Lợn Rừng Tinh Thì Sao - Chương 6
12.
Tối hôm đó, trên các con phố lớn nhỏ của kinh thành đều truyền tin: “Tam Vương gia Mộ Tuân đã cử người ám sát Cửu Vương gia, sau đó trốn tội, hóa ra là đã trốn tại phủ của Nhị Vương gia. Hôm nay còn âm thầm định ám sát Nhị Vương gia, may mà lính trong phủ cảnh giác, đã bắt giữ được hắn, chờ xử lý.”
“Hiện tại, Hoàng thượng rất coi trọng nghĩa hiếu và lễ tiết, Tam Vương gia Mộ Tuân e rằng khó giữ mạng sống.”
Mộ Tuân bị giam trong ngục tối tăm và ẩm ướt, trên người đầy vết thương rỉ máu.
Ngài ấy nhìn qua cửa sổ nhỏ bé, nhìn về phía bầu trời đêm.
Bầu trời rất đẹp.
Có lẽ ngài ấy đang nghĩ, người phụ nữ đã hứa sẽ quay lại vào ban ngày có thật sự trở lại không?
Hoặc là, bầu trời đầy sao đẹp như thế này, liệu ngày mai còn có thể thấy được không?
Ta nằm xuống đống rơm bên cạnh ngài ấy, cùng ngắm bầu trời đầy sao.
Khi ngài ấy nhận thấy động tĩnh, quay đầu thấy ta, thì sợ hãi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Ánh trăng chiếu lên gương mặt ngài ấy với những đường nét rõ ràng, những vết thương đỏ và bụi bặm trên mặt làm ta cảm thấy ngài ấy còn đẹp hơn bình thường.
Chết tiệt, ta thật sự muốn chà đạp và làm ngài ấy khóc.
Mộ Tuân không biết ý nghĩ tà ác trong đầu ta, hạ giọng nhắc nhở ta: “Bên ngoài có rất nhiều quan binh.”
Ta: “Ta biết.”
Mộ Tuân nghĩ ta vẫn là cô nương ngây thơ không hiểu chuyện đời, bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy đẩy ta: “Nhân lúc chưa bị phát hiện, nhanh chóng đi đi.”
Ta vẫn thản nhiên nằm trên đống rơm, nhìn lên mặt trăng: “Bằng chứng phạm tội của Nhị Vương gia đã được gửi vào tẩm cung của Hoàng đế rồi, chắc là Hoàng thượng đã xem thấy và đang tức giận.”
Mau khen ta đi.
Ta cười và chớp mắt, chờ phản ứng của Mộ Tuân.
Mộ Tuân nhún vai, nói một cách hời hợt: “Lợi hại lắm. Nếu phụ hoàng đã biết sự thật rồi thì sẽ cử binh đến cứu ta. Ngươi có thể quay lại sau khi an toàn hơn, giờ hãy đi trước đi.”
Ta cười và lăn người, gối đầu lên tay nhìn Mộ Tuân: “Nếu Nhị Vương gia coi ngài như con tin thì sao? Ngài đã đoán trước điều đó rồi chứ? Dù những bằng chứng này được gửi đi, ngài cũng không chắc sẽ rút lui an toàn.”
Mộ Tuân im lặng một lúc, ngồi lại bên cạnh ta và tiếp tục nhìn ra ánh trăng bên ngoài: “Đúng vậy. Ta thừa nhận rằng, trước khi bị giam vào đây, ta vẫn còn một chút hy vọng, hy vọng rằng dù không được phụ hoàng và mẫu phi yêu thương, nhưng ít nhất tình huynh đệ là thật.”
Ánh mắt ngài ấy lộ vẻ buồn bã.
Ta cảm thấy lúng túng, không biết làm sao để an ủi ngài ấy thế nào.
Đột nhiên, ta nhớ lại phương pháp học được từ cẩu tinh và miêu tinh. Ta lại gần Mộ Tuân, liếm lên má của ngài ấy.
Mộ Tuân lập tức cứng đờ.
Ánh mắt buồn bã của ngài ấy đã biến mất.
Có vẻ như cẩu tinh và miêu tinh đã nói đúng, cách thể hiện sự an ủi và quan tâm tốt nhất là liếm.
À quên, chỉ liếm thôi không đủ, còn cần phải cọ nữa.
Nghĩ đến đó, ta nghiêng đầu và cọ cọ vào mặt Mộ Tuân, dịu dàng nói: “Đừng đau lòng nữa, sẽ ổn thôi…”
Câu nói của ta chưa kịp dứt, Mộ Tuân đã túm lấy cổ tay, kéo ta vào lòng, một tay ôm eo ta, để ta ngồi lên đùi ngài ấy.
Ta hơi bối rối, muốn hỏi ngài ấy có chuyện gì.
Nhưng ngài ấy lại cắn răng, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, hỏi ta: “Có biết mình đang làm gì không?”
Ta đáp: “Biết chứ.”
Mộ Tuân: “Dù ta là một vương gia, nhưng không có ý muốn làm Hoàng đế hay Vương quyền. Tài sản trong nhà cũng không nhiều như các Vương gia khác.”
