Linh Hồn Trở Về - Ngoại truyện 2
Năm nay tuyết rơi rất lớn, như thể muốn phủ trắng cả thế gian.
Ta nhờ quan hệ và tiền bạc, được gặp thế tử một lát.
Càng đến gần ngục giam, mùi máu tanh càng nồng nặc, thái giám đẩy cửa cho ta, trước mắt tối om, trong song sắt có một người ngồi ở góc tường, mặc áo tù trắng, trên người đầy máu tươi, tóc tai bù xù, không nhìn rõ mặt, nhìn thoáng qua giống như không còn hơi thở.
“Phu nhân cố gắng nói ngắn gọn.” Thái giám cười nhắc nhở ta một câu, rồi chậm rãi rời đi.
Ta nhìn hắn, người trước mắt từ trên mây rơi xuống bụi đất.
“Thế tử điện hạ.” Ta nhàn nhạt lên tiếng.
Hắn nghe thấy, chậm rãi, như một con rối gỉ sét, hơi ngẩng đầu nhìn ta, ta nhìn hắn tự cười một mình, mang theo sự chế giễu: “Đã bao lâu rồi, không có ai gọi ta là thế tử.”
Ta im lặng nhìn hắn, có lúc, ta sẽ cảm thấy, hắn là một người rất đáng thương, ta thương cho sự tham vọng của hắn.
“Hai đời, ngài chưa từng hối hận sao?” Ta vừa hỏi câu này, thấy đôi mắt hắn hơi mở to, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc.
“Ngươi biết à?” Giọng hắn khàn khàn khô khốc.
“Ừ, ta cũng giống ngài, chỉ là ta không chọn con đường kiếp trước đã đi.” Giọng ta mang theo sự chế giễu.
“Thế tử thì sao? Kiếp trước, ngài nhìn ta chết, ngài thật sự đau lòng sao?” Ta tiến lên một bước, hơi cúi người nhìn hắn.
Đầu hắn dựa vào bức tường xám xịt, không nhìn ta, mà quay đầu nhìn về một nơi khác, mà nơi hắn nhìn đến trống rỗng, không có gì cả.
“Đau lòng, rất đau…” Hắn nói, ta ngẩn người.
“Nhưng, ta không cho phép có người có thể uy hiếp ta, bất kể là người uy hiếp ta, hay là người bị dùng để uy hiếp ta.” Khóe môi hắn cong lên, quay đầu nhìn ta, mặc dù khuôn mặt bẩn thỉu nhưng đôi mắt đó lại có thần thái.
“Ngươi không phải hiểu ta lắm sao?”
Ta nắm chặt tay, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Rất nhiều người, vì tham vọng của ngài mà mất mạng, đến bước này, ngài không hề áy náy sao.
Hắn hơi há miệng, dường như muốn nói gì đó, ta trực tiếp quay người rời đi, giọng hắn vang lên sau lưng ta: “Chi Chi à.”
Giọng điệu rất nhẹ, giống như nhiều năm trước, khi ta không hiểu chuyện, hoặc làm sai chuyện gì đó, hắn sẽ gọi ta một tiếng như vậy, tiếng “Chi Chi à.” mang theo sự bất lực và nuông chiều.
Ta hơi ngoảnh đầu, giọng điệu lạnh lùng.
Ta nhanh chân rời đi, đẩy cửa ra, tầm mắt bỗng sáng bừng, ta hơi nheo mắt. Thái giám đứng hầu bên ngoài cửa, thấy ta thì cười một cái.
Ta đứng tại chỗ, nhìn trời đầy băng tuyết, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, trong lòng có chút hoang mang.
Gió lạnh thấu xương, bên tai gió mạnh thổi qua, ta kéo chặt cổ áo, đưa tay đón một bông tuyết, từ từ nắm trong lòng bàn tay.
Thật lạnh, lông mi ta hơi run.
Trận tuyết lớn này như thể không bao giờ dừng lại.
• Ngoại truyện 3
•
Ta thường yêu cầu Tống Thanh Nhược để lộ tai và đuôi ra, nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì cảm giác sờ vào quá tuyệt!
Sau khi gả cho hắn không lâu, ta mới thấy được chân thân của hắn, là một con hồ ly ba đuôi toàn thân trắng như tuyết.
“Thanh Nhược, chàng là hồ ly, sao lại thành nhị công tử của Thượng thư phủ?” Ta ôm hồ ly vào lòng, yêu thương vuốt ve.
Hồ ly dường như không quen với sự vuốt ve thân mật như vậy, liền nhẹ nhàng giãy dụa, nhảy ra khỏi lòng ta, linh lực quấn quanh, hồ ly trắng như tuyết lại biến thành một công tử nho nhã.
Ta nhìn Tống Thanh Nhược trước mắt, nghĩ đến hồ yêu trong thoại bản, luôn yêu thích thư sinh.
Tống Thanh Nhược là hồ yêu, vậy ta chính là thư sinh trong thoại bản.
“Trước kia bị thương nặng, vốn tưởng rằng không sống được bao lâu nhưng lại gặp được một hài tử hấp hối.” Tống Thanh Nhược mày thanh mắt sáng, giọng nói ôn hòa dễ nghe.
“Vừa khéo mệnh cách của hài tử đó và ta tương tự, sau khi hắn chết, ta liền chiếm lấy thân thể của hắn, dung hợp với hắn.” Tống Thanh Nhược dừng lại một chút, như thể nghĩ đến điều gì đó.
“Nói cho cùng, hiện tại ta có thể coi là nửa người nửa yêu.” Giọng hắn nhàn nhạt.
Sau đó, Tống Thanh Nhược trở thành một hài tử năm tuổi bệnh nặng, dựa vào trí nhớ, một đường gian nan trắc trở tìm được về nhà.
Còn Tống Thanh Nhược thật sự thì bị người bắt cóc, bọn bắt cóc vốn muốn nhân cơ hội này kiếm một khoản lớn, cho đến khi đi đến núi sâu, mới phát hiện hài tử này sắp chết, liền hoảng sợ ném hắn xuống, cả đám trực tiếp mất hút.
Ta đi đến bên cạnh Tống Thanh Nhược, hắn cúi mắt nhìn ta, mặt như ngọc.
Giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, hơi thở của chúng ta hòa vào nhau, ta nhìn sắc mặt Tống Thanh Nhược, đôi mắt bình tĩnh nhìn ta.
Ta do dự một chút, ngẩng đầu, trực tiếp hôn lên.
Hôn một cái, ta liền vội vàng rời đi, cười híp mắt nhìn Tống Thanh Nhược.
“Hồ ly!” Ta hếch cằm, cười nói.
Ta ôm chặt Tống Thanh Nhược, ra sức yêu cầu hắn biến thành bạch hồ, hắn không chống lại được ta, thế là một cục lông trắng mềm mại ngoan ngoãn nằm trong lòng ta.
Nếu kiếp này ta sống rất lâu, vậy thì ta nghĩ, Tống Thanh Nhược cũng sẽ ở bên ta cả đời.
Cả đời, chính là dài lâu, là lương duyên do trời định!
(Hết)