Lòng Người Khó Dò - Chương 5
12
Trong lòng tôi khẽ giật mình, kiếp trước trưởng làng không đưa dao cho chúng tôi.
Hiển nhiên ông ta thấy Trương Thần An đã đ//iên cuồng đến mức vô nhân tính, nên dùng cách này để gieo rắc sự ngờ vực giữa chúng tôi.
Giet người nhiều quá thì chẳng bằng phá hoại tinh thần. Ông ta thả cho chúng tôi đi, nhưng có đến được trung tâm trú ẩn hay không, thì chưa biết.
Tôi liền đưa ra một yêu cầu: “Trưởng làng, các ông có chiếc xe nào có vách ngăn không?”
Đoạn đường phía trước dễ đi hơn, hầu hết là cao tốc, chỉ cần năm, sáu tiếng là có thể đến nơi. Tôi cần đảm bảo an toàn tuyệt đối cho mình và con gái.
Trưởng làng đập tay xuống đùi: “Có chứ, là xe sang đấy!”
Chúng tôi rời đi ngay trong đêm. Tôi lái xe, Cam Cam ngồi ghế trước cùng tôi. Trương Trì và Trương Thần An ngồi ở hàng ghế sau.
Vì muốn vào được trung tâm trú ẩn, họ buộc phải nghe lời tôi. Chỉ là, một người bỏ mặc mẹ ruột, một người tự tay giet mẹ, đúng là hai kẻ tàn nhẫn.
Hai người bọn họ ôm con d//ao lấy từ chỗ trưởng làng, tựa vào cửa xe, đề phòng lẫn nhau.
Quả báo đến quá nhanh, gần như không cần tôi ra tay, hai kẻ thù của tôi đã chet.
Mặc dù không theo kế hoạch, nhưng cũng không ảnh hưởng đến những gì tôi sắp làm tiếp theo.
Một người m//áu lạnh đến cực điểm, một người đ//iên cuồng không chút nhân tính. Với màn kịch tôi đã chuẩn bị, tôi không còn chút do dự nào.
Cặp cha con này, họ “xứng đáng”.
Cam Cam hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ ngồi trên ghế phụ, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Tôi nhìn ngọn đồi ngày càng gần hơn trong tầm mắt, lòng đầy kích động. Chỉ còn khoảng hai, ba cây số nữa là đến trung tâm trú ẩn.
Kiếp trước, sau khi xác nhận rằng có thể vào trung tâm trú ẩn mà không cần tôi, tôi bị trói lại ở một nơi âm u và chịu đựng nhiều ngày bị hành hạ.
Ngay tại đó, con gái tôi, khi chưa đến ba tuổi, bị ch//ặt đ//ứt cánh tay. Và nơi này, chính là điểm cuối cùng trong kế hoạch trả thù của tôi.
Xe chạy theo con đường nhỏ, cuối cùng đến nơi. Tôi đeo tai nghe cho Cam Cam, bật truyện cổ tích lên.
Rồi tôi mở cửa sổ nhỏ trên vách ngăn và nhìn vào hai kẻ im lặng ở hàng ghế sau.
“Đến rồi sao?” Trương Trì thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lắc đầu: “Trương Trì, trước khi vào trung tâm trú ẩn, tôi muốn hỏi anh một câu.”
Trương Trì chưa nhận ra điều gì, giọng nói thoải mái: “Em nói đi.”
Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một kẻ ngốc dễ bị lừa, anh ta hoàn toàn không nghĩ rằng tôi sẽ từ bỏ anh ta ngay khi sắp đến trung tâm trú ẩn.
“Nếu không có ngày tận thế, có phải anh định giet tôi không?”
Cơ thể Trương Trì cứng đờ thấy rõ, rồi anh ta cố gắng mỉm cười vô tội: “Em yêu, em đang nói gì vậy?”
“Phó Nhã đã nói hết cho tôi rồi.”
Biểu cảm của Trương Trì hoàn toàn sụp đổ, còn Trương Thần An ở bên cạnh phản ứng rất nhanh, định xuống xe khống chế tôi.
Đáng tiếc, tôi đã khóa chặt cửa xe, nên nó thất bại.
Phản ứng của nó càng chứng minh lời tôi nói là đúng, Trương Trì giận dữ liếc hắn một cái, nhưng vẫn cố phủ nhận: “Em yêu, anh không biết Phó Nhã đã nói gì với em, nhưng em phải tin anh, anh thực sự yêu em.”
“Mẹ anh cũng đã nói rồi. Lúc bà bị g//ãy xương ngồi trên xe, khi tôi không quan tâm, bà đã nói với tôi.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
Trương Trì hoàn toàn hoảng loạn, mắt đảo liên tục, cố nghĩ cách lừa gạt tôi.
Tôi nhìn anh ta một cách thản nhiên, thưởng thức vẻ mặt lúng túng của anh ta: “Tôi cũng biết Trương Thần An là con trai anh, anh xem, hai người giống nhau đến mức nào.”
Trương Thần An không thể xuống xe, liền đưa tay qua cửa sổ nhỏ, cố gắng nắm lấy tôi. Tôi đã đề phòng từ trước, không để hắn làm được.
