Lựa Chọn Trong Biển Lửa - Chương 1
01.
“Người đâu, lấy nước! Cứu hoả đi!”
Ta vừa tỉnh lại, đã nghe thấy hạ nhân lo lắng ở bên ngoài.
Ta ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh chảy xuống liên tục.
Trước mắt cứ như vẫn bị lửa lớn bao quanh.
Ta kẹt trong biển lửa, bụng đau liên tục.
Có dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống chân ta.
Ta đau không dậy nổi, nhưng vẫn cố lê người ra ngoài đập cửa.
Giọng nói đã khản đặc:
“Bùi lang, cho… cho ta ra ngoài, ta sắp sinh…”
Lửa càng cháy càng lớn.
Bùi Cảnh Du, phu quân ta, đứng ngay ngoài cửa, thân hình cao lớn tuấn tú, từ đầu tới cuối không hề có ý định mở cửa cho ta.
Thậm chí còn tự tay tạt thêm một thùng dầu, cho lửa cháy lớn hơn.
Đến khi đám cháy nuốt chửng lấy ta.
…
Ta mở bừng mắt dậy.
Nghe giọng Hội Xuân:
“Cô nương, cô nương sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
“Cô nương đừng sợ, có Hội Xuân ở đây.”
— Câu nói quen thuộc cỡ nào.
Đời trước, câu nói sau cùng ta nghe được trước khi chết, cũng là câu “Cô nương đừng sợ” của Hội Xuân.
Khi đó ta bị Bùi Cảnh Du nhốt trong phòng.
Hội Xuân bị mấy nô tỳ già đè xuống đất, đánh bằng gậy to.
Muội ấy vừa chịu đánh, vừa giãy giụa muốn xông vào phòng ta.
Mới đầu, muội ấy nói: “Cô nương đừng sợ! Hội Xuân tới cứu cô!”
Nhưng sau đó, giọng yếu dần đi.
Lửa đã cháy xém lên đầu gối, trong lúc mơ màng sặc khói, ta nghe tiếng Hội Xuân nức nở.
Muội ấy nói: “Cô nương đừng sợ! Hội Xuân cùng cô nương…”
…
Ta hoảng loạn nắm chặt lấy tay Hội Xuân.
Ấm, nóng, còn sống.
Chợt tỉnh một giấc mộng dài.
Ta hỏi: “Hội Xuân, hôm nay là ngày nào? Ở ngoài… Ở ngoài có chuyện gì?”
02.
Hôm nay là ngày Hoàng Giác Tự bị cháy.
Lúc ta và Hội Xuân chạy đến, lửa đã lan ra tới bên ngoài.
Trong thế lửa hừng hực, ta thấy Bùi Cảnh Du.
Gã đến rất gấp.
Trên người vẫn còn nguyên chiếc áo khoác ta thêu cho gã, nhưng đầu thì vẫn chưa kịp cài trâm, đến giày cũng chiếc có chiếc không.
Vừa tới đã cau chặt lông mày, run rẩy hỏi:
“Diểu Diểu đâu… Diểu Diểu còn trong đó?”
Ta rũ mắt, không mở miệng.
Đời trước, đến chết ta vẫn không hiểu, sao Bùi Cảnh Du phải làm vậy với ta.
Tình cảm giữa ta với Bùi Cảnh Du đã được bồi dường từ nhỏ.
Gã là độc dinh duy nhất của Tuyên Đức Hầu phủ, ta là con gái độc nhất nhà Trình Thái phó.
Bọn ta là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư.
Ta tự nhận đời này chưa từng làm chuyện hổ thẹn với gã.
Thậm chí, lúc Bùi gia gặp nguy nan, Bùi phụ trọng thương trong người, cũng là ta kiên trì nhờ phụ thân bôn ba cầu xin cho Bùi gia, Bùi gia khi ấy mới giữ lại được tước vị.
Nhưng sau khi ta chết, linh hồn lơ lửng trên không, đã thấy gã khóc ra lệ máu —
“Trình Thư Ý, nếu không phải do cô… Nếu không phải tại cô Diểu Diểu sẽ không chết! Cô nói cô vô tội, còn Diểu Diểu thì sao? Lúc ấy Diểu Diểu cũng đang mang thai đứa con của ta!”
“Cô cứ nếm thử cảm giác bị lửa lớn thiêu đốt đi. Đây gọi là nhân quả rõ ràng, báo ứng không sai!”
— Lúc bấy giờ ta mới biết, gã hận chết ta.
Hận ta “ép gã báo ân” “ép gã cưới ta”, chiếm mất vị trí của người trong lòng gã, càng hận ta ngăn gã trong trận hoả hoạn ở Hoàng Giác Tự hôm đó.
Hại gã âm dương cách biệt với người tình.
Nhưng rõ ràng ta chỉ lo lắng cho an nguy của gã.
Ta thấy thế lửa quá lớn, nếu gã xông vào sẽ lành ít dữ nhiều, nên mới ngăn cản.
Thậm chí, vì ngăn gã lại, vì kéo gã ra ngoài, ta cũng tự mình vọt vào đám cháy.
Cuối cùng, gã bình yên vô sự, còn cánh tay ta lại bị gỗ cháy rơi trúng, bỏng rát phải điều trị một thời gian dài, sau này mỗi khi trời mưa là đau nhức không chịu thấu.
Ta cũng không biết, gã vốn đã có người trong lòng.
Cái người được xưng là “biểu cô nương” Hứa Diểu, là tình nhân gã cố tình đưa về phủ bao nuôi.
