Lưới Mây Đen - Chương 2
Cuốn “Norgul Scroll” này, đáng lẽ đã bị thiêu hủy cùng với Lilith khi nàng ta bị chém đầu, vậy cuốn này từ đâu mà ra?
Theo lý thuyết, Belia là người phàm, nếu chạm vào cuốn sách này sẽ bị sức mạnh của lời nguyền mạnh mẽ ép vỡ nát cơ thể. Tại sao con bé lại không sao?
Không, không, giờ không phải lúc suy nghĩ về chuyện này. Điều cấp bách trước mắt là phải thiêu hủy cuốn sách này, không thể để Belia chạm vào nữa.
[Thưa ngài?]
Tiếng của Belia vang lên bên tai, ta lấy lại tinh thần, nhón chân véo vào má con bé:
[Sau này đừng bao giờ chạm vào cuốn sách này nữa, nghe chưa. Nếu ai đưa nó cho nhóc, gọi người đó ra đây, ta sẽ gặp hắn.]
Để xem ta có cầm gậy đánh hắn tóe máu hay không.
Nói xong, ta không thèm để ý tới con quạ trọc đầu đang ngồi trên vai, ném cuốn “Norgul Scroll” vào lò sưởi, để lửa liếm lấy cuốn sách.
Có lẽ, đã đến lúc mở rào gai và cho các hoàng tử vào rồi.
Ta cứ ngỡ rằng đốt cuốn sách này là xong chuyện, nhưng không thể ngờ rằng hoàng đế cũng có một cuốn “Norgul Scroll”.
Ngay lúc ta đốt cuốn sách cấm, có người đã dâng một cuốn “Norgul Scroll” khác lên cho hoàng đế.
Hoàng đế lúc này vừa mất hoàng hậu yêu dấu vài năm trước. Điều kỳ lạ là thi thể của hoàng hậu đã thối rữa thành xương trắng, chỉ còn duy nhất một trái tim vẫn đập, thỉnh thoảng còn phát ra ánh sáng rực rỡ.
Lúc đó, một người phụ nữ áo đen tên là Lilith đã nói với hoàng đế rằng bông hoa mà ngài trộm từ phù thủy bất tử thực chất là trái tim của phù thủy, và mặc dù phù thủy là đứa trẻ bị thần ruồng bỏ, nhưng cuối cùng nàng vẫn là dòng dõi gần gũi nhất với thần.
Chỉ cần rưới máu phù thủy lên thân thể của hoàng hậu, có thể làm người chết sống lại, xương thịt tái sinh.
Lời nói này làm hoàng đế vô cùng dao động, ngài lập tức ký thỏa thuận với Lilith, tổ chức quân đội cùng nhau tiêu diệt phù thủy bất tử.
Họ bịa ra vô số tội danh vô lý cho phù thủy để biến cuộc tấn công của mình trở nên hợp pháp.
4.
Sáng hôm sau khi ta thiêu hủy cuốn sách cấm, ta lấy cớ ra ngoài mua nguyên liệu chế thuốc để rời khỏi tòa tháp.
Trước khi đi, để các hoàng tử có thể chú ý đến công chúa, ta dặn Belia rằng nếu đến chiều tối mà ta chưa về, có thể là ta đã bị lạc, hãy dùng tiếng hát làm tín hiệu, ta nghe theo hướng hát để tìm đường về tháp.
Nói xong, ta túm lấy tóc dài của Belia rồi xuống tháp.
Sau khi mở rào gai, ta nhanh chóng đi mua nguyên liệu. Khi trở lại dưới tháp, đã có hoàng tử và dũng sĩ đi lại quanh đó.
Ta không vội vàng xuất hiện mà tìm một chỗ nấp, gom đống cành khô và lá mục, rồi ẩn mình theo dõi.
Từ lúc ta rời đi, Belia luôn đứng bên cửa sổ nơi ta đã đi, bất kể những hoàng tử tuấn tú dưới kia, con bé vẫn không động lòng.
Yêu cầu cao như vậy, người đàn ông hoàn hảo đến thế nào mới có thể chinh phục trái tim cô công chúa này đây?
Cũng có hoàng tử thấy Belia trên tòa tháp, định trèo lên để diện kiến nhan sắc của nàng.
Nhưng vừa mới hỏi tên thì bị Belia đổ cả xô nước bẩn từ đầu đến chân.
Vị hoàng tử vừa rồi còn sáng chói như công phượng, giờ lại biến thành gà rù ướt sũng.
Ta lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đến mức không nhận ra mái tóc bạc của mình đã thoát ra khỏi mũ trùm.
