Lương Duyên Trời Định - Chương 3
10
Lục Kỳ Niên rất vui, toàn thân hắn tỏa ra sự thoải mái và dễ chịu.
Ánh mắt hắn tràn đầy ý cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn thường ngày.
Cho đến khi tôi nói:
“Chúng ta có thể tạm thời đừng công khai được không?”
Nụ cười trên mặt hắn biến mất sạch sẽ.
Giống như vừa trúng xổ số 500 triệu nhưng lại bị thông báo đó là dãy số trúng kỳ trước.
“Anh không đủ tốt để em công khai sao?”
“Tất nhiên là không phải.”
Giọng nữ đầy vẻ hả hê vang lên trong đầu.
[ Nếu dám nói ra sự thật, cô sẽ chết ngay lập tức. ]
[ Đây là quy tắc của thế giới. ]
Tôi hé miệng, chỉ một ý nghĩ thoáng qua, thậm chí còn chưa kịp phát ra nửa âm tiết.
Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đớn tưởng chừng như sắp nổ tung.
Tôi lập tức ngậm miệng lại.
Vừa định bịa một cái cớ để giải thích, Lục Kỳ Niên dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
“Không sao, không công khai thì không công khai.”
“Chỉ cần em không phải là người hai lòng là được.”
Hắn ấm ức nói.
Tôi cảm thấy có chút buồn cười.
“Sẽ không đâu, em thích anh, em rất nghiêm túc.”
Khi tôi thích Lục Kỳ Niên, có người âm thầm xì xào nói tôi không giữ giá, nói tôi đang tự hạ thấp bản thân.
Bởi vì tôi thể hiện quá rõ ràng.
Nhưng tôi nghĩ điều đó chẳng quan trọng.
Tôi không quấn lấy hắn, cũng không làm phiền hắn.
Thích một người, muốn ở bên người đó, nên chân thành đối xử tốt với họ, chẳng phải nên thế sao?
Tôi không hiểu tại sao bị nói là “hạ thấp bản thân”.
Hơn nữa, tôi không tin ánh mắt Lục Kỳ Niên nhìn tôi hoàn toàn trong sáng.
Rõ ràng là hắn chủ động tán tỉnh tôi trước!
11
Đúng vậy, chính Lục Kỳ Niên là người đã tán tỉnh tôi.
Lúc hắn ấn tôi vào lòng mà hôn, biểu hiện thật sự quá trơ trẽn.
Làm sao có thể… cứ đuổi theo tôi để hôn như vậy chứ.
Tai Lục Kỳ Niên đỏ bừng, nhưng trên môi lại ấm nóng.
Giọng nói của hắn đầy sự ám muội khiến người ta đỏ bừng mặt.
Mấy lần tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng cúi người xuống, hơi thở nóng rực.
Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn mới chịu buông tôi ra.
Hô hấp khó khăn, tôi hít một hơi thật sâu.
Những gân xanh trên da hắn vẫn chưa dịu lại, tôi không nhịn được chạm khẽ vào.
Trong đôi mắt vốn luôn dịu dàng của Lục Kỳ Niên hiện lên vài tia tự giễu.
“Đừng khiêu khích anh.”
Tên này, môi hôn rất ngọt, thân hình cũng rất đẹp.
Chỉ là thể lực quá tốt.
Có thể hôn lâu đến thế.
Khoảnh khắc này, tôi cuối cùng cũng hiểu lời Đỗ Phi từng nói: “Trái tim của em đã chết, nhưng miệng của em thì không, em còn cưỡng ép hôn người khác.”
“Lục Kỳ Niên.” Tôi kéo tay hắn, khiến hắn cúi đầu xuống.
“Huhuhuhu, sao anh hôn giỏi thế, có phải anh từng học ai rồi không?”
Tôi chẳng quan tâm gì nữa, cứ chui vào lòng hắn.
Tôi thực sự rất biết cách tìm niềm vui cho bản thân
Người đàn ông này, là của tôi, haha.
Không cần ngẩng đầu, tôi rúc vào lòng hắn, Lục Kỳ Niên chỉ biết nhìn tôi đầy bất lực.
“Hừ.”
Trên đầu tôi vang lên một tiếng cười lạnh.
Giọng nữ vốn đang im lặng giả chết bỗng trở nên phấn khích như được tiêm thuốc kích thích.
[ Xong rồi, nam chính không cần cô nữa. ]
[ Tôi làm loạn đâu, cô đừng có nổi điên với nam chính. ]
Tôi siết chặt lấy áo của Lục Kỳ Niên.
Nếu hắn dám nói chia tay, tôi sẽ xé toạc áo hắn ngay bây giờ, khiến hắn mất hết mặt mũi.
