Lời Của Hoa Lan Chuông - Chương 1
01
“Lục Tấn, chương trình của câu lạc bộ tối nay cần điều chỉnh lại một chút…”
Bước vào phòng trực của hội sinh viên, tôi phát hiện ra bên trong còn có một cô gái khác.
Cô gái đó và Lục Tấn đang ngồi rất gần, đầu tựa vào nhau, gần như chạm mặt nhau.
Nghe thấy tiếng tôi, cả hai nhanh chóng tách ra.
Lục Tấn đẩy nhẹ chiếc kính trượt xuống, có vẻ hơi bực mình hỏi ngược lại: “Sao không gõ cửa đã vào?”
Bỏ qua vẻ không hài lòng của anh ta, tôi quan sát cô gái bên cạnh.
Cô gái có mái tóc dài ngang eo, hơi rối, ánh mắt né tránh, như một chú nai con bị giật mình.
Lục lọi trong trí nhớ, tôi không hề có ấn tượng nào về gương mặt xinh xắn này.
Tôi nhíu mày nhẹ: “Đây là ai vậy?”
Lục Tấn vỗ nhẹ vào lưng cô gái, giới thiệu một cách tự nhiên: “Đây là em gái hàng xóm mà tôi đã kể với em, Ôn Thiển Thiển, đến trường chúng ta tham gia cuộc thi sáng tạo.”
Đại học A là một trong những trường đại học hàng đầu trong nước, thường xuyên tổ chức các loại cuộc thi khác nhau.
Em gái thanh mai trúc mã từ xa đến, xét về tình cảm và lý lẽ thì tôi cũng nên làm tròn bổn phận chủ nhà.
Chỉ là tư thế thân mật của họ đã khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Có vẻ như tôi cần tìm một khoảng thời gian riêng để nói chuyện nghiêm túc với Lục Tấn, để anh ta chú ý đến khoảng cách trong giao tiếp với các cô gái khác.
Quyết định trong lòng như vậy, tôi gật đầu, nói bâng quơ: “Ồ, vào được vòng chung kết thì khá là ấn tượng đấy.”
“Ôi trời! Có thể vào vòng chung kết là nhờ anh Lục Tấn hết đấy,” Ôn Thiển Thiển chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn về phía Lục Tấn, giọng nói tràn đầy sự ngưỡng mộ, “Để giúp em sửa mô hình, anh ấy đã thức trắng nhiều đêm, em sắp xót chết mất.
“Sợ gọi video vào ban đêm sẽ làm phiền bạn cùng phòng, anh ấy còn đặc biệt đi tìm một khách sạn để ở.
“Anh Lục Tấn vẫn giống như hồi nhỏ, rất biết chăm sóc người khác.”
Nói xong những lời này, Ôn Thiển Thiển liếc mắt nhìn tôi một cách đầy khiêu khích.
Tôi cúi đầu, khóe miệng từ từ cong lên một nụ cười mỉa mai.
Theo như tôi biết, cuộc thi sáng tạo do trường tổ chức gần đây chỉ có giải dành cho thanh niên.
Thời hạn nộp dự án cho vòng chung kết là vào đầu tháng trước.
Lúc đó, tôi đột ngột bị viêm dạ dày cấp tính, nôn đến mức hoa mắt chóng mặt, đi cũng không vững.
Bạn trai tôi – người “rất biết chăm sóc người khác” – Lục Tấn, từ đầu đến cuối chỉ đến bệnh viện một lần.
Và anh ta đến tay không.
Chưa kịp nói được vài câu, anh ta đã nằm sấp bên giường, ngủ gà ngủ gật, còn trông có vẻ ốm yếu hơn cả tôi.
Nằm trên giường bệnh, tôi thấy anh ta mắt thâm quầng, tinh thần sa sút, còn tưởng anh ta cũng không khỏe.
Giờ nghĩ lại, chắc hẳn là vì giúp đỡ Ôn Thiển Thiển mà anh ta quá mệt mỏi.