“Tôi cũng không thể thấy chet mà không cứu. Thế này đi, anh giet Trương Thần An, tôi sẽ đưa anh vào trung tâm trú ẩn.”
13
Trương Trì không ngờ tôi lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, ánh mắt anh ta co lại.
Ngay giây tiếp theo, Trương Thần An đã ra tay trước, đ//âm thẳng một nhát vào chân Trương Trì.
Trương Trì hét lên đau đớn, Cam Cam nghe thấy tiếng động, khẽ ngoảnh đầu lại. May mà con bé còn nhỏ, không với tới cửa sổ nhỏ phía sau.
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, vuốt ve và trấn an: “Không sao đâu.”
Sau đó, tôi không vội vàng, bế con xuống xe.
Trung tâm trú ẩn đã hiện ra trước mắt, tôi đeo ba lô lên, ôm con bước về phía đó.
Dù Trương Trì có sống sót, tôi cũng sẽ không cho anh ta vào trung tâm trú ẩn. Chỉ đơn giản là cho anh ta chút hy vọng, rồi để anh ta tuyệt vọng chờ chet trong xe mà thôi.
Nếu người sống sót là Trương Thần An, kết cục cũng giống vậy. So với sự tàn nhẫn của hai cha con họ ở kiếp trước, tôi đã rất nhân từ rồi.
Tiếng kêu th//ảm thiết của họ dần nhỏ đi, bóng ma ám ảnh trong tâm trí tôi cũng từ từ tan biến.
Bước chân tôi nhẹ nhàng hơn hẳn, tôi nhanh chóng tiến đến chỗ nhân viên trung tâm đang chào đón.
“Còn chúng tôi nữa!”
Vừa điền xong tờ khai, phía sau tôi vang lên giọng nói yếu ớt. Trương Trì và Trương Thần An người đầy m//áu từ từ bước ra khỏi xe.
Nhìn thấy vách ngăn bị phá hỏng, rõ ràng họ không thể thoát qua cửa sổ, buộc phải tìm cách vào ghế lái.
Cam Cam đã được người của trung tâm bế vào trong, nên tôi chẳng có gì phải sợ. Tôi bước đến cổng an ninh như không có chuyện gì.
Trương Trì hoảng hốt hét lên: “Chúng tôi đi cùng cô ấy!”
Nhân viên trung tâm nhìn tôi như để xác nhận, tôi lạnh lùng lắc đầu: “Tôi không quen họ.”
Trương Trì cố gắng lết đến, nói với nhân viên: “Tôi là Trương Trì, cô ấy đã ghi tên tôi khi điền thông tin đăng ký.”
Nhân viên kiểm tra bản in: “Xin lỗi ông, người phụ nữ này từ đầu đã đăng ký chỉ cho cô ấy và con gái.”
“Không thể nào!” Trương Trì tức giận đến mức môi run rẩy.
Anh ta muốn lao tới bóp cổ tôi, nhưng bị bảo vệ giữ lại. Có vô số người cố chen vào trung tâm trú ẩn, chẳng ai tin anh ta cả.
“Xin vui lòng quay lại, nếu không chúng tôi sẽ phải dùng biện pháp mạnh.”
Trương Trì liền đổi sang bộ dạng đáng thương: “Tôi bị thương rồi, liệu có thể chữa trị xong rồi tôi sẽ đi không?”
Nhân viên giữ vẻ mặt lạnh nhạt: “Xin lỗi, vật tư y tế chỉ dành cho những người được vào trung tâm.”
“Vậy còn thằng bé kia, nó bị thương nặng hơn tôi, có thể…”
Trương Thần An không rõ bị thương ở đâu, người đầy m//áu, chẳng thể nói nổi, trông như sắp không qua khỏi.
Bụng hắn bị đ//âm một con d//ao, và miếng vải trên cán dao khớp với vải rách ở tay áo của Trương Trì.
Sắc mặt nhân viên thay đổi: “Đúng là thú vật, để vào trung tâm mà ngay cả con trai cũng không tha!”
“Không phải, tôi…”
Trương Trì lúc này mới phát hiện tay áo mình đã rách một đoạn, không còn cách nào giải thích.
Anh ta nhìn thấy tôi vẫn chưa vào, đang lạnh lùng nhìn mình, liền cuồng loạn hét lên: “Là cô ta, là cô ta bắt tôi giet con trai mình, nói sẽ đưa tôi vào trung tâm trú ẩn!”
“Tất cả là do cô ta, con đàn bà độc ác này!”
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã bị bảo vệ đánh ngất rồi ném lại vào xe. Sau đó, họ gọi xe nâng của nhóm kỹ thuật, đưa chiếc xe đến bãi xe phế liệu gần đó.
M//áu từ vết thương ở đùi Trương Trì vẫn chảy không ngừng, chẳng rõ liệu anh ta có tỉnh lại được không.
Tôi mong rằng sức sống của anh ta đủ dai dẳng, tốt nhất là nên tỉnh lại.
Để cảm nhận một cách tỉnh táo sự mất dần của sinh mệnh, giống như tôi đã trải qua ở kiếp trước.
[HẾT]