Livestream Nữ Quỷ Trong Biệt Thự - Chương 2
[Có thể ga ra ở phía bên kia, nên cô ấy xuống xe đi về không?]
[Có lý, nhưng dáng đi sao lại là lạ, giống như đi nhón mũi chân.]
[Lầu trên, bạn đừng tự dọa mình, mang giày cao gót đi đường đều như vậy, các bạn cứ thử ở nhà sẽ hiểu.]
[Vậy… trẻ con cũng đi giày cao gót sao?]
Tôi mang theo đèn lồng đi theo phía sau họ.
Hai bên, ngay cả đèn đường cũng không có, toàn bộ con đường nhỏ tối đen, toàn bộ dựa vào ánh sáng từ đèn lồng da đỏ của tôi.
[Chủ phòng, cô đi nhanh lên đi.]
[Đúng vậy, đường tối như vậy, lại mang theo một đứa bé, cô đi lên soi đường cho họ đi.]
“Tôi không đi theo kịp.”
[Sao lại không theo kịp? Vậy thì chạy đi.]
Tôi chứng minh cho họ thấy bằng cách chạy, khoảng cách giữa tôi và họ vẫn không hề rút ngắn lại.
Họ như cố tình đưa tôi đến một nơi nào đó.
[Chủ phòng đang đùa à? Cô chạy tại chỗ thì đuổi theo họ thế nào được.]
[Nhưng mà, hai mẹ con này, sao đi lâu như vậy cũng không thấy quay đầu lại?]
[Nếu biết có người ở phía sau cầm di động chụp ảnh thì cậu quay đầu lại không?]
[Có lý, nhưng đứa bé kia cũng không quay đầu lại tò mò một chút sao?]
Nói về chuyện đó, bình luận trong phòng trực tiếp trở nên yên tĩnh.
Qua một hồi lâu trôi qua một câu.
[Mấy người… không cảm thấy… Hai mẹ con kia, chân không chạm đất à?]
Thấy có người đánh ra câu này thì khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp mới phát hiện sự tình hình có chút không thích hợp.
Nhìn đồng hồ, vừa vặn một giờ sáng.
“Canh bốn giờ Sửu, âm môn mở rộng, tiểu quỷ đại quỷ xếp hàng ngồi. m hồn cản đường, không có kiêng kỵ.”
Một tiếng chiêng vang lên.
Một lớn một nhỏ phía trước đều quay đầu nhìn về phía tôi.
Ống kính quét qua, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy.
[Rất xinh đẹp, chỉ là da hơi trắng, đánh quá nhiều phấn.]
[Lầu trên, anh nói người ta chân không chạm đất, đây không phải là đang trên mặt đất sao?]
Thật sự là trên mặt đất.
Hơn nữa còn vừa vặn đứng trong một vũng nước.
Chỉ là trong vũng nước đó, vẫn không có hình ảnh phản chiếu.
Tôi xoay khúc gỗ trong tay một vòng.
Tiếng chiêng vang lên hai tiếng: “Thiên quan chúc phúc, địa quan xá tội, thủy quan giải ách, từ đâu tới trở về đi.”
Tiếng chiêng vang lên, đứa trẻ nhếch môi đỏ tươi khóc lớn lên.
Thân thể nó bắt đầu run rẩy kỳ lạ, tay và chân của nó đang cào lên không trung.
Tiếng khóc cũng từ nức nở biến thành gào khóc.
Tiếng khóc thê thảm này vang vọng toàn bộ tiểu khu.
Thân thể cứng ngắc của cô gái cúi xuống lau nước mắt cho nó.
[Chủ phòng đừng gõ nữa, dọa con người ta khóc rồi kìa.]
[Hơn nửa đêm khóc như vậy, thật đáng sợ.]
[Má ơi, tôi đang ở trên giường cũng rụt chân về.]
[Cứu mạng! Tôi không được rồi! Tôi đi trước đây.]
[Đi cái gì, đây đều là kịch bản, công ty chúng tôi viết kịch bản video ngắn đó.]
Vừa nhìn vào bình luận, lại ngước mắt lên. Hai mẹ con kia đã xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Tôi theo sau họ. Đi một đoạn đường thật dài.
Bọn họ đi vào một tòa biệt thự gần cuối tiểu khu.
Ngay lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi có người thả mười kho báu.
Phòng phát sóng trực tiếp lập tức nóng lên.
Màn hình điện thoại di động đã bị che một nửa bởi hiệu ứng đặc biệt của món quà.
Người mua quà có tên là Chuột chũi kỳ lạ.
Chuột chũi kỳ lạ: [Chủ phòng, đã đến lúc phải đi rồi.]