Belia trên tháp liên tục nghe thấy tiếng lá khô bị giẫm nát, nhìn theo hướng âm thanh, phát hiện mái tóc bạc quen thuộc đang quay cuồng trong lùm cây không xa. Ánh mắt dần trở nên u ám, rồi quay lưng bước vào phòng.
Hoàng hôn sắp buông xuống, ta vẫn ôm chút hy vọng liều mình.
Tiếng hát của Belia vang lên đúng hẹn, từng chữ rõ ràng, từng âm thanh trong trẻo như chim non vừa rời tổ, chim én quay về tổ. Nghe vào thật khiến người ta thoải mái vô cùng.
Hoàng tử dưới chân tháp ngước lên nhìn, ánh mắt đầy kinh ngạc trước vẻ đẹp của công chúa trên tháp. Ánh tà dương chiếu rọi, cảnh tượng này tựa như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, thêm một nét thì thừa, bớt một nét thì thiếu.
Liệu hoàng tử này có phải là định mệnh của Belia không? Theo như diễn biến câu chuyện, giờ là lúc tôi phải xuất hiện.
Ta cố ý giẫm lên cành cây đã chuẩn bị sẵn để phát ra tiếng động, hoàng tử nghe thấy liền trốn vào chỗ nấp. “Thả tóc xuống cho ta, để ta trèo lên!” Ta cất giọng gọi lớn.
Belia nghe thấy tiếng tôi, ngoan ngoãn thả tóc dài xuống. Ta nắm lấy mái tóc của con bé và được kéo lên từng chút một. Phải nói rằng, Belia thật khỏe, chỉ trong chốc lát đã kéo tôi lên.
Buổi sáng cũng vậy, cũng thả ta xuống thật ổn định.
“Belia, xem ta mang gì hay ho về cho con này?” Ta hơi chột dạ, thậm chí không nhận ra trong giọng nói của mình có chút nôn nóng và bối rối.
Sau khi kéo ta lên, Belia chỉ đứng trong bóng tối, quay lưng về phía ta, không nói một lời.
Căn phòng bỗng trở nên im lặng đến kỳ lạ. Dường như đã rất lâu trôi qua, Belia mới bắt đầu hành động.
Trước mặt ta, Belia từ từ cởi bỏ từng lớp quần áo trên người, váy ngoài, váy nâng, áo corset… và cuối cùng là chiếc váy ngủ cuối cùng.
Cảnh tượng đáng lẽ phải giống như những bông hoa tươi đẹp nở từng lớp từng lớp cánh, để lộ ra nhụy non mềm bên trong. Nhưng hoàn toàn hiện ra trước mắt tôi lại là một cơ thể hoàn mỹ của một người đàn ông.
Ánh lửa từ lò sưởi chiếu lên những đường nét cơ bắp mượt mà của cơ thể con bé, không, phải nói là hắn ta, dường như muốn nhấn mạnh rằng: Công chúa tôi từng xem là niềm hy vọng trong tháp thực ra là một người đàn ông.
Ngực ta như bị nghẹn lại, cảm giác nóng rực trên mặt dần biến mất. Cái lạnh từ ngón tay lan tỏa khắp cơ thể, giống như một con cá bị vớt ra khỏi nước trong mùa đông, bị ném mạnh lên mặt băng và từ từ chết lạnh.
“Ngươi… là đàn ông ư?” Một hồi lâu sau ta mới tìm lại được giọng nói của mình, môi run rẩy mãi mới thốt ra được một câu hỏi ngớ ngẩn.
“Vâng, thưa ngài.” Belia bước ra khỏi đống quần áo, từ trong bóng tối bước đến trước mặt ta, khoảng cách gần đến mức ta có thể thấy rõ cả những nốt da nổi lên trên làn da của hắn.
Gương mặt hắn không còn nét đẹp dịu dàng như trước, mà thay vào đó là vẻ nam tính mạnh mẽ. Giọng nói cũng không còn nhẹ nhàng, mà giống như tiếng đàn cello trầm ấm. Giờ đây, tất cả từ hắn đều nhấn mạnh rằng đây đích thị là một người đàn ông.
“Ngươi lừa ta sao?” Ta tỉnh lại và hỏi.
Hắn tiến từng bước về phía ta, dưới ánh lửa, dáng hình hắn như một con quái thú khổng lồ, chỉ riêng cái bóng thôi đã đủ để che phủ toàn bộ ta.
