Lời Nguyền Của Cánh Đồng Lúa Mì - Chương 10
Đêm từ thiện, dì Lâm tuy đang bệnh, đội tóc giả, vẫn ăn mặc lộng lẫy tham dự, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng tình trạng tổng thể cũng không tệ.
Người tình nhỏ của bà luôn dìu bà, ánh mắt dịu dàng như nước, ngọt ngào một cách chính trực. Nhưng Lâm Di vẫn nhớ rõ mục đích của hôm nay, đó là giới thiệu con trai và con dâu tương lai của bà.
Tĩnh Tử Ngôn cười miễn cưỡng, nhưng cũng rất phối hợp.
Chú Tĩnh có vô số con riêng, cậu có thể nhận được bao nhiêu tài sản còn phải xem lại. Dù dì Lâm có người tình bên cạnh, nhưng ít nhất số con cái là ổn định, theo bà sẽ được lợi hơn.
Không ngoài dự đoán, có người đã giở trò gây khó dễ cho tôi. Không xứng, không đủ đức để sánh vai.
Dì Lâm nhẹ nhàng hạ thấp gương mặt lạnh lùng, vẫn nắm lấy tay tôi đặt vào tay Tĩnh Tử Ngôn. Nhưng tôi lại không để lộ dấu vết lùi lại một bước: “Để tôi hát một bài hát tiếng Pháp cho mọi người vui vẻ nhé.”
Micro đã được chuẩn bị sẵn sàng. Bên dưới không ít người đã cười thầm.
Từng người một đều dùng ánh mắt như nói, biết chút tiếng Pháp là có thể tỏ vẻ quý tộc sao? Quý tộc thật sự, Ines, chẳng phải đang ngồi ngay dưới khán đài sao.
Hôm nay chúng tôi rất trùng hợp, trang phục có chút giống nhau, tôi mặc màu champagne, cô ấy mặc màu be, cô ấy đính pha lê, tôi thêu đính ngọc trai, cô ấy phong cách đậm chất phương Tây, tôi trang điểm theo phong cách cổ điển Trung Quốc, ai hơn ai, tùy mắt người nhìn.
Nhưng ánh mắt của TĩnhTử Ngôn nhìn tôi rất bình tĩnh, còn khi nhìn cô ấy thì không thể giữ bình tĩnh nữa.
Lúc này, tôi lại đứng trước một đối thủ tình trường có dòng máu Pháp, ra vẻ khoe khoang tiếng Pháp, đúng là tiếng sủa của kẻ thua cuộc thật khó nghe, khiến người ta muốn cười.
Tôi không bất ngờ, vẫn đường hoàng bước lên sân khấu, đối diện với micro.
Ban nhạc hậu trường đã nhận được bản nhạc của tôi, còn cử người đến xác nhận lại với tôi, có thật tôi muốn hát bài này không. Tôi không do dự mà khẳng định.
Ban nhạc nói rằng bài này thường chỉ hát bản rút gọn, tôi có chắc chắn muốn hát cả bài không. Tôi lại một lần nữa khẳng định chắc chắn.
Đèn sân khấu bật sáng, bên dưới sao sáng lấp lánh, Ines ngồi ở vị trí rất nổi bật, lạnh lùng nhìn tôi, bao nhiêu người đang chờ đợi tôi làm trò để rồi tự bẽ mặt. Nhưng tôi không quan tâm.
Có thể hát bài này đã là thành công, trình độ biểu diễn đều là thứ yếu. Đó là bản gốc tiếng Pháp của bài hát chủ đề trong “Những Người Khốn Khổ”.
Khi nhạc đệm vang lên, đã có người khẽ nhíu mày.
Nhạc đệm này quá mạnh mẽ và hùng hồn, thực sự không phù hợp với ấn tượng về những bài hát nhẹ nhàng thì thầm của nước Pháp. Khi tôi cất giọng hát câu đầu tiên, cảm giác khác biệt càng thêm rõ ràng.
「*Àla volonté du peuple,
(Vì ý chí của nhân dân)
Et à la santé du progrès,
(Vì sự tiến bộ của xã hội)
Remplis ton cœur d’un vin rebelle,
(Hãy để rượu nổi loạn tràn ngập trái tim bạn)
Et à demain, ami fidèle.
(Hẹn gặp bạn vào ngày mai, người bạn trung thành)
Nous voulons faire la lumière,
(Chúng tôi muốn tạo ra ánh sáng)
Malgré le masque de la nuit,
(Mặc dù màn đêm vây quanh chúng tôi)
Pour illuminer notre terre,
(Để thắp sáng trái đất của chúng ta)
Et changer la vie.