Lục Tấn rất hài lòng với lời khen ngợi vừa rồi, nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Thiển Thiển: “Biết thế là tốt rồi, sau này đừng làm anh lo nữa.”
Ôn Thiển Thiển tròn mắt, ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Điểm tâm? Điểm tâm ở đâu?”
* 省点心 có “点心” nghĩa là điểm tâm
Câu nói này khiến Lục Tấn bật cười.
Có lẽ chính Lục Tấn cũng không nhận ra, lúc này ánh mắt anh ta sáng lấp lánh, tràn đầy sự yêu thương, đến cả cặp kính cũng không che giấu được.
Ánh mắt của cả hai chỉ dành cho nhau.
Tôi ở đây, thật thừa thãi.
Trước đây, khi tôi giả vờ ngây thơ với Lục Tấn, anh ta chỉ đáp lại một câu: “Lâm Chi Dữ, ở cái tuổi của em, không nên làm ra vẻ đáng yêu nữa.”
Cùng là giả vờ, trong mắt Lục Tấn, Ôn Thiển Thiển là thật sự đáng yêu, còn tôi chỉ là giả tạo.
Tóm lại, vấn đề là ở chỗ có yêu hay không yêu mà thôi.
Mắt tôi cay xè, cảm giác nóng rát lan từ khóe mắt ra, làm mờ tầm nhìn.
Tôi cố kìm nén tiếng nấc nghẹn: “Anh nhớ điều chỉnh lại chương trình biểu diễn và thông báo cho MC cùng tổ phục vụ nhé.”
Nói xong câu đó, tôi vội vã bước ra khỏi phòng trực, như trốn chạy.
Khi cánh cửa đóng lại, nước mắt tôi tuôn trào.
Lục Tấn có lẽ vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, nhưng với tư cách người ngoài cuộc, tôi nhìn thấy rõ ràng.
Ý nghĩ chia tay cứ lởn vởn trong đầu tôi.
02
Tôi và Lục Tấn là cặp đôi vàng được công nhận của trường A.
Về ngoại hình, chúng tôi là một cặp trai tài gái sắc.
Về năng lực, chúng tôi ngang tài ngang sức.
Điều duy nhất có thể không tương xứng, có lẽ là gia cảnh.
Gia đình anh ta khá giả, còn tôi… thì giàu có vô cùng.
Ngay từ khi chưa đặt tên, tôi đã được phong tặng danh hiệu “Công chúa của giới thượng lưu Bắc Kinh”.
Nhưng vì chống lại cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, nên họ đã cắt hết tiền tiêu vặt của tôi.
Tôi rất cứng đầu, sống dựa vào số tiền tiết kiệm của mình và không hề chịu khuất phục.
Tôi thề rằng sẽ không dựa vào danh tiếng và địa vị, nhất định sẽ tìm được người bạn đời lý tưởng của mình.
Tôi thích Lục Tấn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh ta cao gầy như cây trúc, lịch sự và nhã nhặn, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu người đàn ông văn nhã trong trí tưởng tượng của tôi.
Qua những lần làm việc chung ở trường, tôi cũng cảm nhận được sự khiêm tốn và lễ phép trong từng cử chỉ của anh ta.
Tôi kiên quyết cho rằng Lục Tấn có thể mang đến cho tôi một tình yêu thuần khiết, vì vậy tôi đã theo đuổi anh ta một cách vụng về nhưng nồng nhiệt.
Chắc hẳn Lục Tấn cũng thích tôi, nếu không thì làm sao tôi có thể dễ dàng chinh phục được anh ta như vậy?
Lục Tấn khi yêu thật sự rất quân tử.
Ngay cả khi ôm hôn cũng chỉ dừng lại ở mức độ nhẹ nhàng, hiếm khi mất kiểm soát.
Tôi tự cho mình đã gặp được một chàng trai trong sáng, được anh ta tôn trọng và trân trọng.
Vậy là, tôi đã yêu Lục Tấn một cách trong sáng trong suốt ba năm, và rất hạnh phúc với điều đó.
