Lời Đồn Đại Giết Chết Ta - Chương 2
4.
Ta nắm chặt cây trâm sắc nhọn, gần đây ta luôn thủ sẵn nó bên người để phòng thân.
Rõ ràng, Tạ Vân Cảnh cũng không ý tốt gì, hắn ta bước từng bước lại gần, khuôn mặt anh tuấn kia lộ ra vài phần cay nghiệt.
“Rõ ràng là ngươi có thể giúp Mộ Vân, nhưng ngươi đã không, ngươi đã đẩy Mộ Vân vào hoàn cảnh thế này!”
Nghe hắn nói ta không khỏi bật cười, ra là đến đây để đòi công bằng cho Mộ Vân à?
Thấy ta cười, đôi mắt hắn ta càng thêm tức giận: “Ngươi có biết mỗi ngày Mộ Vân đều sống không bằng chết không? Thanh danh của nàng ấy hoàn toàn bị huỷ hoại, thứ nữ nhân này, sao ngươi lại ác độc như thế? Chẳng qua là nàng ấy chỉ mê chơi một chút thôi, chỉ cần ngươi có một chút lòng tốt thì nàng ấy sẽ không như vậy.”
Ta thật sự không biết Mộ Vân có sống không bằng chết hay không. Ta cũng chưa bao giờ chú ý đến chuyện của nàng ta.
Nhưng mà ta cũng đoán trước được kết cục bây giờ của Mộ Vân. Dù sao thì kiếp trước ta chỉ ngồi chung xe ngựa với nàng ta thôi cũng rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Huống chi là một thiếu nữ còn chưa xuất giá đã tiến vào thanh lâu, thiếu nữ này còn là đích nữ của phủ Thừa tướng.
Tin động trời này đủ để bá tánh kinh thành bàn tán cả năm trời.
Ta nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Tạ Vân Cảnh.
“Tạ tiểu Hầu gia có biết nếu ta giúp nàng ta thì sẽ thế nào không?”
“Đương nhiên là tất cả mọi người đều vui mừng.”
Ta thầm mắng Tạ Vân Cảnh ngu ngốc, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Có thể cùng chơi với Mộ Vân, cho dù nhìn bề ngoài có rực rỡ thế nào thì bên trong đều là kẻ ngu.
“Mọi người đều vui? Vui là các người mới phải. Nhiều cặp mắt như vậy nhìn thấy Vân công tử đi vào xe ngựa của ta, nếu ta thật sự dẫn Mộ Vân rời đi theo lời tiểu Hầu gia nói, vậy thanh danh của ta sẽ như thế nào?”
Tạ Vân Cảnh ngẩn người, nhìn bộ dạng ngu xuẩn đó của hắn ta, hẳn là chưa bao giờ nghĩ đến giả thiết này.
“Nếu ngươi cứu A Vân, đến lúc đó nàng ấy sẽ tự giải thích giúp người, như vậy không phải là không có chuyện gì rồi sao.”
Miệng ta giật giật: “Sẽ sao?”
“Nếu như Mộ Vân không giải thích giúp ta thì sao? Thanh danh ta bị hủy hoại, làm liên lụy đến tỷ muội trong nhà, cuối cùng phải nhảy hồ tự sát!”
Ánh mắt Tạ Vân Cảnh lóe lên, giọng nói chứa vài phần chột dạ: “Đủ rồi, ngươi chỉ đang giả định mà thôi!”
Ta không khỏi cười nhạo: “Tạ tiểu Hầu gia, làm việc tốt trong phạm vi năng lực của bản thân là thiện lương, nhưng làm việc tốt nằm ngoài phạm vi năng lực của bản thân thì đó là ngu xuẩn.”
“Nhưng mà tiểu Hầu gia à, nếu tiểu Hầu gia thật sự đau lòng cho Mộ Vân, không bằng tiểu Hầu gia cưới nàng ta đi, như vậy mới gọi là mọi người đều vui.”
Đôi mắt Tạ Vân Cảnh sáng lên.
“Ta sẽ nghĩ cách cưới nàng ấy.”
Ta cong mắt cười: “Vậy ta sẽ chờ tin vui của tiểu Hầu gia, đến lúc đó xin đừng quên mời tiểu nữ uống một ly rượu mừng.”
Tạ Vân Cảnh hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Thật ra còn một cách để tất cả mọi người đều vui vẻ khác, đó là nhảy hồ như ta là được.
Nhưng Mộ Vân sẽ có can đảm này sao?
Nếu như phủ Thừa tướng khăng khăng bảo vệ nàng ta thì người hy sinh chỉ có những đứa con gái khác mà thôi.
Sau khi Tạ tiểu Hầu gia rời đi, ta phái người đi hỏi thăm tin tức của phủ Thừa tướng.
Nghe nói, ngày hôm đó thứ trưởng nữ đã gả ra ngoài đã trở về nhà mẹ đẻ, mấy ngày nay cũng không ra khỏi cửa.
