Livestream Nữ Quỷ Trong Biệt Thự - Chương 1
1
Tôi là người đánh canh đêm chuyên nghiệp.
Gia đạo nghèo khó, tôi là con gái kế nghiệp cha, dựa vào phát sóng trực tiếp duy trì kế sinh nhai.
Hôm nay, tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp như thường lệ.
[Đây là phòng trực tiếp gì mà người chủ trì lại treo một cái chiêng đồng?]
Tôi nhìn vào bình luận.
Không nhanh không chậm trả lời hắn: “Tôi là người đánh canh, đây là phòng phát sóng trực tiếp.”
Nghe tôi nói này, bình luận sôi trào:
[Cười chết, đã ở thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn người đánh canh.]
[Đúng vậy, hiện tại ai cần đánh canh chứ? Không mua nổi điện thoại di động hay là không mua nổi đồng hồ báo thức?]
[Tôi cảm thấy rất tốt, tuyên truyền văn hóa truyền thống.]
Tôi thu dọn đồ đạc và lên đường.
Hôm nay tôi sẽ đến Đế Yến phủ.
Bình luận lại ào ào quét lên:
[Đây không phải là khu biệt thự số một Giang Thành sao? Rất nhiều minh tinh và doanh nhân ở đấy.]
[Khu biệt thự lớn như vậy còn cần đánh canh, thật sự là xàm xí.]
[Đây không phải là quấy rầy người ta sao? Chủ phòng sợ là cửa chính tiểu khu cũng không vào được.]
Cũng không nghĩ tới chính là… tôi không chỉ đi vào, mà còn nghênh ngang đi vào.
[Chủ phòng này chắc đã bỏ rất nhiều tiền mới có thể vào được.]
[Đúng vậy, đúng vậy, cũng không biết tốn bao nhiêu tiền mua chuộc bảo vệ.]
2
Chúng tôi làm công việc gác đêm.
Mắt thấy sắp đến giờ Tuất.
Tôi lấy hộp gỗ của mình ra, ngẩng đầu nhìn nơi mặt trời lặn, gõ canh thứ nhất: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”
Một chậm một nhanh, liên tục gõ ba tiếng.
Canh này coi như đã đánh xong.
[Cười muốn chết, ở thế kỷ hai mươi mốt lại có thể nhìn thấy người ta đánh canh báo giờ.]
[Tôi giống lầu trên, cũng đang xem đây.]
[Tôi không chơi game nữa, ở đây xem người ta đánh canh.]
[Chủ phòng này trông rất chuyên nghiệp.]
[Tôi đếm đến ba, bảo vệ thả chó cắn người.]
Gõ xong canh một, gậy gỗ vừa hạ xuống thì bên người nổi lên một trận gió lạnh.
3
Việc làm công việc này không phải luôn ở cùng một chỗ.
Từ Tây sang Đông, từ hướng mặt trời lặn, đi về phía Đông một vòng tròn cho đến khi đến điểm ban đầu.
Ta cất gậy gỗ, nhấc đèn lồng da màu đỏ lên, bảy bước dừng lại, chậm rãi đi về phía trước.
Sắc trời dần dần tối.
Khu biệt thự vốn ít người ở, lúc này trong tiểu khu đã không thấy bóng người.
Nhiều ngôi nhà chìm trong bóng tối.
Có vẻ như nó đã không được ai ở trong một thời gian dài.
[Đế Yến phủ này sao lại có vẻ quạnh quẽ như vậy.]
[Đúng vậy, ban ngày thoạt nhìn rất xa hoa, buổi tối nhìn rợn người quá.]
Chín giờ, là giờ Hợi.
Tôi gõ lần thứ hai.
Khoảng cách ba tiếng vang là như nhau.
Tiết tấu nhẹ nhàng, nhanh chóng gõ xong ba tiếng, chính là canh hai.
Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn lặn.
Nhưng đêm nay, ngay cả ánh trăng cũng không có.
Tôi đi đến một tòa nhà bốn tầng kiểu nước ngoài.
[Oa, tòa nhà này, là nhà Hứa Vân, người giàu nhất Giang Thành.]
[Hình như tôi từng thấy con gái cô ấy khoe nhà này trên Weibo.]
[Bên trong không bật đèn, hình như không có người ở nhà.]
Tòa nhà phía Tây chặn đường tôi.
Tôi định đi vòng qua con đường nhỏ của vườn hoa bên cạnh.
Vừa mới nhấc chân, bụi cỏ cao nửa người bên cạnh phát ra tiếng sột soạt.
Chiếc đèn lồng da đỏ của tôi vẫn sáng.
“Meo” một tiếng.