May mà hắn không nói gì cả.
Hắn chỉ có chút không hài lòng.
“Tốn bao nhiêu công sức tán đổ em, mà em còn bảo anh trơ trẽn?”
“Trần Hữu Hi, em giỏi thật đấy.”
Sao hắn có thể lôi chuyện cũ ra nói?
Tôi lập tức bịt miệng hắn lại.
Lục Kỳ Niên ngẩn người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, hành động còn quá đáng hơn nữa.
12
[ Cô đúng là cái đồ… ]
Chửi thô tục thật.
Tôi không thèm chấp với cô ta.
[ Rõ ràng cô đã nói sẽ không chủ động động vào nam chính mà. ]
“Hôm nay là ngoài ý muốn, mà cô nhìn xem, Lục Kỳ Niên hôn tôi lâu như vậy, dù tôi không động vào anh ấy, đợi tôi nghỉ ngơi xong anh ấy cũng sẽ chủ động hôn tiếp thôi.”
“Đang yêu đương mà, phải như vậy chứ.”
[ Đồ cầm thú, sắp đến lúc nam nữ chính gặp nhau rồi, cô xong đời rồi. ]
Tôi mặc kệ cô ta, rửa mặt xong liền chuẩn bị đi ngủ.
Mỗi khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, cô ta lại gào lên:
[ Nam chính không phải của cô, cô tiêu đời rồi. ]
[ Chia tay đi! ]
Cô ta cứ lảm nhảm mãi.
Có vẻ nếu tôi không trả lời, cô ta sẽ không để tôi ngủ yên.
“Im đi.”
[ Không, nam chính không ở đây, cô lấy gì uy hiếp được tôi? ]
Tôi ngồi dậy, xuống giường tìm điện thoại đang sạc.
Ba giờ ba mươi tư phút sáng.
Nhà vệ sinh cách âm tốt, tôi vào nhà vệ sinh gọi cho Lục Kỳ Niên.
Khoảng vài chục giây sau, đầu bên kia bắt máy.
Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng hắn mặc đồ.
“Sao thế?”
“Có chuyện gì à?”
Tôi đúng là tệ thật.
“Không có gì.”
“Em chỉ muốn hỏi, liệu anh có thể qua đây không?”
Tiếng nói trong đầu làm tôi đau đầu kinh khủng.
Lục Kỳ Niên đáp lại rất nhanh.
“Được, đợi anh.”
Cuộc gọi vẫn chưa tắt, tôi nghe rõ tiếng hắn chạy, gió rít bên tai.
“Đi thang máy đi, đừng chạy cầu thang.”
“Không sao, thế này nhanh hơn.”
Kiều Lạc không thích bật đèn khi ngủ, tôi sợ ánh sáng sẽ làm cậu ấy tỉnh giấc, nên suốt đường đi chỉ bật đèn điện thoại.
Nhà vệ sinh thì càng tối.
Tiếng bước chân của Lục Kỳ Niên trong đêm trở nên rõ ràng hơn.
Hắn hạ thấp giọng.
“Bác gái ngủ rồi, anh đi trộm chìa khóa.”
Tôi bật cười.
“Đừng, anh trộm được chìa khóa thì em cũng không ra ngoài được.”
“Lục Kỳ Niên, em—”
Tôi không biết lấy lý do nực cười nào để kéo bạn trai mình ra khỏi giường lúc rạng sáng, trong khi sáng mai hắn còn phải dậy sớm.
Không gặp được nhau, cũng chẳng có lý do gì.
“Chắc là em điên rồi.”
Bên kia im lặng vài giây.
Lục Kỳ Niên hỏi tôi:
“Có phải em nhớ anh không?”
“Không sao đâu, anh sẽ ở lại nói chuyện với em.”
Tôi thách thức cái giọng nói trong đầu mình.
“Cô không để tôi ngủ đúng không? Vậy thì Lục Kỳ Niên cũng không được ngủ.”
“Chờ nữ chính xuất hiện, tôi sẽ làm đủ trò phá rối.”
Giọng nữ trong đầu tức tối kêu gào một hồi lâu.
[ Bảo anh ấy về đi, tôi sẽ không làm phiền cô nữa. ]
“Đây là lần cuối, sẽ không có lần sau đâu. Nếu không tôi thật sự sẽ hành hạ hắn đến chết.”
[ Đồ cầm thú. ] Cô ta lại nghiến răng chửi tôi.
Tôi không nói gì, Lục Kỳ Niên chủ động mở lời:
“Du Du, nếu em không muốn nói chuyện, thì để anh nói nhé.”