…
“Ta hỏi cô, Diểu Diểu đâu?!”
Giọng Bùi Cảnh Du lại vang lên lần nữa.
Nước mắt ta không biết đã ầng ậc từ lúc nào, vừa cúi đầu là lệ rơi từng giọt.
Lần này, ta vẫn cản trước người gã như cũ, nhưng mới co kéo vài ba lần thì đã chủ động buông tay.
“Bùi lang, Diểu Diểu… Diểu Diểu còn ở trong đó!”
— lần này, không có ta ngăn cản, Bùi Cảnh Du rốt cuộc đã được toại nguyện lao vào trong lửa, cứu người mà gã vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cầu mà không được.
Ta cũng thế.
03.
Bùi Cảnh Du vọt vào trong.
Gã không chút do dự bỏ lại ta, thậm chí còn đẩy mạnh ta một cái.
Trong mắt viết đầy mấy chữ: “Đừng cản đường ta.”
Gã phải đi cứu cô nương ở đầu quả tim của gã.
Còn ta thì vụng về ngã nhào ra đất, “chân bị thương”.
Muốn đứng lên nhưng lại ngã tiếp, chỉ có thể nước mắt ngắn dài, không ngừng thét lên: “Bùi lang đừng vào, hoả hoạn nguy hiểm lắm!”
Tiếng bàn tán xung quanh nổi lên không dứt.
Thời gian này, Giang Nam chịu tuyết nạn, có không ít người già trong nhà các quan to quý nhân cũng mắc bệnh, người tới Hoàng Giác Tự cầu phúc ngủ lại qua đêm không phải chỉ có mỗi nhà bọn ta.
Thấy Bùi Cảnh Du làm vậy, có không ít ánh mắt đổ dồn về phía ta.
Giễu cợt, thương hại, xem trò vui…
Trong đó, có một người đưa tay đỡ ta lên.
Là con gái duy nhất của Định Quốc Công, Tạ Nhàn, ta cũng phải gọi nàng một tiếng biểu tỷ.
“Không sao chứ?”
Nàng hỏi.
Ta còn chưa kịp mở miệng, Hội Xuân đã khóc lóc lên tiếng:
“Sao lại không sao, cô nương nhà ta cũng té thành như vậy rồi, thế tử cũng quá nhẫn tâm rồi…”
Trong lòng ta lằng lặng bật ngón tay cái cho Hội Xuân, ngoài mặt lại không nói gì, chỉ lầm lũi rơi lệ, rặt một bộ giấu đầu hở đuôi.
“Chuyện cũng không lớn lao gì… Ta chỉ lo lắng cho quan nhân*, quan nhân chàng ấy… Chẳng qua là quan tâm quá sẽ loạn.”
*Ngày xưa có thời kỳ gọi chồng là quan nhân.
“Người kẹt trong đám cháy, là tôn chất nữ của Bùi lão phu nhân, biểu muội của quan nhân. Quan nhân là người hiếu thuận, đương nhiên không thể đứng nhìn lão phu nhân đau lòng khổ sở.”
Lời này vừa cất lên, chung quanh cũng yên tĩnh lại mấy phần.
Mọi người càng thông cảm nhìn ta.
Có người không nhịn được, nói nhỏ:
“Nhưng lửa lớn như vậy…”
Ta chỉ vờ như không nghe, một lòng diễn tốt vai “hòn vọng phu”.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Bùi Cảnh Du cũng trở ra.
Trông gã nhếch nhác thê thảm.
Sau lưng bị phỏng, đùi phải cũng khập khiễng.
Nghe nói là bị xà nhà rơi trúng chân.
Lúc mấy tên sai vặt tìm được gã, gã đã bị vây trong bốn bức tường, không thể nhúc nhích.
Hứa Diểu được gã bảo hộ trong lòng, trên người đắp cái áo choàng ta thêu, trừ mê mang bất tỉnh ra thì không thương tật chỗ nào cả.
Mấy tên sai vặt định khiêng cả hai người ra.
Nhưng Bùi Cảnh Du cố kỵ nam nữ chung đụng, lại còn tự ái cái danh luyện võ từ nhỏ, chân có cà nhắc cỡ nào cũng phải kiên trì tự bế Hứa Diểu ra ngoài.
Đúng là một người kiên cường.
Ta vừa xúc động nhìn Bùi Cảnh Du thâm tình đến mất trí, vừa khóc sướt mướt nhào tới.
Bùi Cảnh Du chỉ lo nhìn Hứa Diểu trong lòng.
Đang sắp bất tỉnh tới nơi cũng phải nắm tay ả ta, dặn ta tìm đại phu cho ả.
Thật là một người thâm tình.
Nếu không phải thời gian, địa điểm không đúng, ta đương nhiên phải ủng hộ bọn họ một phen.
Nhưng ta không thể.
Ta chỉ có thể hoảng sợ khóc lóc, khóc lên khóc xuống, khóc tới mức không làm được gì cả.
Đến khi đại phu tới băng bó qua loa cho Bùi Cảnh Du, đem người về Tuyên Đức Hầu phủ, thứ nghênh đón ta, là ly trà của Bùi lão phu nhân.
Ta lùi về sau một bước.
“Xoảng” một tiếng, ly trà vỡ vụn ngay dưới chân ta.
“Trình Thư Ý, cô làm con dâu Bùi gia kiểu gì đó? Cảnh Du đang an ổn ra ngoài, sao lúc trở về đã…”
“Nó muốn vào trong dập lửa, cô không biết cản nó hay sao?!”
…