Một con mèo đen nhảy qua chân tôi.
[Sợ muốn chết, chỉ là một con mèo.]
[Lầu trên thật nhát gan, một con mèo có gì phải sợ.]
Tôi tiếp tục đi đến bên cạnh biệt thự.
Từ trong nhà, chợt truyền đến tiếng hát khe khẽ.
[Mọi người nghe, có phải có người đang hát không?]
[Tôi nghe được, là chủ phòng đang phát nhạc nền.]
Tôi lắc đầu: “Tôi không có mở nhạc.”
[Làm sao có thể, tiếng hát này cách rất gần, cảm giác ngay trên đầu.]
Tôi thấy vui vẻ: “Bạn thật thông minh, tiếng hát này chính là ở trên đầu truyền đến.”
Nói xong tôi nâng ống kính điện thoại lên.
Ban công lầu bốn có một bóng người.
Cô ta uốn cong cơ thể một góc 90 độ, cúi xuống và nhìn chằm chằm vào tôi.
Mái tóc dài của cô ta rũ xuống, cực kỳ giống lệ quỷ giương nanh múa vuốt.
Từ dưới nhìn lên, ống kính điện thoại đối diện với ánh mắt cô ta.
Cô ta đang há miệng ngâm nga và không biết đang hát gì.
Cảm nhận được tôi đang nhìn, cô ta mở to hai mắt, miệng cứng đờ ở nơi đó, sau đó lại máy móc kéo một độ cong, cười quỷ dị với tôi.
Khuôn mặt trắng bệch bị ánh đèn lồng đỏ chiếu vào trông hơi dữ tợn.
Hình ảnh thoạt nhìn quả thật dọa người.
Trong nháy mắt phòng truyền hình liên tục kêu lên sợ hãi.
Màn hình tràn ngập bình luận [Hộ thể.]
Tôi xoay ống kính lại và nhắm vào chính mình: “Suỵt!”
“Cô ta chỉ mộng du thôi.”
4
Tôi đi tiếp.
Thời gian đã tới mười một giờ.
Chính là giờ Tý.
Lúc này, ta gõ canh thứ ba.
“Phòng trộm cắp, hãy đóng cửa và cửa sổ.”
Một chậm hai nhanh.
Đây chính là canh thứ ba.
Tiếng chiêng vừa dứt, ánh sáng chói mắt từ phía trước chiếu thẳng đến tôi.
Tôi theo bản năng giơ tay lên, che ánh sáng.
Sau đó là một trận “ù ù ù” nổ vang.
[Oa, đây không phải là Ferrari J50 sao? Quá ngầu.]
[Toàn cầu chỉ có mười chiếc, hình như ảnh đế Hứa Tòng Hạc có một chiếc.]
[Lầu trên đoán đúng rồi, đây chính là Hứa Tòng Hạc.]
Chắc chắn rồi!
Chủ xe hạ thấp cửa xuống.
Ở vị trí tài xế có một người đàn ông đẹp trai đang ngồi.
Mặc dù hắn được bao quanh bởi năng lượng màu đỏ, nhưng có một làn sương đen mờ phát ra từ giữa lông mày.
“Xin lỗi, cô đang cản đường tôi.”
Hắn chỉ phía sau tôi, ra hiệu cho tôi đứng sang một bên.
Tôi không lùi lại.
Bởi vì… ở ghế sau, có một bóng đen.
Tôi nhìn kỹ trên ghế sau có một người phụ nữ đang ôm một đứa bé.
Người phụ nữ ngồi ở phía sau bên trái.
Thấy có trẻ con, tôi dời ống kính phát sóng trực tiếp đi.
Đứa bé kia chừng hai tuổi, trợn tròn mắt trống rỗng nhìn nóc xe, không nhúc nhích.
Phụ nữ nghe thấy tiếng, quay đầu lại mỉm cười nhìn tôi, cô gật gật đầu, như là đang chào hỏi tôi.
[Đậu má, Hứa Tòng Hạc kim ốc tàng kiều.]
[Kim ốc tàng cái đầu anh. Đó là em gái của anh ấy mà. Anh ấy từng nói trên weibo, cô em gái này xinh đẹp thật.]
[Em gái anh ta đúng là về nước. Hứa Tòng Hạc từng đăng weibo, hình như gả cho một doanh nhân nước ngoài.]
[Có thể là nghỉ hè đưa con về chơi.]
[Lầu trên nói có lý.]
5
Thấy ta không nhường đường, Hứa Tòng Hạc không kiên nhẫn bấm còi hai tiếng.