Nếu không nhìn thấy ánh mắt của Lục Tấn khi nhìn Ôn Thiển Thiển, tôi đã nghĩ rằng đôi mắt của anh ta luôn bình tĩnh.
03
Trời dần tối, sự kiện sắp bắt đầu.
Ánh hoàng hôn đỏ rực, bao phủ bầu trời nhạt nhòa.
Đến hội trường, Lục Tấn vẫy tay chào tôi từ xa, rồi đi kiểm tra ánh sáng và âm thanh.
Ôn Thiển Thiển như cái bóng, luôn bám sát phía sau anh ta.
Cả hai cười nói vui vẻ.
Lục Tấn không biết đã nói gì mà khiến Ôn Thiển Thiển kiễng mũi chân lên nghịch tóc anh ta.
Thật là một cặp đẹp đôi.
“Chị Lâm, có người tìm chị.”
Tỉnh táo lại, tôi ngước mắt nhìn về phía lối vào.
Chỉ một cái nhìn, tôi đã chú ý đến sự tồn tại của chàng trai đó.
Anh ấy nổi bật đến mức như không cùng một không gian với những người xung quanh.
Gương mặt góc cạnh, rạng rỡ, hòa hợp hoàn hảo với ánh hoàng hôn rực rỡ phía sau.
Mặt trời lặn nhờ có anh ấy mà dường như mới từ bóng tối dần dần hiện lên.
Trong tay anh ấy cầm một bó hoa lan chuông tinh khiết và nhẹ nhàng.
Với vẻ mặt kiêu ngạo không ai bằng, anh ấy nhìn ai cũng như nhìn rác.
Thấy tôi đến, anh ấy thu hết sự kiêu căng ngạo mạn vào người, cung kính rút ra từ túi một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: “Cô Lâm, chào cô, đây là chiếc nhẫn đôi cô đã đặt.”
Lưỡng lự một chút, tôi nhận lấy chiếc hộp.
Đây là chiếc nhẫn đôi mà tôi đã đặt tại cửa hàng C cách đây nửa tháng.
Tôi định tặng cho Lục Tấn sau khi anh ta biểu diễn xong tối nay.
Chiếc nhẫn hình ống trúc, khắc tên anh ta.
Những viên kim cương lấp lánh dưới ánh hoàng hôn như một cái tát giáng vào mặt tôi.
Ha! Đúng rồi! Một người lịch sự như Lục Tấn làm sao lại không biết giữ khoảng cách trong giao tiếp với người khác.
Chỉ là tôi không dám đối mặt với sự thật rằng anh ta không yêu tôi.
“Cô có vẻ không vui.”
Đụng phải ánh mắt dò xét của chàng trai trước mặt, tôi định khước từ.
Nhưng ánh mắt sắc bén và vẻ áp đảo của anh ấy như nhìn thấu mọi thứ.
Tránh ánh mắt đó, tôi nhìn về phía Lục Tấn đang đứng trên sân khấu, giọng nói chua chát: “Ừm, có lẽ món quà này không thể tặng được nữa.”
Một tiếng cười nhạo vang lên bên tai: “Con chó nhỏ đó à? Bạn trai cô?”
Vừa như đang chế giễu vóc dáng của Lục Tấn, vừa như đang chế giễu cái nhìn của tôi:
“Tôi thấy cô đói quá rồi, cái gì cũng nuốt trôi được.”
Người giao hàng này là ai vậy, miệng lưỡi độc địa như vậy, không sợ khách hàng tức giận à?
Tôi yếu ớt cố gắng bào chữa cho lựa chọn trước đây của mình: “Mỹ cảm thì đa dạng mà…”
Anh ấy tỏ vẻ ghê tởm, nhắm mắt lại nói: “Thứ nhất, tiền đề của mỹ cảm là cái đẹp. Thứ hai, có thể anh ta trông khá ổn, nhưng tôi không có kiên nhẫn để nhìn. Thứ ba, cô nên ăn uống tử tế vào, Lâm Chi Dữ!”