Ta: “Ít nhất vẫn có ngô để ăn, đúng không?”
Mộ Tuân: “Trước đây, Nhị Vương gia bắt ta cưới con gái của Thượng thư để kéo thế lực về phía mình trong triều. Dù ta không thích nữ nhân đó, nhưng vẫn phải làm theo. Sau khi nàng ta vào cửa, ta chưa bao giờ chạm vào và dự định chờ Nhị Vương gia ổn định vị trí rồi sẽ hòa ly với nàng ta.”
Ta nói: “Vậy thì Vương phi thật đáng thương.”
Mộ Tuân: “Nàng ta không thích ta, những tin đồn yêu thích từ nhỏ đến giờ chỉ là thủ đoạn tự vệ của nàng ấy mà thôi. Chỉ có ngươi mới tin vào điều đó và còn đưa ta đến chỗ nàng ta…”
“Nói chung, ta đã chuẩn bị sẵn hưu thư, sớm thôi ta sẽ chấm dứt quan hệ với Vương phi. Nhưng nếu ta… nếu ta kết hôn với một người khác, e rằng người đó sẽ bị chỉ trích vì ta đã có một cuộc hôn nhân trước đây.”
Ánh mắt ngài ấy có chút uất ức.
Ta cảm thấy muốn xoa má ngài ấy.
Nhưng vì trên mặt ngài ấy có vết thương, ta sợ làm ngài ấy đau thêm.
Vì vậy, ta lùi lại một chút, ôm ngài ấy vào lòng: “Đừng lo, có gì thì cứ ẩn cư thôi, dù sao ngài cũng không có danh phận hay tiền bạc.”
Lưng của Mộ Tuân dường như cứng lại.
Sau đó, ngài ấy từ từ ôm chặt eo ta. Ta cảm thấy hơi nóng, nhưng không nỡ đẩy ra khi ngài ấy cần sự an ủi.
“Còn nữa…”
Ta hỏi: “Còn nữa?”
Không biết ngài ấy còn bao nhiêu “bất ngờ” mà ta chưa biết.
Mộ Tuân lúng túng mở miệng: “Nói cho cùng, từ nhỏ đến lớn, không có ai thật sự yêu thương ta. Hiện giờ ta có người thật lòng yêu mến, nhưng không biết nên yêu thương nàng ấy bằng cách nào… Nếu có chỗ nào không đúng…”
Ta an ủi: “Yên tâm đi, người yêu ngài chắc chắn sẽ bao dung cho ngài. Mẹ ta từng nói, người yêu sẽ xem tất cả khuyết điểm của ta như là điểm mạnh. Đôi mắt của người yêu không giống như mắt của người bình thường, câu nói kia chính xác là gì nhỉ…”
Mộ Tuân bật cười: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”
Ta: “Đúng rồi! Ta học ít, đừng để ý nhé.”
Mộ Tuân: “Rất đáng yêu.”
Ta: “Hả?”
Mộ Tuân: “Cả việc nàng ít học cũng đáng yêu.”
Ta: “Ngài đang mắng ta hay khen ta vậy?”
Mộ Tuân cười nhẹ, ôm chặt ta vào lòng, giữ ta gần bên.
13.
Vụ phản loạn của Nhị Vương gia đã khiến Hoàng đế tức giận, gã đã sớm nhận được tin tức và ngay trong đêm đã dẫn quân chạy trốn. Trước khi rời đi, gã không quên vào ngục bắt giữ Mộ Tuân làm con tin.
Lúc đó, ta và Mộ Tuân đang ôm nhau.
Chúng ta nghe thấy Nhị Vương gia mắng sau lưng: “Thật là vô lý! Thế này còn ra thể thống gì?!”
Kẻ tạo phản mà còn phê phán chúng ta không ra thể thống? Ai cho gã cái mặt dày dữ vậy?
Ta quay lại lườm gã một cái.
Các lính canh đang chuẩn bị mở cửa. Mộ Tuân kéo ta đứng sau lưng ngài ấy và thì thầm: “Ta sẽ che chở cho nàng. Hãy đi trước đi!”
Ta kéo tay áo của ngài ấy.
Mộ Tuân lại nói: “Yên tâm, ta sẽ nghĩ cách tự mình trốn thoát.”
Ta lại kéo tay áo của ngài ấy.
Mộ Tuân: “Tin tưởng ta.”
Ta: “Nhưng… rõ ràng chúng ta có thể đi cùng nhau, tại sao phải để lại một người?”
Ta chỉ vào cái lỗ lớn ở góc tường.
Bên ngoài, một con thỏ đang vừa gặm cà rốt vừa nhìn chúng ta với vẻ khinh bỉ.
Mộ Tuân ngạc nhiên: “Con thỏ đó đã đào ra à?”
Ta xác nhận, kéo Mộ Tuân ra ngoài trước khi lính canh xông vào.
Các lính canh nghe lệnh của Nhị Vương gia, chuẩn bị bắt chúng ta, thì con thỏ yêu quái ngay lập tức dùng độc khí ngăn chặn nhóm người đó.
Cuối cùng, ta và Mộ Tuân cũng trốn thoát được.
