Linh Hồn Trở Về - Chương 5
12
Ngày hôm sau, ta như thường lệ đến viện của phu nhân, thấy nhị nương tử đi ra từ phòng phu nhân.
“Nhị nương tử.” Ta cúi đầu.
Nhị nương tử ngẩng đầu cười nhìn ta, nói một câu khiến ta không hiểu đầu đuôi: “Là một hài tử ngoan ngoãn.”
Nàng thấy ta lộ vẻ bối rối trên mặt, dường như đã nằm trong dự đoán của nàng, sau đó nhìn ta một cách đầy thâm ý rồi quay người rời đi.
Phu nhân trong phòng gọi ta vào, ta mới hoàn hồn lại.
Trong phòng, phu nhân mặc một bộ hoa phục màu tím nhạt, cổ áo khảm ngọc trai trắng ngà, hai bên đầu cài tua vàng ngọc, theo động tác của nàng mà khẽ đung đưa.
Phu nhân như không nhìn thấy ta, cầm lấy tách trà trước mặt, chậm rãi uống một ngụm.
Xung quanh rất yên tĩnh, các thị nữ bên cạnh phu nhân đều cúi đầu, khiến ta không khỏi đoán già đoán non, có lẽ ta đã phạm lỗi gì đó nhưng ta nghĩ đi nghĩ lại, không biết là chỗ nào khiến phu nhân không vui.
Có phải là trà ta pha vào trưa hôm qua nàng không thích, hay là lời ta nói có chỗ nào xúc phạm đến nàng?
Ta nghĩ ngợi, hơi nhíu mày.
“Mục Chi, quỳ xuống.” Phu nhân phóng hạ tách trà, giọng điệu bình thản.
Ta tuy không hiểu đầu đuôi nhưng vẫn lập tức quỳ xuống.
“Ngươi có biết mình sai ở đâu không?” Phu nhân từng bước đi đến trước mặt ta, ta quỳ gối, chỉ có thể nhìn thấy một mảng bóng tối phủ lên người mình, cùng với vạt váy hoa phục màu tím nhạt thêu hoa văn mây bạc.
Ta thành thật lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
“Hừ.” Ta nghe thấy phu nhân cười lạnh một tiếng, giọng nói như mang theo sự chế giễu vô tận.
Ngay sau đó, một cái tát giáng xuống mặt ta, mang theo một luồng gió mạnh.
“Chát!” một tiếng, sau đó phu nhân dường như vẫn chưa hả giận, lại tát thêm một cái.
Ta cảm thấy hai bên má nóng rát, cả người đều choáng váng.
“Ta vốn tưởng ngươi là người an phận thủ thường, không ngờ lại là hồ ly tinh, nhị công tử mới đến bao lâu mà ngươi đã quyến rũ được rồi!”
“Tuổi còn nhỏ đã dùng hết tâm tư để trèo cao, uổng công thế tử ngày thường đối xử tốt với ngươi, ăn cơm của Hầu phủ, tay lại với sang Thượng thư phủ!”
Phu nhân giận dữ quát ta, nàng tức giận, cầm lấy tách trà bên cạnh ném về phía ta nhưng dường như không cầm chắc, tách trà không ném trúng ta, mà rơi xuống bên chân ta.
Tách trà bằng sứ ngọc xanh trong nháy mắt vỡ tan, mảnh vỡ bắn tung tóe, nước trà ấm áp bắn vào mắt cá chân ta.
“Phu nhân, nô tỳ không có làm như vậy.” Ta cẩn thận giải thích, nào ngờ phu nhân nghe xong lời này lại càng tức giận hơn, nhanh chân đi tới, dường như muốn đánh ta thêm.
Ta lặng lẽ lùi lại một bước, nghe phu nhân mắng chửi.
“Thứ không an phận này đáng đánh chết!”
Ta hơi nghiêng đầu, không muốn nhìn bộ dạng điên cuồng này của nàng. Nhưng cái tát như ta tưởng tượng vẫn không giáng xuống, ta nghi hoặc chớp chớp mắt.
“Mẫu thân.” Một giọng nói ôn hòa mà trầm ổn.
Thế tử dùng tay phải giữ chặt lấy cổ tay đang giơ cao của phu nhân Hầu phủ, ta thấy phu nhân trợn tròn mắt.
“Con đến đây làm gì?” Phu nhân thu bớt vẻ giận dữ trên mặt nhưng sắc mặt vẫn không mấy dễ coi.
“Nhi tử ngược lại muốn hỏi mẫu thân đang làm gì?” Thế tử cười nói câu này nhưng sắc mặt lại có chút lạnh.
“Hừ, ta đang dạy dỗ tiện tỳ không biết chủ tử là ai mà thôi, con cũng thật là, ta là mẫu thân của con, ta làm gì, đến lượt con xen vào sao!”
