lá gan dám cãi lời ”
Ta bước lên chắn mặt tỷ tỷ ông bằng ánh mắt lạnh lùng: “Chẳng lẽ như Năm đó cha dùng cái chết của tỷ tỷ và con để ép Công Tôn đại nhân từ quan Nay chúng trở về cha sợ kẻ đã chèn ép cha suốt nửa đời sẽ trở triều đình ”
“Hỗn xược” Cha trừng mắt giận đến run
Ta quỳ xuống thi lễ giọng điềm tĩnh: “Cha chớ quên năm đó khi bệ hạ lâm bệnh Công Tôn đại nhân từ quan triều đình sự lãnh đạo của cha ‘ rực rỡ’ như thế là nhờ tỷ tỷ và con liều mạng đổi lấy Hiện giờ dù chúng con nắm thóp nhưng cũng đã tranh thủ cho cha thời gian hai năm Trong hai năm cha đã nâng đỡ Tam hoàng tử lên vị trí Thái tử Dù quá trình thế nào mục đích từ đầu khi để chúng con gả Công Tôn gia chẳng đã đạt ”
Ta cúi đầu sâu hơn: “Dù nữa cũng mong cha vì con trai của mà cân nhắc Tư Đồ Thượng mới năm tuổi đường trong triều còn dài Giữ tỷ tỷ và con để tiếp tục lợi dụng giết chúng con để đổi lấy việc lão Công Tôn về triều Cái nào lợi hơn chắc cũng biết rõ”
Trong căn phòng khắp nơi đều mai phục Họ chỉ đợi tín hiệu từ cha để lập tức lao kết liễu chúng Chỉ cần ông lệnh chúng cách nào thoát
Ta và tỷ tỷ biết rõ trong mắt cha chúng chỉ là quân cờ Khi còn giá trị hoặc trở thành trở ngại cha sẽ ngần ngại vứt bỏ
Sự thật là năm đó nếu chỉ đối mặt với Công Tôn gia thì chúng cần giả chết Đối với Công Tôn gia cùng lắm là vứt bỏ với Tư Đồ gia tuyệt đối đường sống
Vì buộc chứng minh còn giá trị đưa một lựa chọn thứ ba Ta và tỷ tỷ nắm chặt tay chờ đợi quyết định của đã sinh chúng
Nhiều năm luyện võ giúp nhạy cảm với sát khí Ánh sáng lóe lên từ lưỡi dao rèm thật chói mắt
“Cốc cốc”
Trong thế giằng co lão quản gia gõ cửa bước : “Thừa tướng hai vị cô gia đã tới”
Cha hất tay áo bỏ để một câu: “Nhớ kỹ những lời hôm nay của ngươi”
7
Ta và tỷ tỷ lén thở phào nhẹ nhõm đôi chân cũng dường như mất hết sức lực Hai Công Tôn gia lập tức đỡ lấy chúng
“Sao Người đầy mồ hôi thế ”
Ta lắc đầu gương mặt tái nhợt gì Tỷ tỷ cũng giữ im lặng
Công Tôn Tiện bế thốc lên gương mặt lạnh tanh sang với quản gia: “Phiền ông chuyển lời đến Tư Đồ đại nhân lần nếu nhớ con gái thì với hiền tế một câu sẽ cùng phu nhân về thăm Nếu phu nhân gì đúng mong Tư Đồ đại nhân cứ với đừng dọa nàng”
Nói xong sải bước rời
Công Tôn Nhã Chính nắm chặt tay tỷ tỷ dắt nàng về phía giọng dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ: “Kẻ nào hôm nay dám áp giải phu nhân tất cả đều chặt tay”
Lời dứt biết từ đầu xuất hiện một nhóm ám vệ hành động dứt khoát và gọn gàng Sau lưng chúng vang lên tiếng la hét thảm thiết
Tỷ tỷ cùng Công Tôn Nhã Chính trong một cỗ xe ngựa khác Ta thì trong xe với Công Tôn Tiện bàn tay vô thức siết vì căng thẳng
Hắn nhẹ nhàng bôi thuốc lên cổ tay cảm giác tê tê ngứa ngứa khiến tim rối bời
“Không chỉ là dây thừng cọ xát làm đỏ chút thôi lát nữa sẽ khỏi mà”
Hắn vẫn kiên quyết bôi thuốc cho khóe miệng khẽ : “Bệnh nhỏ trị lâu ngày khó chữa”
Hắn dừng một lát giọng trầm xuống: “Ta vì chút bất cẩn thấy nàng ngã xuống mặt một lần nữa”
Ánh mắt quá nóng bỏng khiến biết làm gì ngoài việc né tránh
