Lợn Rừng Tinh Thì Sao - Chương 3
6.
Sau bữa tối, ta được quản gia dẫn đi gặp mười tỳ nữ thân cận kia. Họ đều thanh tú và nhã nhặn, ăn nói lưu loát. Còn ta, khi mở miệng, chỉ có mùi ngô.
Họ hỏi ta làm thế nào được Cửu Vương gia chọn lựa.
Có phải ta đã hát hay vẽ tranh?
Ta lắc đầu đáp: “Ta chỉ ngủ một giấc.”
Mọi người đều kinh ngạc, nhìn ta với ánh mắt đầy tôn kính, còn nhắc ta “Cẩu phú quý chớ tương vong”*.
(* Đại ý là đừng quên người đã từng giúp đỡ khi gặp khó khăn)
Ta tự hỏi: Chó có gì đáng quý?
Và chó có liên quan gì đến ta?
Ta chỉ là một con lợn hoang trẻ trung và xinh đẹp thôi mà.
Tối hôm đó, tại bữa tiệc sinh nhật của Cửu Vương gia, mọi người bận rộn chuẩn bị.
Các khách quý lần lượt đến.
Ta bởi vì dính ánh sáng thần bí của “cẩu phú quý”, không ai dám sai bảo ta làm việc, ta chỉ đứng dưới cây hoè ở cửa chờ Vương gia.
Trước khi ra ngoài, Vương gia đã nói chỉ cần hai giờ là đến phủ Cửu Vương gia.
Tính toán thời gian, ngài phải đến đây từ lâu rồi mới phải.
Không biết có phải trên đường lại gặp phải kẻ ám sát gì không?
Ta hơi lo lắng cho ngài.
Dù sao ngài đã hứa với ta, chỉ cần giết được Cửu Vương gia thì ta sẽ đạt được “Ngô tự do”.
Điều kiện này, lợn hoang nào mà không động lòng chứ?
Khi bữa tiệc sắp bắt đầu, cuối cùng ta cũng thấy xe ngựa của Vương gia từ xa.
Khi xe dừng lại, người bên trong từ từ bước ra.
Ánh trăng sáng rõ.
Vương gia mặc một bộ áo dài màu tím, trang phục rủ xuống rất đẹp, thắt lưng rộng màu trắng với họa tiết mây, khiến cả người ngài vừa đẹp trai lại vừa cao quý tự nhiên.
Ta nhìn ngài, trái tim đập “thình thịch” vài nhịp.
Có thể là ta lại đói rồi.
Vương gia từng dặn ta, khi ở phủ Cửu Vương gia, phải giữ khoảng cách với ngài, không được để người khác thấy chúng ta thân thiết.
Vì thế ta trèo lên cây, lén nghe ngài ấy nói chuyện với thuộc hạ.
Vương gia: “Tìm thấy chưa?”
Thuộc hạ: “Đã tìm khắp nơi, vẫn không có tin tức…”
Vương gia: “Hãy để các mật vệ tìm trong phủ Cửu Vương gia.”
Thuộc hạ: “Nhưng các mật vệ này đều đến để bảo vệ ngài.”
Vương gia lạnh lùng nhìn thuộc hạ, thuộc hạ chỉ có thể nhận lệnh quay đi hành động.
Vương gia đang tìm cái gì vậy?
Cái gì quan trọng hơn sự an toàn của ngài ấy?
Khi ta đang nghi ngờ, ngẩng đầu lên thì thấy Vương gia đã đi xa.
Ta định nhảy xuống cây để đuổi theo, không ngờ chân trượt, rơi xuống từ trên cây.
Khi ta càng lúc càng gần mặt đất, một bàn tay đã đỡ lấy eo ta.
Ta dựa vào lực của tay ấy, quay người lại và vô thức ôm lấy cổ của “ân nhân”.
Cái đầu tiên ta thấy là một màu xanh lá.
Tiếp theo là đôi mắt đào, sáng lấp lánh và cười như không cười.
“Ta còn tưởng có kẻ ám sát, hóa ra là cây hoè này đã kết thành tiên hoa hoè để chúc mừng sinh nhật ta?”