Hắn nói rất nhiều, về gia đình, về những năm tháng đi học, về bạn bè của hắn.
Giống như muốn kể cho tôi nghe tất cả những gì thứ xảy ra trong khoảng thời gian tôi chưa tham gia vào cuộc đời hắn.
Tôi không nói một lời nào.
Bởi vì tôi sợ chỉ cần mở miệng, tôi sẽ khóc nấc lên mất.
May mà đêm đủ tối, không ai nhìn thấy mắt tôi đã đỏ hoe.
Tôi có phải là kẻ đáng để được trân trọng đến vậy không?
13
Tôi đã chung sống hoà bình với cái giọng nói kỳ lạ trong đầu một thời gian dài.
Lục Kỳ Niên đối xử với tôi tốt đến mức Kiều Lạc cũng phải nói:
“Hai người yêu nhau rồi thì tìm cơ hội chính thức hóa mối quan hệ đi.”
“Tình yêu là sự cho đi từ cả hai phía mà.”
Tôi qua loa đáp lại, trong lòng thầm nghĩ sẽ chờ đến khi nữ chính xuất hiện rồi mới công khai.
Lỡ như Lục Kỳ Niên thực sự thích nữ chính, tôi sẽ chúc phúc cho họ. Chỉ cần hắn không lừa dối, nói rõ ràng với tôi, mối tình đầu của tôi sẽ có một kết thúc đẹp.
Thành thật mà nói, tôi không tin Lục Kỳ Niên sẽ thay lòng. Tình cảm chân thành của hắn, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng cái giọng nói trong đầu quá chắc chắn, khiến tôi không dám mạo hiểm.
Vào ngày sinh nhật, tôi đã đặc biệt ăn diện để gặp Lục Kỳ Niên. Nhưng khi đến nơi hẹn, hắn mãi vẫn không xuất hiện.
Khi tôi định nhắn tin hỏi, giọng nói kia lại vang lên đầy phấn khích:
[ Gặp nữ chính rồi, tin không, hôm nay anh ta sẽ chẳng thèm để ý đến cô đâu. ]
Tôi ngừng tay, đổi từ nhắn tin sang gọi điện.
Ba cuộc gọi, không cuộc nào được bắt máy.
Cái giọng trong đầu càng lúc càng đắc ý. Tôi bắt đầu không kiềm chế nổi nỗi lo lắng trong lòng.
Đến lần thứ tư, điện thoại bên kia tắt máy.
Kịch bản, thực sự mạnh mẽ đến vậy sao?
Giọng nói kia tiếp tục châm dầu vào lửa:
[ Cô nghĩ trốn tránh là có thể giải quyết vấn đề sao? ]
[ Dù cô có không muốn đối mặt, đây vẫn là sự thật. ]
Cô ta có vẻ đã bình tĩnh hơn trước, như thể vừa có tin vui lớn đổ trúng đầu.
Tôi tắt điện thoại, tự trấn an rằng Lục Kỳ Niên có lẽ đang bận chuyện gì đó. Chắc hắn sẽ đến sớm thôi.
Tôi ngồi chờ ở nhà hàng, từ 5 giờ chiều đến 11 giờ tối. Nhân viên nhà hàng tế nhị hỏi tôi vài lần.
Cuối cùng, đến giờ đóng cửa, tôi đành xin lỗi họ và bước ra ngoài.
Đừng nói là điện thoại, Lục Kỳ Niên thậm chí không nhắn lại cho tôi dù chỉ một tin nhắn.
Trong đầu tôi cứ tua đi tua lại những đoạn hình ảnh.
Tôi không chớp mắt, cẩn thận xem đi xem lại từng đoạn video không biết bao nhiêu lần.
Trong video là một nam và một nữ đi dạo phố, sau đó hẹn nhau đi ăn.
Cách nam chính nói chuyện, những cử chỉ nhỏ lúc ăn, giống hệt Lục Kỳ Niên.
Người đối diện anh ấy là một cô gái, nhưng từ đầu đến chân đều bị làm mờ.
Không nhận ra cô gái là ai, nhưng tôi chắc chắn người con trai kia là Lục Kỳ Niên.
Tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Nhờ người hỏi thăm được thông tin liên lạc của bạn cùng phòng Lục Kỳ Niên.
“Xin lỗi, cho tôi hỏi các cậu có biết Lục Kỳ Niên đi đâu không?”
Đầu dây bên kia như đang cố nhớ lại.
“Không rõ lắm, chắc là đi ăn với ai đó rồi.”
“Tôi có thể hỏi anh ấy đi từ khi nào không?”
“Đi từ sáng sớm rồi.”