Lời Đồn Đại Giết Chết Ta - Chương 4
10.
Chuyện Mộ Vân nữ giả nam trang còn chưa qua, ngay sau đó lại truyền ra chuyện nàng ta và Tạ tiểu Hầu gia ngược luyến tình thâm, và chuyện Triệu Ngọc Thịnh lại ngủ ở thanh lâu trong đêm đại hôn.
Có người nói Mộ Vân và Tạ tiểu Hầu gia lưỡng tình tương duyệt, lại bị Triệu Ngọc Thịnh chặn ngang cướp người.
Lại có người nói Mộ Vân lả lơi ong bướm, đã gả chồng rồi còn dây dưa với Tạ tiểu Hầu gia.
Tóm lại phiên bản phong phú, qua lời kể của những tiên sinh kể chuyện, chuyện của bọn họ được truyền lưu khắp các tửu lầu lớn trong kinh.
Ngày thứ hai đại hôn, đến lúc kính trà Triệu Ngọc Thịnh mới đen mặt xuất hiện.
Ta nhìn Mộ Vân quỳ trên mặt đất, bộ dạng của nàng ta khác xa lần trước rất nhiều.
Khuôn mặt xinh đẹp kia trông xám xịt không có chút sức sống, đôi mắt sưng to như quả óc chó, hai gò má lõm xuống, có vẻ đã gầy đi rất nhiều.
Nàng ta nâng cao chén trà, có lẽ vì nâng qua lâu nên cánh tay không khỏi run rẩy đôi chút.
Mẹ chồng ngồi trên ghế cao nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt vô cảm, như thể bà ấy không nhìn thấy có người đang quỳ như này vậy.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, nhưng lại không có một ai nói giúp Mộ Vân một lời.
Tướng công của nàng ta đã sớm ngồi ở trên ghế, cợt nhã ném miếng bánh ngọt vào miệng.
“Bang ——”
Cuối cùng Mộ Vân không chịu nổi nữa, tay mềm nhũn làm chén trà vỡ nát trên mặt đất.
Hình như mẹ chồng đang đợi giờ khắc này đây, ngay khi nước trà văng tung tóe khắp nơi, bà ấy lập tức giơ tay tát một tát lên mặt của Mộ Vân.
“Đồ vô dụng! Ngay cả một chén tràn cũng không cầm được thì ngươi có thể làm được gì!”
Ta hơi dựa dựa về phía sau. Quả nhiên, thủ đoạn của vị mẹ chồng kế này của ta thật sự rất cao tay.
Mộ Vân bị đánh ngã xuống đất, bụm mặt, nhìn mẹ chồng với vẻ khó tin.
“Ta…… Ta là phủ Thừa tướng, a ——”
Nàng ta còn chưa nói xong, mẹ chồng đã kéo nàng ta lên, vung tay tát lên mặt còn lại.
“Mẹ chồng nói chuyện mà dám cãi lại, phủ Thừa tướng dạy con gái như vậy sao?”
Bị đánh liên tục hai bạt tai, Mộ Vân bị đánh đến mơ hồ.
Ở phủ Thừa tướng, nàng ta là tiểu thư sống trong nhung lụa, bên ngoài lại có một đám bằng hữu nâng niu nàng ta trong lòng bàn tay, từ nhỏ đến lớn đều không chịu đau khổ gì.
Hôm nay lại bị cho ăn hai cái tát.
Nhưng mẹ chồng lại không có ý định buông tha nàng ta như vậy.
Bà ấy lấy khăn tỉ mỉ lau từng ngón tay như đụng phải thứ gì dơ bẩn lắm: “Người đâu, dẫn đứa con dâu không hiểu chuyện này xuống, dạy dỗ quy củ trong phủ cho nó.”
Lúc này Mộ Vân mới phản ứng lại, vừa kêu la vừa khóc lóc: “Ta là đích nữ phủ Thừa tướng, bà dám đối xử với ta như thế, ta nhất định sẽ nói cho phụ thân!”
“Được, Lý ma ma, bây giờ ngươi lập tức đến phủ Thừa tướng, nói với phu nhân thừa tướng, nhị phu nhân nhiễm phong hàn, ngày hôm sau không thể trở về lạy mặt.”
“Đã vào Vương phủ thì đừng nhớ nhung gì phủ Thừa tướng nữa.”
Một câu làm mặt mày của Mộ Vân xám xịt như tro tàn.
Hai ma ma làm việc nặng áp giải Mộ Vân ra quỳ giữa sân, tay còn nâng cao chén trà.
Nếu không thể kiên trì mà làm vỡ chén trà, sẽ có hạ nhân lập tức đưa chén trà mới.
11.
Sau khi xử lý Mộ Vân xong, mẹ chồng lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang nhìn ta và Triệu Hoàn Cẩn.
Trên mặt bà ấy nở nụ cười hiền lành hòa ái: “Tử Y à, để con chê cười, hai đứa dùng đồ ăn sáng xong rồi về nhé.”
Ta không nói chuyện, Triệu Hoàn Cẩn trả lời:
“Thái Hậu nương nương nói con dẫn tân nương vào cung gặp mặt, không tiện ở lại dùng bữa.”
Mẹ chồng nghe vậy thì nói chúng ta mau trở về đi, đừng để trễ giờ vào cung.
Trên đường trở về, ta túm ống tay áo của Triệu Hoàn Cẩn: “Mẹ chồng ra tay thật tàn nhẫn.”