“Khụ khụ… phun máu ngất xỉu tất cả đều là giả thôi”
Hắn gì Ta đành tìm cách đổi chủ đề: “Cha sĩ diện Hôm nay hai các ở địa bàn của ông mà làm của ông thương e rằng ”
Hắn hề sợ hãi bình thản đáp: “Nàng rời Đông Hạ đã lâu lẽ biết giữa Công Tôn gia và cha nàng đã thể giữ nổi vẻ ngoài hòa hảo nữa Chỉ là tờ giấy mỏng đâm thủng thì đâm thủng thôi”
Ta thầm thở dài cúi đầu nhỏ: “Vậy để về quỳ từ đường”
Hắn ngạc nhiên: “Ta cũng đang hỏi đây Người hầu bảo nàng và tẩu tẩu bắt ở từ đường vì quỳ ở đó”
Ta trả lời tự nhiên: “Gây chuyện lớn như hai bảo chúng nghỉ ngơi và tỷ tỷ đều nghĩ đến từ đường quỳ sẽ an tâm hơn”
Hắn đột nhiên bật Trong khoảnh khắc đó hình ảnh thiếu niên năm nào dường như trở
Một lúc nghiêm túc : “Không gì quan trọng hơn việc sống thật ”
“Cả và đại ca đều nghĩ ”
Một Công Tôn Tiện như thế đáng tiếc yêu khác
Ta cố làm vẻ thoải mái hỏi: “ tìm cô nương mà thích Người vẽ khăn tay ”
Hắn khựng : “Nàng biết chiếc khăn đó”
“Trước đây vô tình liếc thấy thôi Chàng yên tâm chỉ biết đó vẽ một cô nương rõ”
Ta nhẹ: “Vậy đã tìm thấy nàng ”
Hắn gật đầu: “Tìm thấy ”
Nụ môi chợt khựng : “Ồ”
Công Tôn Tiện lấy chiếc khăn tay mà luôn mang theo bên Hai năm trời nhớ nhung khiến mép khăn đã sờn cả
Hắn mở khăn đưa cho Trong lòng thầm mắng Công Tôn Tiện “giết dao” nhưng vẫn nhận lấy chăm chú
Dù cũng biết thua ở chứ sững
Công Tôn Tiện mỉm ánh mắt đầy ý vị sâu xa Ta nghiêng đổi góc chằm chằm bóng lưng và hai thanh đao vẽ đó
Một lát sang nhỏ nhẹ: “Khụ cứ coi như tự đa tình thấy bóng lưng với hai thanh đao quen quen nhỉ”
Hắn nhẹ nhàng đáp: “Nàng chính là ý trung nhân của nữ hiệp ‘Song Cuồng Đao Thảo Biệt Ngôn’”
8
Ngày và Công Tôn Tiện thành thân vô cùng miễn cưỡng trông chẳng khác nào sống dở chết dở
Sau mới biết hóa đã trong lòng Việc cưới chỉ là bất đắc dĩ Đêm thành thân lập tức dâng sớ xin biên ải suốt một năm mới về
Trong quãng thời gian đó chúng chung sống đúng mực vượt quá giới hạn lễ nghi
Về vì rảnh rỗi việc gì làm thường sân lén luyện thương thậm chí còn mày mò học trộm vài chiêu
Ta ngờ phát hiện Công Tôn Tiện là một Chàng như những khác coi thường chỉ là một kẻ yếu ớt mơ mộng hão huyền
Chàng biết đang lén liền cố ý làm chậm động tác để thể rõ Ta thích vị sư phụ
Chàng dạy luyện thương từ mùa đông tuyết rơi đến mùa hè ve kêu ròng rã hơn nửa năm trời
Khi một bộ thương pháp thành nhân lúc say rượu chúng đã động phòng sáng hôm khi tỉnh Công Tôn Tiện đã biến mất
Chàng biên ải
Những lá thư gửi những đồ vật nhờ chuyển đến đều hồi âm Khi đó hiểu rằng tất cả chỉ là do tự đa tình
Ta và Công Tôn Tiện trở về trạng thái xa lạ quen thuộc như Vài tháng về phủ nhưng thái độ vô cùng kỳ lạ
Chàng thường nhíu mày nhưng khi sang liền vội vàng tránh
Ta nhịn nữa nghĩ bụng “phu quân nhà dùng thì phí” nên ngay lập tức chặn trong phòng và bắt nạt một trận
Sau chuyện đó Công Tôn Tiện tựa vai bất lực rằng gần đây sơn tặc quấy nhiễu dân chúng
Nghe mãi cũng quen tất nhiên yên Nhân một đêm trăng mờ gió lớn chờ ngủ say thay hành y lẻn tiêu diệt bọn cướp
Chuyện đó thì mọi đều biết