Phu nhân tuy là nói với thế tử nhưng sau khi nói xong, nàng quay đầu nhìn ta, sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm, ánh mắt đó, ta đều cảm thấy nàng muốn giết chết ta, nghĩ đến suy đoán này cũng khá là phù hợp với thực tế.
“Chi Chi là nha hoàn của nhi tử, nếu nàng ấy làm sai, mong mẫu thân hãy rộng lượng tha thứ, nhi tử sẽ tự mình dạy bảo nàng ấy.” Thế tử lạnh lùng liếc ta một cái.
13
Phu nhân như bị lời nói của thế tử chọc giận: “Con lớn rồi, cũng càng có chủ kiến riêng của mình nhỉ!”
Phu nhân nhìn ta, từng bước tiến về phía ta: “Mục Chi, nhị nương tử hỏi ta muốn xin ngươi, ngươi nói xem, ta nên đưa ngươi cho nàng ấy hay không?”
Ánh mắt nàng nhìn ta quá mức hung dữ, như con bọ cạp tẩm độc, ta chỉ cúi đầu, không dám nói lời nào.
Bởi vì lúc này, dù ta nói gì cũng đều là sai.
Trong phòng im lặng vài giây, sau đó vang lên một giọng nói: “Tất nhiên là không được.”
Thế tử nhàn nhạt nói, hắn lườm ta một cái, tuy không nhìn ra cảm xúc của hắn có gì dao động nhưng ta có thể cảm nhận được hắn đang tức giận.
Ta cúi mắt nhìn tà váy của mình, không mấy để tâm đến suy nghĩ của đôi mẫu tử bên cạnh.
“Ta hỏi ngươi lần nữa, nếu ngươi muốn đi, ta sẽ để ngươi đi.” Phu nhân như đã thấy phiền, nàng cũng nhận ra rằng tức giận với một nô tỳ quả thực không đáng.
Ta im lặng một lúc, rồi từ từ mở miệng: “Xin phu nhân thứ tội nô tỳ vô lễ, nô tỳ muốn hỏi phu nhân, nếu nô tỳ ở lại Hầu phủ cả đời, vậy thì tương lai của nô tỳ sẽ ra sao?”
Phu nhân nghe xong, nàng không giấu được vẻ kinh ngạc nhìn ta, nghe xong lời này, chắc hẳn nàng cho rằng ta đã sớm muốn làm thiếp của thế tử, cho rằng ta tham vọng quá lớn.
Ta đương nhiên đoán được phu nhân đang nghĩ gì, nàng hơi há miệng, định nói gì đó nhưng ta đã nhanh chân nói trước.
“Nô tỳ cả đời này, chỉ muốn gả cho một người bình thường làm thê, danh môn quý tộc, nô tỳ không dám mơ tưởng.”
“Nô tỳ tự biết thân phận của mình, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.”
Ta nói xong, thấy phu nhân và thế tử đều im lặng, phu nhân đang phân biệt thật giả trong lời nói của ta, còn thế tử, ta lại không đoán ra được.
“Ngươi tốt nhất nên làm theo những gì ngươi nói.” Phu nhân từ trên cao nhìn xuống ta, dường như trong mắt nàng, ta chỉ là một đồ vật.
Đồ vật nếu an phận, đẹp đẽ thì có thể dùng để bày biện ngắm nghía, nếu một ngày nào đó, đồ vật này có suy nghĩ và chủ kiến riêng, muốn rời đi, muốn đến nơi khác thì nàng hoàn toàn có quyền và khả năng phá hủy đồ vật này.
Thứ không đáng giá, mất đi cũng chẳng sao, lúc còn nguyên vẹn đã chẳng có giá trị gì, huống chi là sau khi bị phá hủy?
Ta vội vã rời đi, cúi đầu, còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, đã đâm sầm vào.
“Sao lại đi vội vàng thế.” Tống Thanh Nhược không khỏi bật cười.
Ta ngượng ngùng cười một tiếng, bây giờ cả hai bên má vẫn còn sưng đỏ, ta đoán mình đã xấu đến mức không thể nhìn nổi rồi.
Ta nhỏ giọng xin lỗi, định nhanh chân đi vòng qua hắn.
Nhưng hắn lại nắm chặt lấy vai ta, ta hoảng hốt ngẩng đầu lên, thấy hắn nhìn khuôn mặt ta với vẻ phức tạp.
“Khuôn mặt của ngươi…”
Đừng nói, ta biết là xấu đến mức dọa người.
“Tam dì đánh ngươi sao?” Tam dì trong miệng hắn, chính là phu nhân Hầu phủ.
Ta thực sự muốn nhanh chóng rời đi, phu nhân hôm nay đánh ta, còn không phải là vì thấy ta và Tống Thanh Nhược dây dưa quá nhiều sao.
Ta nhíu mày, đưa tay kéo tay Tống Thanh Nhược đang nắm vai ta xuống.
