Lời Thách Đấu Từ Kẻ Thù Cũ - Chương 3
14
Khi cha mẹ gọi điện cho tôi, Khương Sùng đang ở trên giường của tôi.
Hơi thở nóng bỏng và những giọt mồ hôi mịn màng dính dấp tràn ngập xung quanh chúng tôi.
Nghe thấy tiếng chuông, tôi theo phản xạ đẩy hắn: “Khương Sùng, điện thoại!”
Nhưng hắn không nghe thấy, ngược lại còn ghé sát lại hôn lên vành tai của tôi, tiếp tục hành động.
Tức giận, tôi cắn hắn, lúc này hắn mới nhận ra, vẻ mặt ấm ức đưa điện thoại cho tôi.
Vừa bắt máy, mẹ tôi lập tức hỏi tôi và Khương Sùng đang ở đâu.
Tôi liếc nhìn Khương Sùng bên cạnh, đôi môi mỏng vì hơi thở gấp mà hơi hé mở, nhưng dưới sự ra hiệu của tôi, hắn buộc phải ngoan ngoãn quỳ xuống.
Trong lòng cảm giác “bắt nạt” hắn dâng trào đến đỉnh điểm.
Tôi xấu xa đưa tay ra, vừa lơ đãng trả lời mẹ: “Mẹ, làm sao con biết Khương Sùng ở đâu được?”
“Mẹ không nên hỏi con.”
Khương Sùng khựng lại, hàng mi run rẩy, muốn ghé sát lại hôn tôi nhưng lại đáng thương lùi về.
Hắn chỉ có thể giữ ánh mắt ướt át, ra hiệu bằng tay: “Ở, công, ty.”
Tôi giả vờ do dự một lúc: “Nhưng cậu ta chắc là ở công ty, chuyện này…”
Chưa kịp nói hết câu, mẹ tôi đột nhiên hừ lạnh một tiếng, giọng nói nghiến răng nghiến lợi khiến tôi choáng váng.
“Hứa Tri Ý, Khương Sùng.”
“Hai đứa mau xuống đây cho mẹ.”
15
Tôi quỳ trước mặt cha mẹ mình, trong lòng chột dạ không dám ngẩng đầu lên.
Khương Sùng cũng quỳ cùng tôi, bên cạnh là cha mẹ của hắn.
“Mau nói đi, hai đứa bắt đầu từ khi nào.”
Trong nhà tôi, mẹ là người nắm quyền sinh sát, bà chỉ cần nói một là không ai dám nói hai.
Tôi không dám giấu giếm, kể hết mọi chuyện một cách thành thật.
Mẹ tôi tức đến mức đập bàn cái rầm:
“Tên khốn trời đánh, dám bỏ thuốc con gái tôi, đưa hắn đến đồn cảnh sát là còn quá nhẹ!”
Tôi thầm vui mừng trong lòng, mẹ vẫn còn thương đứa con gái này.
Nhưng ngay sau đó, mẹ lại chuyển mũi nhọn sang tôi và Khương Sùng.
“Vậy kể tiếp đi, ai là người chủ động trước?”
“Hứa Tri Ý, nói thật, không được bắt nạt Khương Sùng.”
Thật ra, vì bao nhiêu năm nay Khương Sùng xa cách tôi, tôi oán giận hắn không ít.
Mỗi khi hai nhà cùng tham dự tiệc tùng, Khương Sùng không để ý đến tôi, tôi liền cố tình đến trước mặt hắn rót rượu cho hắn.
Khi tặng quà sinh nhật, tôi cũng luôn chọn những món quà làm hắn giật mình chứ không phải là những điều bất ngờ thú vị.
Nói chung, tôi đã nghĩ ra đủ mọi cách để “bắt nạt” Khương Sùng.
Tôi cười ngượng ngùng, nói về ai chủ động thì tất nhiên là tôi rồi.
Khi đó, thuốc đã ngấm mạnh, một người đàn ông to lớn ở ngay trước mắt, tôi mà có thể kiềm chế được thì đúng là lạ.
Đúng lúc tôi chuẩn bị thành thật thừa nhận, Khương Sùng bất ngờ đứng lên, thay tôi nhận trách nhiệm.
“Dì, là, con, chủ động.”
Một câu đơn giản như vậy mà Khương Sùng phải mất rất lâu mới nói xong.
Cha mẹ của Khương Sùng che miệng, mắt lập tức đỏ hoe:
“A Sùng, con nói được rồi sao?”
Khương Sùng gật đầu, sau đó tiếp tục ra dấu bằng tay.
“Không liên quan, đến Ý Ý.”
“Dì đừng, trách, cô ấy.”
Nhưng mẹ tôi không dễ bị lừa như vậy, bà nheo mắt lại, ánh mắt dò xét lại rơi vào tôi.