“Ta chưa từng lừa ngài, thưa phù thủy. Ngài chưa bao giờ hỏi về thân phận của ta, sao có thể nói ta lừa ngài được.”
Dù là đứa trẻ do chính tay ta nuôi lớn, ta vẫn không nỡ nhìn hắn đứng trần trụi như một khúc gỗ ở đây, tôi cởi áo choàng và khoác lên người Belia.
“Ngài vẫn còn quan tâm ta.” Belia nheo mắt lại, dồn ta vào góc phòng. Hắn nắm lấy vai ta, kéo ta vào vòng tay ấm áp như muốn làm ta tan chảy.
“Đúng vậy, ta không phải là công chúa thực sự. Thân phận của ta vốn dĩ không đủ tư cách để nhìn lên ngài.”
Mọi mối nhân duyên đều được kết hợp từ vô số sự tình cờ.
Tình cờ là mẹ hắn vì mong hắn bình an lớn lên mà mặc váy cho hắn, tình cờ dung mạo hắn lại giống với cô công chúa nhỏ đã mất, tình cờ cha hắn là một viên quan nhỏ thích mánh khóe, và tình cờ vào ngày Quốc khánh, hoàng hậu vì nhớ con mà tinh thần bất ổn đã nhìn thấy hắn ta. Nỗi nhớ con đã khiến hoàng hậu coi Belia như thế thân của công chúa, còn cha hắn đã trực tiếp dâng con mình cho hoàng đế, ngầm giải quyết mẹ hắn để tránh rắc rối.
Tình cờ có người không ưa hắn và đã vạch trần việc hắn là con trai, cơn giận của hoàng đế sắp giáng xuống gia tộc của hắn, không ngờ cha hắn đã sớm chạy trốn với phần thưởng và gia đình.
Kết cục của việc lừa dối hoàng đế có thể tưởng tượng được, nhưng vì gương mặt của hắn có thể làm hoàng hậu ổn định tinh thần, nên hắn mới giữ được mạng sống.
Ngược lại, hoàng đế đã ngầm cho phép thuộc hạ hành hạ hắn suốt thời gian đó.
Những chiếc miệng tỏa ra mùi hôi thối, những hàm răng vàng lởm chởm, những bàn tay gầy gò như vỏ cây khô chạm vào tà váy, những khuôn mặt hiện ra nụ cười mãn nguyện khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của hắn…
Sống trong không chút chút tôn nghiêm giữa hoàng cung lộng lẫy, so với cái chết còn đau khổ hơn.
Nhưng…
“Thần linh yêu thương ta, bởi người đã để ta gặp được nàng.”
Hắn khẽ thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào bên tai ta.
Hắn sẽ không bao giờ quên vòng tay thơm ngát khi đó, cảm giác dịu dàng làm người ta hạnh phúc vô cùng.
Lần đầu gặp gỡ, trái tim rung động, bên nhau lâu dài, nhịp tim vẫn không thể bình ổn.
“Đại nhân, nàng có biết tại sao ta không dám nhìn thẳng vào mắt nàng không?”
Còn chưa kịp để ta trả lời, hắn đã tự nói tiếp:
“Ta sợ ánh mắt bản thân mang theo tình ý, vậy nên mới không dám nhìn nàng.”
“Đại nhân, xin hãy thứ lỗi cho sự mạo phạm và đường đột của ta, nhưng ta vẫn muốn nói… Ta yêu nàng.”
“Có lẽ nàng đã quên rồi, thuở ban đầu, ta từng trèo lên bậu cửa sổ, chỉ để hái đóa hoa đầu tiên sau khi tuyết tan, đem tặng nàng, mong nàng vui vẻ. Khi còn quá ngây thơ, ta đã yêu nàng đến độ vô phương cứu chữa .”
“Ta không mong nàng đáp lại tình cảm của ta, chỉ mong ta có thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh nàng, cho dù suốt đời này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nàng cũng tốt.”
“Đại nhân, ta…”
“Đừng nói nữa.”
Ta cắt ngang lời hắn, chỉ trong vòng mười mấy phút, đầu óc ta đã phải tiếp nhận một lượng thông tin lớn đến độ chưa kịp tiếp thu nổi.
Ta khẽ đẩy hắn ra, khoảnh khắc đó, ta thấy cảm xúc trong đôi mắt lấp lánh của hắn vỡ vụn.
Ta liếc nhìn chén trà đã lạnh ngắt trên bàn, nhạt nhẽo nói:
“Trà đã nguội rồi, đi thay ấm khác đi.”
Nói xong, ta giả vờ như không nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, bước thẳng về phòng mình.