Thật là sến súa.
Ta nổi đầy da gà.
Nhưng nhiệm vụ của ta là tiếp cận hắn, nên không thể tỏ ra quá ghê tởm.
Ta cố gắng nở một nụ cười: “Cảm ơn Vương gia.”
Mũi chân của ta giật giật, ra hiệu để hắn đặt ta xuống.
Nhưng sự chú ý của Mộ Nhiên lại bị một thứ gì đó ở phía tiệc thu hút, ánh mắt sáng rực nhìn về phía đó: “Tam ca, cuối cùng huynh đã đến!”
Tam ca của Mộ Nhiên?
Chẳng phải chính là Vương gia của ta sao?
Ta vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Vương gia đứng ở nơi có ánh đèn mờ, lạnh lùng gật đầu với Mộ Nhiên, rồi quay lưng vào đại sảnh.
Chậc, ngài ấy bị sao vậy?
Ánh mắt có vấn đề không?
Rốt cuộc có nhìn thấy Cửu Vương gia đang ôm ta không?
Ta đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc phải không?
7.
Tiệc sinh nhật của Cửu Vương gia đúng là xa hoa và thực sự tẻ nhạt. Các quan khách quây quần trong đại sảnh của phủ Vương gia, xem múa hát, nghe nhạc, uống rượu ngon, trò chuyện về các bài thơ văn không đầu không đuôi.
Có nhiều lần, khi mọi người sắp chuyển chủ đề để trò chuyện về việc khác thì Nhị Vương gia lại nhắm mắt làm thơ, tỏ vẻ như đang chìm đắm trong thi ca của chính mình.
Làm thơ trong bữa tiệc sinh nhật của người khác, ngài có biết lịch sự không?
Ta trong lòng đã mắng xối xả tên Nhị Vương gia từ đầu đến chân.
Sau đó, ta tính toán khi mọi người uống say và bắt đầu đi lại loạn xạ, ta sẽ tìm cơ hội để giết Cửu Vương gia. Rồi sau đó, một cách thần không biết quỷ không hay, rời khỏi phủ Cửu Vương gia.
Kế hoạch quá hoàn hảo.
Ta nhìn chằm chằm vào sau đầu của Cửu Vương gia, không kìm được nở một nụ cười trộm.
Nhưng đột nhiên ta cảm thấy lạnh lẽo.
Khi ta ngẩng lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Vương gia nhà ta.
Ánh mắt của ngài như thể muốn ăn thịt lợn quay…
Ta cố gắng nghĩ xem ngài ấy đang ám chỉ ta làm gì.
Vì vậy, ta lén lút lắc đầu, ra hiệu cho ngài ấy: Hãy chờ thêm chút nữa, tất cả hãy nghe lệnh của ta.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến động.
Khi mọi người uống rượu đã ba vòng mà vẫn không có dấu hiệu đi lại loạn xạ, ta không thể nhịn được nữa và phải lén lút rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, ta cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng vừa đi được vài bước, ta đột nhiên bị một bóng đen bịt miệng và kéo vào bụi cỏ bên hồ.
Ta hoảng hốt, run rẩy và vật lộn.
Người đó thấy vậy, vội vàng nhẹ nhàng vỗ về lưng ta để trấn an.
Mùi hương quen thuộc và giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu ta: “Đừng sợ, là ta đây.”
Là Vương gia.
Ta từ từ bình tĩnh lại.
Ta thở phào: “Làm ta sợ quá… Vương gia, ngài đi vệ sinh mà không mang giấy sao? Kéo ta làm gì vậy?”
Vương gia: “…”
Ta chưa để ngài ấy mở miệng, đã tiếp tục nói: “Ta cũng không có giấy đâu.”
Ngay khi ta dứt lời, Vương gia đã dùng tay nhéo má ta, ánh mắt có chút tức giận.
Vương gia: “Giải thích ngay.”
Ta bị nhéo má, không thể nói được gì, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu lộ sự thật.
Ta không nói dối, ta thật sự không có… giấy mà.