“Vậy chuyện hôm nay không thể cũng là Khương Sùng chủ động nữa, đúng không, Hứa Tri Ý?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cha mẹ mình lại bắt quả tang chính tôi.
Tôi nào dám nói dối, cắn răng gật đầu:
“Là con chủ động.”
Tưởng rằng mẹ sẽ trách tôi, ai ngờ bà lại cười lớn, rồi quay đầu nắm tay mẹ của Khương Sùng.
“Ôi trời, chị sui, cuối cùng chúng ta cũng có thể kết thông gia rồi.”
“Chị không biết tôi đã mong chờ ngày này bao lâu rồi đâu.”
“Hai đứa nhỏ này, đứa nào cũng cứng đầu cả.”
Cha tôi cũng tỏ vẻ hài lòng, kéo tay cha của Khương Sùng mà lặng lẽ rơi nước mắt.
“Anh sui à, cuối cùng chúng ta cũng kết thông gia được rồi.”
Tôi: “…?”
16
Cứ như vậy, tôi và Khương Sùng mơ hồ xác định mối quan hệ.
Mẹ tôi không nói hai lời, lập tức đặt ngày cưới.
Khi Trình Chước hẹn tôi ra ngoài, cô ấy không nhịn được mà tặc lưỡi kinh ngạc.
“Dì hành động nhanh thật đấy, nhưng hai người cũng bất cẩn thật, ngay trên giường nhà mình mà cũng bị bắt quả tang sao?”
Tôi thở dài: “Mình cũng không ngờ mẹ mình lại bắt được.”
Nói xong, giọng Trình Chước có chút do dự.
“Nhưng cậu thật sự muốn kết hôn với Khương Sùng à? Dù gì tai của cậu ấy cũng không nghe thấy, cuộc sống sau này sẽ gặp nhiều phiền toái.”
“Hơn nữa, chẳng phải cậu luôn xem cậu ấy là kẻ thù không đội trời chung sao?”
Trình Chước chỉ biết Khương Sùng là kẻ thù của tôi, chứ không hề biết chúng tôi còn là thanh mai trúc mã.
Tôi im lặng một lúc rồi mới nghiêm túc nói:
“Vừa là kẻ thù, vừa là thanh mai trúc mã.”
Ở bên Khương Sùng chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ hắn là rắc rối.
Dù Khương Sùng không nghe thấy, lúc nào cũng cần đeo máy trợ thính, nhưng điều đó không quan trọng.
Hắn sẽ không bao giờ trở thành gánh nặng của tôi.
Thấy tôi kiên định như vậy, Trình Chước khẽ tặc lưỡi, sau đó nháy mắt hỏi nhỏ:
“Này, nói thật, cậu ấy có thật giống như cậu nói… chỉ được mã mà không được mâm?”
“Nếu vậy thì kết hôn làm gì, chẳng phải là tự mình sống trong cô quạnh sao?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng:
“Không, không phải.”
Vừa chuẩn bị nghiêm túc minh oan cho Khương Sùng, thì đột nhiên thấy sắc mặt của Trình Chước thay đổi.
Lòng tôi không khỏi run lên.
Không lẽ… lại là Khương Sùng?
Quả nhiên, Khương Sùng đang đứng sau lưng tôi.
Không giống lần trước, lần này hắn cười với tôi, rất tự nhiên bước tới nắm lấy tay tôi.
Rồi đưa một tấm thiệp mời đỏ rực cho Trình Chước.
Hắn làm dấu tay, tôi nhỏ giọng giải thích:
“Đây là thiệp mời đám cưới của chúng mình, Khương Sùng tự tay làm đấy.”
Phải công nhận, Khương Sùng thật khéo tay, thiệp cưới được làm cực kỳ tinh xảo.
Trình Chước nhìn qua cũng cảm thấy mặc cảm.
17
Còn vài ngày nữa là đến lễ cưới, Khương Sùng đã dọn đến sống cùng với tôi.
Vừa mở cửa phòng tắm, tôi nhìn thấy hắn đứng trần trụi giữa làn hơi nước bốc lên mịt mù.
Những giọt nước chảy xuống từ mái tóc, trượt qua bờ vai rộng, eo thon, và vòng mông cong, rồi “tách” một tiếng, rơi thẳng vào trái tim tôi.
Từng chút một…
Tôi nuốt nước miếng, cảm giác mắt mình có thể đảo qua đảo lại thật là tuyệt vời.
Tôi hài lòng nhìn chằm chằm một lúc, Khương Sùng vẫn chưa để ý đến tôi.
Không thể kiềm chế được đôi tay nghịch ngợm của mình, tôi lén lút chạm lên cơ bụng của hắn.
Làn da nóng ấm dưới ngón tay tôi khẽ run rẩy, nóng bỏng như gân xanh.
