Lời Đồn Đại Giết Chết Ta - Chương 5
12.
Nửa tháng trước khi rời khỏi kinh thành, ta bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, phải về nhà từ biệt cha mẹ thân thích, sau đó lại phải sắp xếp chọn mua đồ dùng cần thiết.
Triệu Hoàn Cẩn cũng không rảnh rỗi. Hôm nay Triệu Hoàn Cẩn phải ra ngoài làm việc, ta thì ở trong phủ thu dọn đồ đạc.
Trời đã gần tối, Triệu Hoàn Cẩn vẫn chưa về phủ, cha mẹ chồng cũng đi dự tiệc chưa về.
Không hiểu sao, ta lại đột nhiên muốn đi ra ngoài một chút, vừa mới ra khỏi sân lại đúng lúc bắt gặp Mộ Vân trong bộ y phục đen đi đêm.
Nàng ta bước đi khập khiễng, bên cạnh có một nam nhân cũng mặc y phục màu đen đang dìu nàng ta.
Sau khi Mộ Vân gả vào Vương phủ, ngày nào mẹ chồng cũng cho dạy dỗ quy củ, hẳn là chân nàng ta quỳ đến biến dạng luôn rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời, không khí tràn đầy xấu hổ.
Nhưng ngay sau đó, Mộ Vân lập tức bùng nổ.
“Giết ả cho ta!”
Nam nhân bên cạnh không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn ta.
Thấy mặt hắn ta, ta không khỏi cười khẽ, tưởng là ai, thì ra là Tạ tiểu Hầu gia.
Ta mở miệng trêu đùa: “Đệ muội, muội đây là muốn chạy trốn với tình lang sao?”
Nghe những lời này của ta, Mộ Vân như con chuột bị dẫm đuôi, hét một tiếng rồi nhào về phía ta.
Nhưng chân cẳng của nàng ta thật sự không tốt lắm, chỉ mới đi về phía trước một bước đã suýt ngã quỵ trên mặt đất.
Tạ Vân Cảnh nhanh tay ôm nàng ta vào lòng, nhỏ giọng nói: “A Vân, chúng ta đi trước, sau này còn có rất nhiều cơ hội để giết nàng ta.”
Mộ Vân không chịu bỏ qua, nàng hất tay Tạ Vân Cảnh ra.
“Tạ Vân Cảnh, chàng giúp ta giết ả ngay đi, bây giờ ta thành ra như thế này đều là do ả ta cả!”
“Chàng có còn là nam nhân không vậy? Ta đã trao hết tất cả cho chàng rồi!”
?
Ta không khỏi hiếu kỳ, cái gì gọi là đã trao hết tất cả cho hắn?
Tạ Vân Cảnh do dự, ta nhanh chóng mở miệng phủi sạch quan hệ: “Đệ muội, muội có kết cục như bây giờ sao có thể trách ta. Không phải là do muội muốn bò lên giường phu quân của ta, kết quả lại bị mẹ chồng phát hiện nên bà ấy mới dạy dỗ quy củ cho muội sao?”
“Cái gì?”
Giọng của Tạ Vân Cảnh lập tức trầm xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Vân.
Mộ Vân chỉ chột dạ trong chốc lát, ngay sau đó lại giở giọng ngang ngược:
“Vân Cảnh, chàng tin lời tiện nhân này nói sao? Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta chỉ yêu một mình chàng, vì giữ gìn thân thể cho chàng mà ta chịu biết bao tra tấn, sao chàng có thể nghe lời ly gián của ả ta!”
Ta hiểu đại khái vấn đề rồi.
Hẳn là Mộ Vân đã trao mình cho Tạ Vân Cảnh, cũng không biết nàng ta dùng cách gì để lừa dối hắn nữa.
Sau đó đổ chuyện bị mẹ chồng khó xử lên đầu của Tạ Vân Cảnh.
Thật là quá ích kỷ.
Tình huống không quá phức tạp, nhưng ánh mắt ta nhìn Tạ Vân Cảnh khá phức tạp.
Không biết nên nói Mộ Vân cao tay hay là nói Tạ tiểu Hầu gia quá ngu xuẩn nữa.
“Tiện nhân, nếu ngày ấy ngươi đưa ta tới ngõ nhỏ, sao ta có thể gả cho tên Triệu Ngọc Thịnh bất lực này rồi nhận hết khổ sở như vậy!”
Quả nhiên, nàng ta sẽ không bao giờ nghĩ bản thân mình có lỗi cả.