Dù tin đồn bên ngoài có vớ vẩn thế nào, phủ Thừa tướng vẫn thờ ơ.
Chỉ là lời đồn này thật sự quá khó nghe, nha hoàn ấp úng rất nhiều lần cũng không dám nói ra.
Mấy ngày tiếp theo, phủ Thừa tướng vẫn không động thái gì.
Ngược lại, ta lại nghe tin cả nhà Tạ Hầu phủ đến Giang Nam du ngoạn.
Cả nhà đi, tất nhiên cũng bao gồm Tạ tiểu Hầu gia.
Xem ra ta không thể uống rượu mừng của Tạ tiểu Hầu gia được rồi.
5.
Cả nhà Hầu phủ vừa mới đi, kinh thành lập tức xôn xao tin Mộ Vân đính hôn với Ninh Vương phủ.
Lúc nghe được tin này, ta đang phẩm trà với huynh trưởng và tẩu tẩu, ta tò mò hỏi: “Là Ninh thế tử sao?”
Tẩu tẩu xua tay: “Không thể nào? Nếu là trước khi xảy ra chuyện, quả thật là vị Mộ tiểu thư này có thể xứng đôi với Ninh thế tử. Nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, không nhốt lồng heo thả xuống sông đã may lắm rồi.”
“Là đích thứ tử do kế phu nhân sinh.”
Ta gật đầu hiểu rõ, ta cũng có nghe vài chuyện trước đây của Ninh Vương phủ.
Tẩu tẩu ta thích buôn chuyện. Từ khi tẩu ấy gả vào nhà ta, ta được mở mang rất nhiều những chuyện hậu trạch của quan lại kinh thành.
Kế phu nhân của Ninh Vương cũng từng là tiểu thư gia đình giàu có, nếu như không có những biến cố phát sinh thì ngay từ đầu vị trí Vương phi chắc chắn là của bà ấy.
Nhưng không ngờ biến cố ập đến, cả nhà đều bị lưu đày.
Vài năm sau khi hạ sinh thế tử, Ninh Vương phi qua đời.
Thời gian để tang vừa kết thúc, Ninh Vương lập tức cưới kế phu nhân.
Có tin đồn nói là trước khi Vương phi chết, Ninh Vương và vị phu nhân này đã có quan hệ với nhau.
Cũng có người nói rằng cái chết của cố Vương phi có liên quan tới bà ấy.
Nhưng sự thật ra sao, không ai có thể nói rõ được. Chỉ biết sau khi Vương phi qua đời, thế tử được đưa vào cung nuôi nấng.
Mặc dù Ninh Vương phủ đã suy tàn, nhưng Ninh thế tử lại được Thánh Thượng tin tưởng, con đường làm quan cực kỳ xán lạn.
Vị đích thứ tử kia kém hơn Ninh thế tử rất nhiều.
Năm ngoái, sau khi thi rớt thì không gượng dậy nổi, bây giờ cũng không có lấy một chức quan trong người.
Ta hỏi tẩu tẩu: “Vậy phủ Thừa tướng cam lòng gả đích nữ cho hắn ta sao?”
Tẩu tẩu khinh thường cười nói: “Cái gì mà có cam lòng hay không. Bây giờ vị Mộ tiểu thư này chính là một củ khoai lang phỏng tay không ai muốn nhận, nếu không phải là đích thứ tử Ninh Vương phủ có bệnh kín……”
“Khụ khụ…… Đừng nói mấy cái này với Tử Y.”
Huynh trưởng đột nhiên lên tiếng, ngắt lời tẩu tẩu.
Ta cũng không có tiếp tục truy hỏi.
Ta cho rằng sau khi Mộ Vân gả chồng, chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa.
Nhưng không ngờ, chuyện ngoài ý muốn lại tới nhanh như vậy.
Sáng sớm hôm nay, trước cửa nhà có đậu mấy chiếc xe ngựa.
Hạ nhân trong phủ lập tức bận rộn lên, ta gọi nha hoàn hỏi thăm vài lần cũng không hỏi được là chuyện gì đang xảy ra.
Lúc trời gần chạng vạng, mẫu thân gọi ta đến sảnh chính vấn an.
Một vị phu nhân ung dung quý phái đang ngồi ở sảnh chính, mẫu thân bảo ta gọi bà ấy là Từ ma ma.
Từ ma ma cẩn thận quan sát ta rồi vỗ tay ta liên tục nói tốt.
Ta chẳng hiểu gì cả.
Sau khi tiễn Từ ma ma đi, mẫu thân mới vui mừng nói với ta:
“Tử Y, đây là ma ma bên cạnh của Thái Hậu, hôm nay đến đây là để thay Ninh thế tử hỏi cưới con, mấy ngày nữa sẽ đến trao đổi sinh thần bát tự* và tín vật!”