Tôi thấy tai Khương Sùng đỏ lên.
Hắn không quay lại, nhưng chắc chắn biết đó là tôi.
Tôi cố tình nhón chân, từng chút một hôn lên tai hắn.
Nhưng hắn dường như bị kích thích bởi điều gì đó, đột ngột quay lại, giữ chặt cổ tay tôi, ánh mắt chứa đầy sự hoảng hốt mãnh liệt.
“Đừng chạm vào!”
Hắn ra dấu nhanh và mạnh.
Nhận ra hành động của mình, Khương Sùng vội vàng thả tay tôi ra, liên tục xin lỗi.
“Ý Ý, xin lỗi, anh không cố ý.”
“Xin lỗi, tha thứ cho anh.”
Khương Sùng như rơi vào một cơn hoảng loạn khủng khiếp, liên tục xin lỗi tôi hết lần này đến lần khác.
Tim tôi như bị một tấm lưới lớn bao chặt, bóp nghẹt hơi thở.
Tôi ôm chặt lấy hắn:
“Anh không sai.”
“Khương Sùng, anh không có lỗi.”
Phải rất lâu sau, Khương Sùng mới bình tĩnh lại, hắn cúi xuống, như làm nũng, dùng môi cọ nhẹ lên mắt tôi.
“Ý Ý, không chạm vào tai.”
18
Mặc dù việc sống chung không hoàn toàn giống như những gì tôi tưởng tượng, nhưng Khương Sùng luôn tỉ mỉ chu đáo, mọi việc đều không cần tôi phải lo lắng.
Từ việc lớn như địa điểm tổ chức lễ cưới đến những chi tiết nhỏ trong buổi tiệc, hắn đều sắp xếp rất rõ ràng.
Về chuyện kết hôn, Khương Sùng có một sự cứng đầu đòi hỏi gần như là hoàn hảo. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ cho lễ cưới, chúng tôi cùng đến cửa hàng áo cưới.
Trong cửa hàng có rất nhiều chiếc váy cưới đẹp, Khương Sùng chọn rất lâu, cuối cùng mới chọn được bộ váy lộng lẫy nhất. Khi tôi bước ra khỏi phòng thử đồ, hắn nhìn tôi rất lâu, đôi mắt đẹp của hắn không giấu được niềm vui.
Quản lý cũng không kìm được mà khen: “Cô mặc bộ này thật sự rất đẹp.”
Tôi xoay một vòng trước mặt Khương Sùng, hỏi hắn: “Đẹp không?”
Hắn gật đầu mạnh, nhưng nước mắt lại bất ngờ rơi xuống, từng giọt từng giọt.
“Ý Ý, là người đẹp nhất.”
Tôi tiến lên lau nước mắt cho hắn, không kìm được mà cười: “Đồ ngốc, khóc cái gì?”
Hắn chỉ lắc đầu, dùng tay ra hiệu để thể hiện sự biết ơn của mình.
“Anh rất may mắn vì chưa mất đi khả năng nhìn thấy em.”
19
Ngày trước lễ cưới, mẹ Khương Sùng đột nhiên hẹn tôi đến nhà bà ấy, còn đặc biệt dặn dò tôi không được nói cho hắn biết. Tôi cảm thấy rất tò mò nên không nói với Khương Sùng và đến Khương gia.
Gia đình hai bên đều quen biết nhau từ lâu, mẹ Khương Sùng rất quý tôi. Dù những năm gần đây tôi và Khương Sùng có chút xa cách, bà ấy vẫn luôn coi tôi như con gái ruột. Bà ấy dẫn tôi đến phòng ngủ của Khương Sùng, và tôi ngạc nhiên khi thấy một tủ đồ lớn chứa đầy những món quà với đủ kích cỡ.
Nhìn kỹ, mỗi chiếc hộp đều được dán nhãn với thời gian cụ thể: “Quà của Ý Ý.” Tôi đọc to lên, đột nhiên nhớ ra tất cả đều là quà tôi tặng Khương Sùng, bao gồm cả những món quà tôi trêu đùa hắn trong suốt những năm qua.
Mẹ Khương Sùng đứng bên cạnh tôi, ánh mắt nhìn tủ đồ đầy dịu dàng.
“Tất cả đều do A Sùng tự tay sắp xếp” bà ấy nói, “Mỗi món đồ con tặng cho nó từ nhỏ đến lớn, nó đều giữ gìn cẩn thận.”
Nói đến đây, mắt bà ấy đầy hối hận: “Đều là lỗi của chúng ta. Từ khi A Sùng gặp chuyện, nó trở nên ít nói và sống khép kín. Nó ép buộc bản thân phải đóng cửa với thế giới bên ngoài, kể cả con.”
“Nhưng mẹ biết, trong lòng nó luôn có con. Nó chỉ tự ti, cho rằng mình không xứng với con, nên mới đẩy con ra xa hết lần này đến lần khác.”