Từ khi chuyện xảy ra đến bây giờ, vì để bảo vệ nàng ta, phủ Thừa tướng đã phải vứt bỏ rất nhiều.
Thứ trưởng nữ sau khi về nhà mẹ đẻ thì “chết vì bệnh”, sau này bọn muội muội không có hy vọng có thể gả vào nhà cao cửa rộng, còn làm liên lụy đến thanh danh của huynh trưởng và tẩu tử nữa.
Thừa tướng phải nghĩ cách lấy một chức quan cho Triệu Ngọc Thịnh mới có thể đổi lấy mối hôn sự này cho nàng ta. Kết quả, vì ham muốn ích kỷ của cá nhân nàng ta hủy hoại cả.
Ánh mắt của Tạ Vân Cảnh cũng chuyển từ do dự sang tàn nhẫn, hắn ta bị Mộ Vân thuyết phục, muốn ra tay với ta.
Trong lòng ta thầm than một tiếng ngu xuẩn.
Đây là sân nhà ta, cho dù Triệu Hoàn Cẩn không có ở đây thì xung quanh cũng có không ít hộ vệ.
Hơn nữa vừa mới khi Mộ Vân hét to, ta đã cảm giác có người tới gần.
Ta híp mắt: “Tiểu Hầu gia đã suy nghĩ kỹ chưa? Hiện tại ta cũng không phải là tiểu thư phủ Thượng thư, ta là thế tử phi phủ Ninh Vương.”
Tạ Vân Cảnh do dự một lát.
Phía sau hắn ta truyền đến tiếng khóc: “Vân Cảnh, là chàng nói muốn cưới ta! Lúc trước chàng đã không làm được, chẳng lẽ bây giờ đến giết ả ta mà chàng cũng không làm được sao?”
Ta thấy vẻ tàn nhẫn hiện lên trong mắt hắn, không khỏi lắc đầu thở dài.
Tiểu Hầu gia, ai cũng phải trả giá cho sự ngu xuẩn của bản thân.
Một vệt sáng lóe lên, ánh đao còn chưa tới gần ta đã bị đá bay. Ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn của Tạ Vân Cảnh cùng với tiếng đứt gãy thứ gì đó.
Tạ Vân Cảnh quỳ rạp trên mặt đất, đùi phải vặn vẹo một cách quái lạ.
Trên đùi của hắn, là chân của Triệu Hoàn Cẩn.
13.
Sợ là đôi chân này của Tạ tiểu Hầu tàn phế mất rồi. Haiz, ngu xuẩn đến nỗi tự làm bản thân tàn tật.
Trriệu Hoàn Cẩn tự mình đưa hắn ta về Hầu phủ. Nghe nói sau khi Hầu gia thấy bộ y phục đen trên người hắn cái chân gãy kia, chỉ mắng Tạ Vân Cảnh là đồ ngu.
Vẫn là cha hiểu con trai, không cần giải thích cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì.
Đêm này, đèn đuốc trong Vương phủ rực sáng cả đêm. Ta đi theo sau cha mẹ chồng xem kịch hay.
Triệu Ngọc Thịnh cũng bị gọi trở về, gương mặt hư thận kia tái xanh.
Đệ ấy nắm lấy tóc của Mộ Vân rồi tát nàng ta mấy bạt tay.
Luôn miệng mắng nàng ta là tiện nhân, đồ đĩ.
Ta đã hỏi thăm được từ chỗ Triệu Hoàn Cẩn được một tin, Triệu Ngọc Thịnh thích nam tử.
Người biết chuyện này cũng không ít, cũng vì vậy nên đệ ấy mới khó tìm thê tử, sau khi thi rớt lại còn ăn chơi đàng điếm, không có nhà nào bằng lòng gả con gái cho đệ ấy.
Đệ ấy và Mộ Vân cũng coi như xứng đôi vừa lứa, một người không gả đi được, một người không cưới vợ được.
Nghe Triệu Hoàn Cẩn nói lúc trước khi định ra mối hôn sự này, Triệu Ngọc Thịnh cũng muốn chung sống hòa thuận với Mộ Vân. Trước khi hôn lễ diễn ra, đệ ấy đã đuổi hết đám trai lơ trong phủ.
Nhưng không ngờ hôm đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng đệ ấy không có hứng thú gì với Mộ Vân nữa.
Nhưng không có hứng thú là một chuyện, bản thân mình bị phản bội lại là một chuyện khác.