Chuột chũi kỳ lạ: [Đừng diễn nữa, không có ý nghĩa gì đâu.]
Chuột chũi kỳ lạ: [Đều là giả, mọi người mau giải tán đi.]
Chuột chũi kỳ lạ: [Tất cả đều là kịch bản, đã sắp xếp xong.]
Tiết tấu phòng trực tiếp bị hắn điều khiển.
Tôi lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Trên màn hình toàn là mắng tôi.
Tôi nhìn bình luận, lắc đầu: “Hứa Tòng Hạc, nửa tháng bảy quỷ môn mở, anh sắp chết, mau chạy đi.”
Tôi vừa nói xong, phòng phát sóng nổ tung.
8
Chuột chũi kỳ lạ không trả lời tôi.
Màn hình hiển thị hắn đã không còn ở trong phòng phát sóng trực tiếp.
Xem ra là không thấy cảnh cáo của tôi.
Tôi đã gõ xong canh bốn.
Thời gian đi tới một giờ mười ba phút sáng.
[Chủ phòng nói Hứa Tòng Hạc sắp chết là có ý gì?]
[Hứa Tòng Hạc sẽ chết? Tin đồn này ác quá không?]
[Người ta mới hai mươi tám tuổi, thân thể khỏe mạnh, không nên nguyền rủa người khác như vậy chứ.]
[Dẹp đi, cả đêm giả thần giả quỷ.]
Hắn quả thật sắp chết, nếu không trốn, sợ là chết thảm.
Đây cũng là nguyên nhân đêm nay tôi tới Đế Yến phủ.
Ba ngày trước…
Tôi nhận được một cuộc gọi bí ẩn.
Đối phương lấy ra bí phù đi âm môn để tôi đến hỗ trợ.
Bí phù xuất thế, nếu được gọi thì phải đi, và nếu đi thì phải xử.
Đây là tổ huấn của chúng tôi khi đi âm môn, không thể vi phạm được.
Đế Yến phủ tám năm trước mở bán biệt thự, một căn giá trung bình hai trăm triệu, giá này xem như biệt thự cao cấp nhất Giang Thành.
Người ở nơi này không giàu thì quý, đều là nhân vật có uy tín ở Giang Thành.
Bắt đầu từ hai năm trước.
Tiểu khu bắt đầu xảy ra chuyện lạ.
Trong tiểu khu có tám người mất mạng. Tất cả đều chết rất thê thảm.
Hai trăm triệu mua được nhà, nhưng vì có người chết nên giá tiền đã giảm một nửa.
Một doanh nhân sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
Để không ảnh hưởng đến giá cả, tin tức đều bị nội bộ đè xuống, cuối cùng chỉ qua loa bồi thường tiền là xong việc.
Hiện trường tử vong tra không được bất kỳ dấu vết giết người nào, cuối cùng chỉ có thể phán là ngoài ý muốn.
Tôi xem camera năm đó rất lâu.
Đây không phải là tai nạn.
Rõ ràng là ác quỷ đòi mạng.
Ví dụ như nhân viên vệ sinh chết thảm vào tháng 1 năm ngoái.
Bà ấy tự đập trán xuống đất ở ga ra dưới tầng hầm.
Trong camera, bà ấy quỳ gối trong góc.
Hết lần này đến lần khác đập trán xuống mặt đất, đến khi đầu đầy máu cũng không ngừng.
Trong video có vẻ như bà ấy đang quỳ lạy ai đó.
Nhưng thật ra…
Sau lưng bà ấy có một nữ quỷ đang đứng. Chính nữ quỷ đó đã nắm đầu của bà ấy và hung hăng đập xuống mặt đất.
Và nhân viên bảo vệ bị chết đuối ở hồ bơi năm ngoái.
Trong camera, ông ta đi tuần tra hồ bơi. Không cẩn thận trượt chân rơi xuống hồ.
Ông ta dùng sức bơi về phía hồ, thế nhưng cuối cùng vẫn là sức cùng lực kiệt chìm xuống.
Trên thực tế, là chân của ông ta bị nữ quỷ túm lấy, làm cho ông ta không có biện pháp bơi vào, sau đó đành phải chết đuối.
Còn rất nhiều, rất nhiều.
Về cơ bản là giống nhau.
Đều là bị nữ quỷ này hại chết.
Chỉ là nữ quỷ này người bình thường không nhìn thấy mà thôi.
Vì vậy, hôm nay tôi đến, chính là bắt nữ quỷ kia.
Nghĩ tới đây tôi lấy ảnh chụp màn hình theo dõi trong tay ra xem.
Không xem không biết, vừa xem đã giật mình.
Nữ quỷ đòi mạng này rất giống em gái Hứa Tòng Hạc.
Không cần phí sức đã tìm thấy.