“Bây giờ hai đứa sắp kết hôn, nhưng nó là người ít nói, tất cả cảm xúc đều giữ kín trong lòng. Mẹ không muốn giữa hai đứa vì hiểu lầm gì đó mà xảy ra vấn đề.”
Những lời của mẹ Khương Sùng từng chữ một vang vọng bên tai tôi.
Thật ra, tôi cũng biết Khương Sùng không giỏi thể hiện cảm xúc, càng không biết cách thể hiện tình yêu. Hắn đẩy tôi ra hết lần này đến lần khác, chỉ để che giấu sự tự ti về khuyết điểm của mình.
Nhưng khi yêu một người, tôi sẽ yêu tất cả những gì thuộc về người ấy.
Tôi nắm chặt tay mẹ Khương Sùng, nói chắc chắn: “Con chưa bao giờ chê bai Khương Sùng, nên con luôn ở bên cạnh anh ấy, chưa từng rời xa.”
20
Vào ngày cưới, Khương Sùng lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Phải đến khi tôi ra hiệu, anh mới miễn cưỡng ngồi lại chỗ cũ, nhưng vẫn liên tục lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
Gần đến lúc vào lễ đường, Khương Sùng đột nhiên gỡ bỏ máy trợ thính trước mặt tôi.
Anh nói: “Ý Ý, anh không muốn để người khác chú ý đến việc chú rể bị khuyết tật.”
Ánh mắt anh đầy lo âu và tự ti, như thể chỉ khi tháo máy trợ thính ra, anh mới có thể đứng ngang hàng với tôi.
Tôi không phản đối, giúp anh cất máy trợ thính đi.
“Không sao đâu, em sẽ luôn ở bên anh.”
“Em sẽ là đôi tai của anh.”
Khi giai điệu nhạc cưới vang lên, tôi nắm chặt tay Khương Sùng và cùng anh bước ra khỏi cánh cửa đang dần mở.
Dưới khán đài, tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên, hòa cùng bản nhạc du dương.
Nhưng tất cả những điều này, Khương Sùng không thể nghe thấy.
Trong thế giới im lặng của mình, thứ duy nhất anh có thể cảm nhận là hơi ấm từ tôi.
Nhưng không sao, tôi có thể nghe được tất cả.
Chúng tôi đan tay vào nhau, từng bước tiến lên lễ đài, dưới sự chứng kiến của bao người, cùng trao nhau lời thề nguyện.
“Khương Sùng thân mến, anh có nguyện ý cưới cô Hứa Tri Ý làm vợ, trọn đời chăm sóc và không để cô ấy phải chịu tủi thân, không bao giờ bỏ rơi cô ấy, khiến cô ấy mãi mãi hạnh phúc không?”
Vừa nói, tôi vừa ký hiệu bằng ngôn ngữ tay, mỗi câu chữ đều trang trọng và chậm rãi. Khương Sùng đỏ mắt, nâng tay lên đáp lại:
“Tôi… nguyện… ý.”
Giọng nói khàn khàn hòa cùng cử chỉ tay của anh.
Trong khoảnh khắc đó, tiếng vỗ tay như sóng trào dậy khắp lễ đường.
Trong âm vang của những tràng pháo tay, tôi nhón chân lên và trao cho Khương Sùng một nụ hôn.
21
Tân hôn đêm đó, Khương Sùng rõ ràng nhạy cảm và ngượng ngùng hơn nhiều so với những lần trước.
Anh thở dốc, vội vàng nắm lấy tay tôi, lắc đầu với vẻ đáng thương.
Tôi không để tâm, chỉ lặng lẽ hôn lên mắt, sống mũi, đôi môi mỏng và… cả đôi tai của anh. Khương Sùng theo phản xạ muốn né tránh, nhưng bị tôi giữ chặt dưới thân mình.
Tôi hôn lên vành tai của anh, từng chút một, lặp đi lặp lại những lời thì thầm:
“Những khiếm khuyết không bao giờ là lý do khiến em ngừng yêu anh.”
“Em yêu tất cả những gì thuộc về anh, kể cả những khiếm khuyết ấy.”
“Khương Sùng, anh xứng đáng để em yêu.”
Khương Sùng dưới thân tôi run rẩy, nước mắt lăn dài, và dưới sự “ép buộc” của tôi, anh lặp lại từng lời:
“Anh… xứng đáng… để Ý Ý yêu.”
“Anh xứng đáng… để Ý Ý yêu.”
“Anh xứng đáng…”
Trong âm thanh ngắt quãng, Khương Sùng bất ngờ bật dậy, chống tay ra phía sau, vụng về hôn lên môi tôi.
“Ý Ý, anh yêu em.”
Yêu em rất nhiều, rất nhiều.