Mộ Vân bị đánh ngã xuống đất, tóc tai quần áo lộn xộn, gương mặt đầy vết xanh đỏ.
Nàng ta đã khóc đến mức không còn sức để nói chuyện, môi mấp máy nhưng lại không thể phát ra tiếng nào.
Sau khi Triệu Ngọc Thịnh trút giận xong, mẹ chồng mới mở miệng:
“Người đã làm chuyện hạ tiện như vậy, theo lý phải cho dìm xuống sông.”
Thân thể Mộ Vân cứng đờ.
“Nhưng dù sao ngươi cũng là thiên kim phủ Thừa tướng, việc này cũng nên hỏi qua phủ Thừa tướng rồi mới có thể quyết định.”
Mộ Vân nhìn thấy hy vọng, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía mẹ chồng.
Nhưng lời tiếp theo của mẹ chồng hoàn toàn đánh nát hy vọng của nàng ta:
“Vừa rồi phủ Thừa tướng đã đáp lời, nói rằng chỉ cần giữ ngươi một mạng là được.”
“Không!”
Hai mắt Mộ Vân trợn to, hét khản cả giọng.
Nàng ta la hét cùng vô dụng thôi, thị vệ nhanh chóng kéo nàng ta xuống, chỉ để lại mặt đất đầy máu.
Nhìn bộ dạng của nàng ta, ta thở ra một hơi.
Đột nhiên ta cảm thấy trên người nặng nặng, không biết Triệu Hoàn Cẩn đã trở lại từ líc này, khoác áo choàng lên vai ta.
Bàn tay ấm áp của chàng ấy nắm lấy ta, trong lòng ta dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Phu nhân, những người hại nàng đều đã chịu báo ứng.”
Nghe được lời này, ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chàng ấy.
Sao chàng ấy biết!
Xong
Phiên ngoại · Triệu Hoàn Cẩn
Ta nhất kiến chung tình với một cô nương.
Nói cô nương thì không đúng lắm, bởi vì trong lòng ta chỉ là một thi thể lạnh lẽo mà thôi.
Tình yêu sét đánh này vừa vớ vẩn lại vừa buồn cười.
Nhìn nàng ấy quyết liệt nhảy xuống hồ nước, không hiểu sao trái tim ta lại đầy đau đớn, ta gần như vô thức nhảy theo nàng ấy xuống hồ.
Chưa bao giờ ta cảm thấy bản thân mình bất lực như lúc này.
Bất kể ta có cố gắng bơi như thế nào, ta vẫn không chạm tới được góc áo của nàng ấy.
Nàng trông giống như một tiên nữ đang ngủ say, cam tâm tình nguyện rơi xuống vực sâu.
Lúc cô nương kia được ta cứu lên, nàng ấy đã không còn thở nữa.
Tiết trời tháng ba, cả người ta ướt đẫm nhưng lạ là ta không thấy lạnh chút nào.
Ta ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt trong lòng mình, nàng ấy không nên chết.
Trong đầu ta chỉ còn duy nhất một ý nghĩ này.
Dần dần, mọi người vây quanh, bọn họ nói cô nương này là tiểu thư phủ Thượng thư.
Ở trên đường cái mà tiểu thư này lại để Vân công tử lên xe ngựa, bại hoại gia phong, vì bảo vệ danh tiết nên phải nhảy hồ.
Vân công tử.
Ta biết người đó.
Ta và Tạ Vân Cảnh cũng được xem là có quen biết, đương nhiên là đã từng gặp Vân công tử.
Người khác không biết, nhưng ta đã sớm nhận ra đó là Mộ Vân của phủ Thừa tướng.
Còn cô nương này lại bị lời đồn đại với cô nương Mộ Vân kia hại chết.
Nàng ấy không nên chết.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của ta. Khi mở mắt ra lần nữa ta phát hiện bản thân đã quay về bảy ngày trước.
Ta chạy đến con đường nàng ấy xảy ra chuyện, muốn giúp nàng ấy một phen.
Nhưng đợi đến khi ta đến đó, ta đã thấy Mộ Vân nằm trên mặt đất và gương mặt rạng rỡ của nàng ấy.
Nàng ấy khoa trương che miệng lại, chỉ vào Mộ Vân, kêu: “Thì ra tiểu thư thật sự là tiểu thư Mộ Vân của phủ Thừa tướng!”
Ta cong miệng cười cười, có lẽ đây chính là số mệnh mà trời cao đã an bài.
-Hết-