Giọng điệu hờn trách, như sợ tôi không chịu tỉnh ngộ.
Để cảm ơn người tốt bụng này, tôi quyết định tặng lại anh ấy chiếc nhẫn để anh ấy xử lý: “Nhẫn đặt làm thì giá thu mua lại có thể thấp hơn một chút, nhưng chắc đủ để làm tiền boa cho anh.”
Chàng trai phẩy tay tỏ vẻ khinh bỉ: “Tôi không làm công việc thu gom rác đâu.”
“Cũng chẳng phải cái gì quá giá trị, ném cho con chó nhỏ đó đi, coi như cho ăn mày, giữ lại chỉ thêm xui xẻo.”
Thật là một kẻ coi tiền như rác.
Nhân viên của thương hiệu cao cấp này, cũng… khá có khí chất.
Trong khi tôi đang suy nghĩ xem phải làm gì với chiếc nhẫn, thì giọng nói của Lục Tấn vang vọng khắp hội trường: “Lâm Chi Dữ chỉ thích hợp để chơi đùa thôi.”
Nghe thấy tên mình, tôi nghẹn thở.
Lục Tấn ngồi trước bàn điều khiển âm thanh, đeo tai nghe.
Anh ta đang nghịch điện thoại, trả lời tin nhắn thoại.
Hoàn toàn không hay biết về những gì đang xảy ra:
“Kết hôn tất nhiên là phải tìm người mà mình hiểu rõ, môn đăng hộ đối.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Ôn Thiển Thiển với ánh mắt đầy trìu mến.
Những ánh nhìn rõ ràng và ẩn ý hướng về phía tôi.
Có sự đồng cảm, nghi ngờ, và cả sự tò mò muốn xem chuyện gì xảy ra.
Dù đã yêu nhau ba năm, tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó xử.
Nhưng không ngờ vì Ôn Thiển Thiển, anh ta thậm chí còn không giữ lại chút thể diện cuối cùng.
May mà nước mắt đã cạn khô, không đến nỗi làm trò cười trước đám đông.
Môn đăng hộ đối, hiểu rõ về nhau?
Anh ta khinh thường tôi như vậy, không biết rằng người không xứng đáng với tôi mới chính là anh ta.
Tôi tùy tiện ném chiếc nhẫn vào thùng rác ở cửa, ra đi với vẻ mặt lạnh lùng.
Rác thì vẫn là rác, chỉ xứng đáng ở trong thùng rác.
Chàng trai giao nhẫn vội vàng đuổi theo tôi, chặn tôi lại: “Lâm Chi Dữ, hoa của cô.”
Những bông hoa lan chuông rủ xuống, im lặng.
Hoa lan chuông à…
Nếu tôi nhớ không lầm, ý nghĩa của loài hoa này là mang lại hạnh phúc.
Tôi cười nhạt một tiếng, giọng cứng nhắc: “Cứ ném đi, anh ta không xứng đáng.”
“Không phải,” chàng trai khăng khăng đưa hoa ra trước mặt tôi, ánh mắt chân thành, nhấn mạnh: “Đây là hoa lan chuông tôi tặng cô.”
Ánh hoàng hôn đỏ rực đã tan biến trên bầu trời, không còn dấu vết.
Chỉ còn lại một vệt hồng nhạt trên bầu trời.
Cũng giống như sự ngượng ngùng trên má của chàng trai lúc này.
Anh ấy thu lại vẻ không nghiêm túc, lịch sự cúi đầu: “Cô Lâm Chi Dữ, xin phép tôi tự giới thiệu. Tôi là hôn phu của cô, Giang Tầm Chu.”
Anh ấy cười rạng rỡ, đôi mắt ấy sáng hơn cả những ngôi sao trên bầu trời.
Nhìn bông hoa lan chuông trước mặt, tôi có chút ngỡ ngàng.
Tiếng gọi từ xa phá vỡ sự tĩnh lặng:
“Lâm Chi Dữ!”
Đó là giọng của Lục Tấn.