*Sinh thần bát tự: ngày giờ, tháng, năm sinh theo Thiên can địa chi (âm lịch)
Lúc này ta ngơ người ra như bị sét đánh.
Sao lại là Ninh thế tử?
Vậy chẳng phải sau này ta sẽ trở thành trưởng tẩu của Mộ Vân sao!
6.
Hôn lễ của ta và Ninh thế tử được ấn định vào ba tháng sau. Mộ Vân sẽ gả vào Vương phủ trễ hơn ta nửa tháng.
Mặc dù sắp phải thành hôn, nhưng ta vẫn còn cảm thấy khó tin.
Trong kinh thành này, nữ tử quyền quý ái mộ Ninh thế tử nhiều không đếm xuể. Bất kể là so về gia thế hay tài mạo, đều không nên đến phiên ta.
Huống hồ gì, ta chỉ gặp Ninh thế tử một lần trong cung yến, cũng không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào.
Nghi ngờ này vẫn luôn theo ta gả tiến vào Ninh Vương phủ.
Ngày thành thân hôm đó thật sự rất náo nhiệt, nhà hoàn của ta còn lén đến sân trước nhìn trộm tân lang.
“Tiểu thư, cô gia của chúng ta thật là tuấn tú lịch sự, tướng mạo còn hơn đại công tử nhà ta một bậc.”
Nghe nha hoàn nói như thế, trong đầu ta hiện lên bộ dạng của Ninh thế tử trong lần cung yến đó.
Lúc còn thiếu niên hắn đã vào quân doanh, được mài giũa trong quân đội nên trên người hắn có một khí thế sát phạt khiến người ta kinh sợ.
Đó là lần đầu tiên mẫu thân dẫn ta tham gia cung yến, lòng ta khẩn trương đến nỗi không dám nhìn xung quanh.
Sau khi ngồi xuống, ta vô tình liếc nhìn về phía khu ghế dành cho nam tử.
Thật sự là do Ninh thế tử quá chói mắt, hắn vừa đứng trong đám người là ta không thấy những người khác đâu nữa.
Ta bị khí thế trên người hắn làm hoảng sợ, mai cho đến khi mẫu thân gọi, ta mới định thần lại.
“Tử Y của chúng ta thật tốt số, có thể tìm được một cuộc hôn nhân tốt như thế.”
“Đúng vậy, Ninh thế tử không giống những con cháu gia đình huân quý khác, hắn thật sự có chiến công.”
Ta nhìn bản thân trong gương đồng, trong lòng buồn vui lẫn lộn.
Kiếp trước bị buộc phải nhảy hồ tự sát, ta chưa từng cảm thấy bản thân mình tốt số.
Còn đời này, tuy sóng gió đã qua đi, ta cũng có được một mối hôn sự tốt, nhưng mà cuộc sống sau này lại bị cột vào cùng với Mộ Vân.
Cũng không biết là có thật sự tốt số không nữa.
Trong phòng tân hôn, một mình ta ngồi chờ Triệu Hoàn Cẩn.
Nhưng không bao lâu, tầm mắt của ta bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ta cảm thấy không thích hợp, giãy giụa muốn đứng dậy, lại phát hiện toàn thân mình mềm nhũn, đứng cũng không đứng nổi.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, ta hoảng hốt nhìn thấy một nam nhân đang bước đến chỗ ta.
……
Đến khi ta tỉnh lại đã là hừng đông, nhìn phòng tân hôn quen thuộc, ta thở phào nhẹ nhõm.
Hỉ phục trên người đã bị thay đổi, bên cạnh không có một bóng người, nhưng nếp gấp trên chăn chứng minh đêm qua có người nằm đây.
Ngoại trừ đầu có hơi đau ra, thân thể ta không có chút khác thường nào cả.
Giống như chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Ta gọi nha hoàn tới, hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nha hoàn thẹn thùng liếc nhìn ta một cái: “Ai da tiểu thư à, tối hôm qua, sau khi thế tử vào động phòng thì đã bảo tất cả hạ nhân lui xuống, xảy ra chuyện gì sao tiểu thư lại hỏi muội?”
Ta im lặng, con bé này đang nghĩ đi đâu vậy?
Ta vừa định hỏi lại, nha hoàn lại che mặt: “Tiểu thư, tiểu thư đừng hỏi nữa, muội đảm bảo tối hôm qua tất cả bọn muội đều trốn rất xa, tuyệt đối không nghe thấy tiếng gì cả.”
Mặc dù tối hôm qua ta hôn mê, nhưng ta có thể xác định bản thân mình và thế tử không hề làm gì cả.
Nhìn dáng vẻ này của nha hoàn nhà mình, ta không khỏi bối rối.
Ta cẩn thận dò hỏi: “Tối hôm qua…… tiếng rất lớn sao?”
Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta bị nha hoàn nhà mình liếc xéo một cái.
Nhưng từ phản ứng của muội ấy, ta biết……
Tiếng tối hôm qua thật sự rất lớn.