“Mọi người hãy tặng quà đi. Sau đây chủ phòng sẽ biểu diễn màn bắt ma bằng tay không.”
9
Ta vừa mới gõ qua canh bốn.
Canh bốn tới canh năm, âm môn mở rộng.
Lúc này bách quỷ dạ hành, người sống né tránh.
Lúc đi đêm canh bốn canh năm, bạn có thể gặp một người phụ nữ say rượu, bạn có thể gặp một ông già ăn xin bên lề đường, bạn có thể chợt nghe thấy tiếng em bé khóc trong ngõ tối, hoặc thang máy bạn đang đi có thể bị hỏng. đóng lại ngay khi nó chuẩn bị đóng lại. Nó đột nhiên mở ra lần nữa và một bàn tay xuất hiện ở khe cửa thang máy.
Thật ra, nhiều khi họ không phải là con người.
Tiềm thức của bạn cho rằng đó là con người.
Bạn chỉ cần lấy gương ra và nhìn vào mắt mình.
Sẽ phát hiện…
Trong mắt bạn căn bản không có bóng dáng của bọn họ.
Nhưng những quỷ hồn này, bình thường chỉ là cô hồn dã quỷ du đãng ở nhân gian, phần lớn sẽ không hại người.
Bạn chỉ cần nhớ đừng nghe, đừng nhìn, đừng nói là có thể bình yên vượt qua.
10
Biệt thự trước mắt có bốn tầng lầu.
Phong cách trang trí so với căn nhà trước đó còn cao cấp hơn.
Phía trước là một vườn hoa khổng lồ, sau nhà còn có bể bơi.
Vừa rồi nữ quỷ kia chính là vào nhà này.
Đã gần hai giờ sáng, đèn trong phòng vẫn sáng.
[Đây không phải nhà Hứa Tòng Hạc sao?]
[Chủ phòng thật đúng là khốn nạn, theo tới nhà người khác luôn.]
[Chủ phòng mới vừa nói biểu diễn tay không bắt ác quỷ… Đến nhà người khác bắt sao. Nghĩ lại thì tôi phát ngán vì sự ngu ngốc rồi.]
Tôi bấm chuông.
Có tiếng “bíp”.
Cửa mở ra.
Hứa Tòng Hạc mở cửa cho tôi, còn chủ động mời tôi đi vào.
[Sao anh ta có thể để cô ta vào dễ dàng như vậy.]
[Ảnh đế tốt quá, hu hu hu, tôi muốn đến nhà anh ấy vào lúc nửa đêm.]
Nói thật, tôi cũng không nghĩ tới hắn dễ dàng cho tôi vào như vậy.
Bố trí trong phòng không khác nhiều so với ngoài phòng.
Chủ yếu là xa hoa.
Nhưng luôn cảm giác có chỗ nào đó là lạ.
“Xin chào, vừa rồi nghe nói cô là chủ trì phòng phát sóng trực tiếp, đúng không?” Hứa Tòng Hạc mời tôi đến sô pha ngồi xuống.
“Đúng vậy, tôi là chủ phòng, là người đang phát sóng trực tiếp.”
“Hiện tại, người đánh canh rất hiếm thấy. Nhưng làm nghề truyền thống như cô rất tốt, tôi rất thích văn hóa truyền thống, nên tuyên truyền nhiều hơn.”
[Dù tính tình của ảnh đế có tốt thế nào thì đã hai giờ sáng rồi. May mà có trà và nước.]
[Đúng vậy, đúng vậy, anh ấy thật tốt, anh ấy thật dịu dàng. Tôi yêu anh ấy đến phát điên, vì anh ấy mà va phải bức tường lớn.]
Trong lúc nói chuyện.
Em gái Hứa Tòng Hạc, cắt cho chúng tôi một đĩa trái cây và bưng lên.
“Đây là em gái tôi, Hứa Tòng Oánh, tôi thường gọi em ấy là Oánh Oánh.”
Lúc tôi nhận đĩa trái cây, lặng lẽ nhìn móng tay ngón áp út của cô ta.
Trên móng tay có một số đường dọc màu đen thẳng đứng.
“Oánh Oánh, cũng không còn sớm, em lên lầu cho Hạo Hạo đi ngủ đi.”
Sau hai tiếng khách sáo, em gái Hứa Tòng Hạc lên lầu.
Cô ta đi thẳng vào thang máy bên trong.
Trong nháy mắt đóng cửa, cô ta lại cười âm trầm với tôi.
[Tình cảm hai anh em thật tốt.]
[Đúng vậy, cả nhà ảnh đế nhan sắc tuyệt vời, nam đẹp, nữ đẹp.]
[Chủ phòng, khi nào thì cô bắt quỷ?]