Triệu Hoàn Cẩn nhéo mặt của ta: “Không có người mẹ nào có thể chịu đựng một người con dâu không chung thủy với con trai của mình.”
Ta cười khẽ, thì ra mẹ chồng cũng biết Mộ Vân muốn bò lên giường Triệu Hoàn Cẩn.
Mộ Vân hại ta như vậy, lẽ ra ta và nàng ta phải đấu đá không chết không ngừng mới đúng.
Nhưng nhìn màn kịch hôm nay, ta thay đổi ý định.
Ở Vương phủ này, chỉ cần nàng ta còn sống thì chắc chắn sẽ nhận rất nhiều tra tấn.
Đây mới là ngày đầu tiên, cuộc sống sau này sẽ còn gian nan hơn như vậy rất nhiều.
Phu quân coi thường, mẹ chồng thủ đoạn tàn nhẫn, cha chồng thích cao cao tại thượng.
Huống chi còn có huynh tẩu hạnh phúc mỹ mãn làm đối lập.
Sau khi trở về phòng thay quần áo, ta và Triệu Hoàn Cẩn cùng tiến cung.
Dọc đường đi, Triệu Hoàn Cẩn kể cho ta nghe rất nhiều chuyện.
Chàng ấy nói mẫu thân của chàng ấy – Ninh Vương phi là cháu gái của Thái Hậu, nhân khẩu nhà mẹ đẻ của Thái Hậu nương nương không được thịnh vượng cho lắm, thế hệ đó chỉ có duy nhất một đứa cháu gái.
Nhưng sức khỏe của mẫu thân chàng ấy không được tốt, hạ sinh chàng ấy không bao lâu thì đã qua đời.
Thấy ánh mắt tò mò của ta, Triệu Hoàn Cẩn nói: “Ta cũng từng hoài nghi qua bà ta có động tay động chân với mẫu thân ta. Năm đó, khi mẫu thân ta qua đời, Thái Hậu đã phái người điều tra qua, sau khi ta lớn ta cũng đã điều tra kỹ càng, thật đúng là không phải bà ta. Mặc dù thủ đoạn của bà ta khá tàn nhẫn, nhưng mấy năm nay lại chưa từng ra tay với ta.”
Ta vỗ nhẹ tay chàng ấy: “Nếu mẫu thân thấy bộ dạng bây giờ của chàng, người cũng sẽ mừng cho chàng.”
Triệu Hoàn Cẩn tươi cười: “Thái Hậu thương tiếc ta, nhận ta vào cung nuôi dưỡng dạy dỗ, nhưng ta luôn cảm thấy không khí trong hoàng cung này ngột ngạt đến mức làm người thở không nổi.”
“Sau này ta tòng quân, chứng kiến thiên hạ rộng lớn, không có nhiều quy củ, cũng không có nhiều trói buộc.”
Đôi mắt Triệu Hoàn Cẩn sáng ngời: “Tử Y, nàng có bằng lòng cùng ta rời khỏi kinh thành không?”
Ta ngẩn người, trong lòng kích động không thôi, trả lời ngày không hề nghĩ ngợi: “Ta bằng lòng đi theo chàng.”
Lời nói Triệu Hoàn Cẩn hoàn toàn ngoài dự kiến của ta.
Kiếp trước, ta bị quy củ trong kinh thành buộc đến chết.
Nếu có thể chọn, đương nhiên ta cũng muốn rời xa kinh thành.
Hơn nữa chàng ấy là võ tướng, sau này khó tránh khỏi việc xuất chinh.
Sau khi xuất chinh, trong nhà chỉ còn một mình ta.
Ta từng nghĩ tới nếu ta là con cái nhà võ tướng, có thể theo chàng ấy xuất chinh thì tốt rồi.
Nhưng chiến trường không phải trò đùa, sao Triệu Hoàn Cẩn có thể dẫn ta theo được.
Không ngờ chàng ấy cũng nghĩ giống ta, khát vọng rời xa nơi thị phi này.
Vào hoàng cung, một mình Triệu Hoàn Cẩn đi gặp mặt Thái Hậu.
Chàng ấy lớn lên bên cạnh Thái hậu, chắc chắn là Thái Hậu không nỡ để chàng ấy rời khỏi kinh thành rồi.
Ta có thể nghe thấy tiếng mắng mơ hồ bên trong, hẳn là chàng ấy đang bị mắng một trận.
Ta không biết chàng ấy sẽ lựa chọn con đường như thế nào, nhưng ta biết, sau khi rời kinh thành, tiền đồ rực rỡ của chàng ấy sẽ không còn.
Cuối cùng Thái Hậu cũng đồng ý cho chúng ta rời khỏi kinh thành, nửa tháng sau sẽ đi theo quân đội đến biên cường phòng thủ.
Ta kinh ngạc, sao lại là biên cương?
Triệu Hoàn Cẩn vui cười: “Phu nhân đã gả cho ta, ta cũng không thể để nàng làm một phu nhân tướng quân nhỏ nhoi cả đời được. Đi biên cương mười mấy năm, đợi sau khi cha ta chết, chúng ta sẽ đến đất phong của Ninh Vương.”
Ta lập tức che miệng chàng ấy lại, lời đại nghịch bất đạo này mà cũng có thể nói ra!
Triệu Hoàn Cẩn nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay của ta, đôi mắt đầy tình ý: “Phu nhân, tướng công sẽ cho nàng một cuộc sống tự do tự tại, tùy tâm tùy ý.”