Ngài ấy nhìn con thỏ phía trước đang chạy nhanh hơn chúng ta với vẻ bối rối.
Ta giải thích: “Đó là con thỏ yêu quái do Mộ Nhiên nuôi ở phủ.”
Mộ Tuân: “Hắn dám nuôi yêu quái?!”
Ta thấy trong lòng hơi lo lắng, không biết khi ngài ấy biết ta là yêu quái lợn rừng, có thấy ghê tởm không.
Mộ Tuân: “Nhưng mà, cũng khá dễ thương.”
Lát sau, Mộ Tuân kéo tai con thỏ yêu quái lên, vuốt ve lông của nó. Con thỏ mặt mũi tức giận đến xanh cả lên, nhưng vì đã hứa với ta không tiết lộ sự thật trước mặt Mộ Tuân, nó chỉ có thể âm thầm tức giận.
Hôm đó, khi biết con thỏ yêu quái luôn âm thầm giúp đỡ Mộ Nhiên, ta đã đe dọa hắn yêu cầu tìm ra con thỏ yêu quái, làm rõ toàn bộ sự việc.
Thực ra, ta xuyên vào thế giới loài người không phải vì dẫm vào bẫy của con thỏ yêu quái, mà là lạc vào trận pháp mà nó đã nghiên cứu nhiều năm.
Nó vốn định hóa thành một người đàn ông, tiếp tục nhân duyên với nữ nhân ở nhân giới đã cứu nó.
Nhưng do sự xuất hiện của ta, cơ hội đó đã bị chiếm mất.
Ta hứa với con thỏ yêu quái rằng chỉ cần nó giúp ta cứu được Mộ Tuân, ta sẽ trở về trận pháp với nó, trở lại làm yêu quái lợn rừng.
Nó cũng có thể trở thành người, sống cả đời với người phụ nữ mình yêu.
Con thỏ yêu quái cho ta ba ngày để tạm biệt Mộ Tuân. Nhưng ta không thể nói ra sự thật.
Ngày đầu tiên, Mộ Tuân đã được minh oan, vào cung gặp Hoàng đế. Sau đó, Hoàng đế giữ ngài ấy lại dùng bữa tối, ngài trở về vào lúc trời tối và mang cho ta những trái ngô non nóng hổi.
Ngài ấy nói đây là ngô nổi tiếng nhất trong thành, ngài đã đến đó sau khi rời cung, học hỏi công thức từ đầu bếp để có thể làm cho ta ăn mỗi ngày.
Ngày thứ hai, Mộ Tuân và Vương phi hòa ly.Vương phi cuối cùng lộ rõ bộ mặt thật, cười nhạo ngài ấy khi mất đi thế lực của Nhị Vương gia, cho rằng ngài ấy không xứng đáng với mình và quyết định hòa ly.
Trong phủ bận rộn dọn dẹp đồ đạc của Vương phi, Mộ Tuân thì tranh thủ đưa ta ra ngoài dạo chơi.
Khi ta thấy cảnh vật đẹp, ta chỉ thốt lên “Wow!”
Còn ngài ấy thì thuộc nhiều bài thơ, như “Phương thảo lục dã tứ hành sự, xuân nhập diêu sơn bích tứ phía”, còn có cái gì “Đào hoa nhất đóa khai vô chủ, khả ái thâm hồng ái thiển hồng”…
Ta nói ta không hiểu.
Ngài ấy cười nói: “Sau này chúng ta sẽ xây một ngôi nhà ở đây, sống cùng nhau, ta sẽ từ từ dạy nàng, thời gian còn nhiều, nàng sẽ học được thôi. Nếu nàng không thích thì không sao, ta sẽ nướng ngô cho nàng ăn.”
Ta đáp: “Vậy thì cứ nướng ngô đi.”
Ngày thứ ba, Mộ Tuân lại được gọi vào cung.
Ta nghe từ Mộ Nhiên rằng Nhị Vương gia đã liên thủ với các lực lượng ở biên giới để tấn công triều ta. Hoàng đế muốn Mộ Tuân xuất binh.
Mộ Tuân xin Hoàng đế một chỉ dụ, nếu lần này đại thắng trở về, xin Hoàng đế ban hôn, để ta, tỳ nữ không có thân phận, có thể trở thành Vương phi của ngài ấy.
Hoàng đế đã đồng ý. Mộ Tuân hăng hái, ngay đêm đó đã tập hợp quân đội chuẩn bị xuất quân.
Ngài ấy nắm tay ta, dặn dò toàn phủ chăm sóc ta chu đáo. Trước khi rời đi, ngài ấy lại ôm ta một lần nữa, bảo ta chờ ngài trở về.
Ta nhìn ngài ấy mang ánh mắt đầy hy vọng, không biết phải nói gì.
Ta không đợi được.
Lần từ biệt này, sẽ là lần chia tay mãi mãi.
Ngài ấy mặc áo giáp bạc, oai vệ cưỡi ngựa chỉ huy quân đội rời khỏi thành. Ta nhìn theo bóng lưng của ngài ấy dần khuất sau cổng thành, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt.”