(Và thay đổi cuộc sống của chúng ta)」
Nhiều phiên bản của bài hát này chỉ dừng lại ở đây, sau đó là những phần lặp lại.
Nhưng tôi đã tiếp tục hát.
「Il faut gagner à la guerre,
(Chỉ có chiến thắng trong chiến tranh)
Notre sillon à la bourrer,
(Mới giành lại được đất đai của chúng ta)
Déblayer la misère,
(Chỉ có loại bỏ những khổ đau trên thế gian)
Pour les blonds épis de la paix,
(Mới có thể khiến những bông lúa mì vàng rực của hòa bình)
Qui danseront de joie,
(Nhảy múa trong niềm vui)
Au grand vent de la liberté.
(Trong cơn gió lớn của tự do)
À la volonté du peuple,
(Vì ý chí của nhân dân)
Je fais don de ma volonté.
(Tôi hiến dâng tất cả ý chí của mình)
S’il faut mourir pour elle,
(Nếu cần phải chết vì nó)
Moi je veux être le premier,
(Tôi muốn trở thành người đầu tiên)
Le premier nom gravé,
(Tên đầu tiên được khắc)
Au marbre du monument d’espoir.
(Trên tượng đài hy vọng bằng đá cẩm thạch.)」
Khi nghe đến một nửa bài, sắc mặt của Ines, người thực sự hiểu tiếng Pháp, đã bắt đầu thay đổi.
Dần dần, có người bắt đầu nhận ra tôi thực sự đang hát gì. Dần dần, có người bắt đầu nhận ra tôi thực sự muốn thể hiện điều gì.
Rất nhiều người chỉ nhớ đến “la vie en rose”, nhưng đã quên rằng cả “Marseillaise” và “Internationale” đều được viết bằng tiếng Pháp.
Rất nhiều người chỉ biết đến LV và Hermès, nhưng lại quên rằng quốc gia sản sinh ra những thương hiệu này cũng chính là mảnh đất đã từng ươm mầm cho cuộc Cách mạng Pháp.
Khi bài hát kết thúc, khắp nơi là những biểu cảm khác nhau. Những người không hiểu thì vẫn muốn bình luận rằng tôi hát không hay, còn những người hiểu rồi thì sắc mặt đã bắt đầu thay đổi.
Tôi cầm lấy micro và nói:
“Mọi người chắc hẳn đều biết tôi là đứa trẻ bị mẹ ruột tráo đổi để đưa vào nhà họ Tĩnh. Khi bà ấy sinh ra tôi, phát hiện đó là con gái, lo sợ khi về nhà chồng sẽ bị khinh thường và bắt nạt, bà đã tráo đổi tôi với Tĩnh Tử Ngôn và nói với gia đình nhà chồng rằng Tử Ngôn là con trai của bà ấy.”
“Điều này tất nhiên là không vinh quang gì, và cuộc sống của tôi trong nhà họ Tĩnh cũng chẳng bao giờ tốt đẹp.”
“Mọi người đều nói tôi là con của chim cu, là kẻ c//ướp tổ, rằng tôi bây giờ lại trơ tráo muốn ở bên Tĩnh Tử Ngôn – người bị hại trong chuyện này, đúng là trò cười thiên hạ.”
“Nói cũng đúng.”
“Tôi chỉ là con gái của một công nhân nhập cư, chẳng có gì cả, nghèo đến trắng tay. Những điều kiện vật chất mà nhà họ Tĩnh có, dù chỉ là những mẩu vụn thừa, cũng đã gấp hàng trăm, hàng ngàn lần những gì tôi có thể có được. Tôi đúng là đang ăn c//ắp, đang chiếm đoạt, giống như một con muỗi vo ve quanh người khổng lồ này mà hút m//áu. Nếu mẹ ruột tôi không tráo đổi tôi vào nhà họ Tĩnh, tôi có lẽ đã bị bà nội trọng nam khinh nữ dìm chet từ lâu. Thậm chí có thể nói rằng, chính nhà họ Tĩnh đã cứu m//ạng tôi.”
“Nhưng tôi chỉ muốn hỏi các vị ở đây một câu. Mẹ tôi rõ ràng là một kẻ tr//ộm không thể tha thứ, đã làm tổn thương sâu sắc cuộc sống tốt đẹp của Tĩnh Tử Ngôn. Nhưng xã hội này, xã hội đã buộc mẹ tôi phải dùng cách đó để cứu m//ạng con gái mình, thì không có lỗi chút nào sao? Cái xã hội cho rằng con gái của một người nghèo mà dám ở bên Tĩnh Tử Ngôn là làm ô uế dòng m//áu cao quý của anh ấy, thì không có lỗi chút nào sao?”