Có vẻ như Vương gia biết mình đã làm ta đau, nên buông tay ra một chút.
Ta định nhắc nhở ngài ấy rằng dù có vội vàng thế nào cũng phải bình tĩnh, con người không giống như lợn, không thể đi vệ sinh bừa bãi mà không mang theo giấy, nên ta nói: “Vương gia, vui buồn không nên lộ ra ngoài…”
Vương gia lại che miệng ta: “Được rồi, ngươi đừng nói nữa, để ta nói.”
Trên gương mặt lạnh lùng, đẹp trai của Vương gia đầy vẻ tức giận: “Bổn vương đã đánh giá thấp ngươi.”
“Tưởng rằng ngươi bị trói, ta còn muốn cứu ngươi.”
“Ai ngờ chỉ mất tích nửa ngày, ngươi đã trở thành tỳ nữ thân cận của Cửu đệ, còn muốn cắt đứt liên lạc với bản vương.”
“Lá gan của ngươi lớn thật đấy.”
Ta nghi ngờ, gỡ tay Vương gia ra: “Ta khi nào cắt đứt liên lạc với ngài?”
Vương gia nói rằng ta vừa rồi ở đại sảnh đã lắc đầu với ngài ấy, chẳng phải là ý đó sao?
Ta nói ta chỉ là bảo ngài ấy chờ một chút, ta đã có kế hoạch.
Ngài ấy còn nói thấy ta và Cửu Vương gia ôm ấp dưới cây hòe.
Ta giải thích đó là ta trèo lên cây để nhìn lén, không may bị ngã xuống và bị Cửu Vương gia bắt được.
Vương gia dừng lại một chút, có vẻ đang suy nghĩ về sự thật của những lời ta nói.
Một lúc sau, ngài lại nói thấy ta ở đại sảnh và Cửu Vương gia trao đổi ánh mắt tình tứ.
Trời ơi, ta không còn lời nào để nói.
“Vương gia ơi, đó là ánh mắt muốn giết người! Thị lực của ngài kém thế, không nhận ra sao?”
Vương gia nhìn về phía ao nhỏ trước bụi cỏ, không nói gì, dường như vẫn còn nghi ngờ.
Ta trực tiếp cầm ôm lấy mặt ngài ấy, để ngài nhìn thẳng vào đôi mắt ta, nghiêm túc nói: “Đây mới là ánh mắt tình tứ, ngài nhìn xem, có giống như trong đại sảnh không?”
Đêm hè, tiếng ve kêu, vài con đom đóm bay quanh chúng ta, tiếng ca hát và nhạc khúc từ xa xa truyền đến.
Gió nhẹ thổi qua, làm mặt hồ gợn sóng.
Nhưng ta chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt nâu nhạt của Vương gia, nghiêm túc truyền đạt tình cảm chân thành của ta về việc muốn có ngô để ăn.
Có lẽ ngài ấy đã hiểu.
Đôi mày đang nhíu lại của ngài ấy từ từ giãn ra, ánh mắt nhìn ta lóe lên sự dao động kỳ lạ.
Ta cảm thấy má ngài ấy hơi nóng lên.
Đang định hỏi thì ngài ấy lại đẩy ta ra, khôi phục vẻ lạnh lùng thường thấy: “Bổn vương miễn cưỡng tin ngươi một lần.”
Tốt thôi, cũng có lý trí.
Ta: “Vậy ta đi làm việc trước đây.”
Ta đứng dậy chuẩn bị đi, ngài ấy đột nhiên gọi ta lại.
“Chờ đã.”
“Hả?”
“Nếu có bất trắc, nhiệm vụ… nói chung, bổn vương cho phép ngươi đặt mạng sống của mình lên hàng đầu.”
Nói xong ngài ấy quay mặt đi.
Ta cười: “Hiểu rồi!”
Ta biết ý của Vương gia là dù có xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ phải hoàn thành.
Nếu không hoàn thành, sẽ không có ngô để ăn.
Bởi vì nếu không có ngô, thì mạng của con lợn, là ta, cũng không còn!