Bấm xong, thấy trên tay tôi cầm điện thoại di động. Hắn nhướng mày: “Đừng quay nữa, chỉ biết quay, quay, quay thôi! Không thấy phiền sao? Nửa đêm còn theo tới nhà tôi, đây là phạm pháp đấy, biết không?”
[Ảnh đế hình như đang tức giận.]
[Tức giận cũng rất đẹp trai.]
[Quay liên tục quả thật không tốt, còn quay em gái và con của người khác. Chủ phòng này không có đạo đức nghề nghiệp.]
Lúc này tôi mới phản ứng và chĩa ống kính điện thoại sang nơi khác: “Thật có lỗi, tôi không có quay anh. Tôi chỉ đang phát sóng trực tiếp việc đánh canh thôi.”
Nghe tôi nói phát sóng trực tiếp thì hắn dừng lại hai giây, đại khái là muốn ở trước ống kính bảo vệ hình tượng công chúng của mình.
Hắn xấu hổ ho khan hai tiếng: “Được, vậy không quấy rầy nữa, cô cứ phát sóng trực tiếp đi, nhưng phiền cô nhường đường cho tôi một chút.”
Lúc này fan của ảnh đế nghe tiếng tràn vào phòng trực tiếp:
[Dám phát sóng trái phép, thật ghê tởm.]
[Có thể đừng giả bộ đánh canh nửa đêm lẻn vào tiểu khu của anh trai tôi, được không?]
[Mọi người ngày nay sẽ làm bất cứ điều gì vì muốn nổi tiếng sao?]
Những khán giả không rõ chân tướng trong phòng trực tiếp cũng bắt đầu bị lôi kéo:
[Thì ra là giả bộ. Tôi đã nói thế kỷ 21 rồi, sao còn có người đánh canh nữa.]
[Đây chính là thành phố hạng A, muốn đánh canh cũng nên đi nơi thâm sơn cùng cốc mà đánh. Vì chỉ có người ở đó không mua nổi điện thoại di động thì mới cần thôi.]
[Xem cả đêm, hóa ra là giả. Thật bực mình.]
Bình luận tới liên tục.
Phòng phát sóng trực tiếp của tôi nổ tung.
Tất cả mọi người đều mắng tôi.
Nhưng tôi không có thời gian để quan tâm đến những màn bom này.
Trước mắt quan trọng chính là, người ngồi trong xe của hắn, không phải con người.
Và hắn dường như không biết.
6
“Trên xe anh, có thứ không sạch sẽ.”
Tôi nói xong lặng lẽ chỉ về phía hai mẹ con ngồi phía sau hắn.
[Chủ phòng này điên rồi! Cô ta đang làm gì vậy?]
[Đêm nay thật sự là con mẹ nó thái quá – thái quá đến tận nhà người ta.]
[Chủ phòng chỉ vào em gái Hứa Tòng Hạc nói người ta không sạch sẽ, ha ha ha, tôi cười điên mất.]
Hứa Tòng Hạc nghe xong sắc mặt trầm xuống.
Hắn kéo cửa sổ lên: “Xin lỗi, tôi đang bận.”
Tôi chưa kịp nói chuyện thì Hứa Tòng Hạc đã đạp ga phát ra tiếng “bùm” hất khí thải vào mặt tôi.
“Đang vội đến điện Diêm Vương à?” Tôi thở dài.
[Anh trai thật tuyệt vời. Đấy là cách anh nên đối phó với những kẻ khốn nạn như vậy.]
[Chậc chậc chậc, ảnh đế nổi tiếng là người nóng tính, không dễ chọc.]
[Nhưng chủ phòng đã nói vậy, cũng có phần nào đó là sự thật.]
[Đúng vậy, chủ phòng vì sao nói người ta không sạch sẽ, là có nguyên nhân gì sao?]
Tôi nhìn bình luận, thản nhiên nói: “Bởi vì… trên cửa sổ xe không có bóng của mẹ con họ.”
7
Tôi nhìn về phía hắn chạy đi.
Vừa vặn là con đường tôi đánh canh cần phải đi qua.
Bấm ngón tay tính toán, còn chưa tới canh giờ.
Tôi tiếp tục bảy bước dừng lại, chậm rãi đi về phía trước.
Tiểu khu này thật sự là yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Tôi mang theo đèn lồng, không nhanh không chậm.
[Ơ, phía trước hình như có người.]
[Không đúng, là hai.]
Nơi ống kính quay được có một người dắt đứa bé đi trên đường.
Họ quay lưng về phía ống kính.
Thân trên thẳng tắp, nhưng phần dưới bước đi có chút kỳ quái.
[Ơ, đây không phải là em gái Hứa Tòng Hạc sao, sao lại xuống xe?]