“Mẹ tôi năm xưa cũng có cơ hội thi đỗ đại học từ một vùng quê nghèo. Bà ấy luôn đứng đầu lớp trong suốt những năm cấp ba, dù có thể không vào được trường đại học trọng điểm, nhưng chỉ cần đỗ một trường đại học nào đó cũng sẽ thay đổi số phận. Thế nhưng, vào năm lớp 11, bà bị ba tôi lừa ra đồng cỏ và c,,ưỡng h,,iếp, rồi mang thai tôi, và câu chuyện bị lan truyền khắp nơi.”
“Ở nơi đó, người ta không có khái niệm về pháp luật, không ai nghĩ đến việc đưa ba tôi vào tù, mà ông bà ngoại tôi lại trách mẹ tôi là người không giữ gìn danh tiết. Từ đó, mẹ tôi mất cơ hội học hành, buộc phải kết hôn vội vàng với ba tôi. Đó là một thời đại đầy hy vọng, nhưng thế giới lại chỉ để lại cho bà ấy toàn sự tuyệt vọng.”
“Còn các vị ‘new money’ ở đây, có bao nhiêu người đã phát đạt nhờ những cơ hội từ thời đại đó? Sau khi thành công, các vị coi sự may mắn của mình là thực lực. Đưa người giàu dẫn dắt người nghèo ư? Dựa vào đâu chứ. Các vị nói những người bị bỏ lại phía sau vốn không xứng đáng, ngu ngốc và lười biếng, dù có cơ hội trước mắt cũng không nắm lấy, và tuyệt đối không phải vì số phận vô thường và tàn nhẫn, hay vì những gông cùm vô hình trên người họ quá nặng nề.”
“Tôi không nên là một con người, tôi nên là công cụ, là nguồn lợi của các vị. Nhưng tôi lại muốn làm một con người, xin lỗi nhé. Chức danh ‘thiếu phu nhân nhà họ Tĩnh’ là một danh hiệu quyến rũ, nó tượng trưng cho tiền tài và địa vị dễ dàng có được, nó có nghĩa là tôi có thể trở thành người chiến thắng trong cuộc cạnh tranh khốc liệt, đập tan mọi kẻ đã từng khinh thường tôi.”
“Nhưng tôi không muốn điều đó. Tôi muốn theo đuổi phẩm giá của một con người, muốn có một người thực sự yêu thương và đối xử bình đẳng với mình.”
“Vì vậy, Tĩnh Tử Ngôn, từ nay về sau, chúng ta mỗi người một đường. Hãy tự do theo đuổi mọi thứ mà anh thực sự muốn. Mọi ân oán trong quá khứ, chúng ta cắt đứt từ đây. Anh có thể nghĩ rằng tôi vẫn còn nợ anh, rằng tôi đã c//ướp mất mười tám năm cuộc đời anh, và anh cũng từng cứu m//ạng tôi. Nhưng giờ tôi là người thẳng thắn, tôi thấy tôi không còn nợ anh gì nữa, và cũng không có ý định trả. Tương lai còn dài, anh… hãy tự bảo trọng nhé.”
Tĩnh Tử Ngôn nhìn tôi đầy khó tin, như thể anh ấy lần đầu tiên thực sự nhận ra tôi là ai. Khi tôi đi ngang qua anh, anh giơ tay lên, dường như muốn ôm lấy tôi, như thể muốn giữ chặt tôi.
Nhưng tôi nhẹ nhàng đẩy tay anh ra và cứ thế nhẹ nhàng đi lướt qua.
Sắc mặt của dì Lâm cũng thay đổi, đôi môi run rẩy, như muốn nói gì đó với tôi, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói được gì.
Tôi cúi chào bà ấy và nói: “Tôi vẫn cảm ơn vì sự chăm sóc của bà trong suốt hơn hai mươi năm qua.”
Nhưng chỉ có vậy thôi.
Tôi bước xuống sân khấu, vào phòng thay đồ, cởi bỏ chiếc váy Haute Couture trị giá 800 ngàn, thay vào chiếc áo thun giá 19.9 tệ và quần jean 39.9 tệ mua trên Pinduoduo, tẩy sạch lớp trang điểm và ra khỏi cửa, bắt taxi thẳng đến sân bay.
Tôi sẽ học một năm tại trường ngôn ngữ ở Paris, sau đó sẽ đến Đại học Sorbonne, thử xem liệu tôi có thể tìm ra câu trả lời cho những bất công và đau khổ của xã hội loài người hay không.
Nếu không tìm thấy, tôi sẽ tiếp tục tìm. Nếu vẫn không tìm thấy, tôi sẽ lại đổi chỗ khác để tìm.
Dù có phải tìm kiếm cả đời.