“Phu nhân đánh nô tỳ tất nhiên là do nô tỳ làm sai, nhị công tử đừng hỏi nhiều, sẽ khiến người khác hiểu lầm.” Ta cúi đầu nói, Tống Thanh Nhược đương nhiên không nhìn rõ sắc mặt ta.
Quay người liếc nhìn về phía đình xa xa, thấy thế tử mặc một thân y phục trắng, ta chỉ nhìn thoáng qua, không nghĩ nhiều, liền vội vàng rời đi.
Tống Thanh Nhược nhìn bóng người đi xa, đột nhiên, hắn như có cảm giác, quay đầu nhìn về phía đình.
14
Ta trở về phòng mình, Hạ Nha thấy mặt ta thì kinh hô một tiếng: “Mục tỷ tỷ, phu nhân đánh tỷ rồi sao?”
Ta đi đến bên giường: “Ừ.” một tiếng.
Hạ Nha lập tức lục lọi tứ tung, lấy ra một bình thuốc nhỏ từ ngăn kéo bàn trang điểm, chạy đến đưa cho ta.
“Đây là thứ được bề trên ban thưởng từ lâu rồi.” Hạ Nha lo lắng nhìn ta, nàng còn nhỏ, không hiểu được những chuyện quanh co trong Hầu phủ, trong Hầu phủ rộng lớn này, những nữ hài tử ngây thơ như nàng thật sự quá ít.
Kiếp trước, Hạ Nha mất năm mười tám tuổi. Sau khi ta gả cho thế tử làm thiếp, từng muốn đưa Hạ Nha đến bên mình, ta coi Hạ Nha như muội muội ruột nhưng phu nhân đã từ chối, sau đó, Hạ Nha là nha hoàn thân cận bên cạnh phu nhân, phu nhân dường như cũng rất thích Hạ Nha, thích sự ngây thơ, chu đáo, nhiệt tình của nàng, còn ta sau khi bị từ chối, lại không dám nhắc lại chuyện này nữa.
Ta không ngờ mình lại ra đi sớm như vậy, Hạ Nha đương nhiên cũng không ngờ tới, khi nàng vừa biết tin, chiếc đĩa sứ trên tay nàng rơi xuống đất vỡ tan, những mảnh sứ trắng rơi bên chân nàng, hoa quả rơi đầy đất nhưng nàng lại không hề hay biết.
“Là Mục tỷ tỷ sao?” Nàng túm lấy một tỳ nữ bên cạnh và hỏi, tỳ nữ đó khó xử nhìn nàng, lại nhìn phu nhân ở đằng xa, nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Nha theo bản năng muốn chạy đến viện của ta nhưng phu nhân đi tới ra hiệu cho người bên cạnh, để hai người hạ nhân giữ nàng lại.
Hạ Nha bị giữ quỳ trước mặt phu nhân.
Hạ Nha từ nhỏ đã rất khả ái, lớn lên cũng vậy, ai nhìn cũng thấy giống như muội muội nhà bên nhưng lúc đó Hạ Nha mặt đầy nước mắt, khóc đến không thành tiếng.
Lần đầu tiên ta thấy Hạ Nha đau buồn và bất lực như vậy, ta đứng bên cạnh cũng khóc đến không thở nổi.
“Phu nhân, nô tỳ cầu xin ngài, Mục tỷ tỷ đối xử với nô tỳ như muội muội ruột, hiện giờ nàng vừa mới mất, xin ngài hãy để nô tỳ nhìn nàng lần cuối!” Hạ Nha liều mạng dập đầu, chỉ vài cái, trán đã đỏ ửng, mà nàng như không cảm thấy đau, cứ dập đầu liên tục.
Trời không chiều lòng người, mây đen che kín bầu trời, mưa phùn bắt đầu rơi.
Hạ nhân che ô cho phu nhân, nàng lạnh lùng nhìn Hạ Nha, dáng vẻ chủ nhân cao cao tại thượng đó, giống hệt như nàng nhìn ta lúc trước.
“Hạ Nha, ngươi hầu hạ bên cạnh ta nhiều năm như vậy, suy nghĩ trong lòng ta, ngươi cũng nên đoán được đôi chút.” Phu nhân năm nay đã bốn mươi, đầu tóc chải chuốt, y phục mặc cũng càng thêm nghiêm trang.
Toàn thân đã ướt đẫm mưa, Hạ Nha quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn phu nhân, cô nương lương thiện này, tưởng rằng phu nhân Hầu phủ sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng, sẽ dung thứ cho sự vượt quá giới hạn của nàng.
“Quân cờ đúng lúc ra khỏi bàn cờ.” Một câu nói, khiến Hạ Nha không nhịn được rùng mình, không phải vì lạnh, mà là vì câu nói này của phu nhân khiến nàng nhớ đến điều gì, cảm thấy sợ hãi, không thể tin nổi.
Hầu hạ chủ tử nhiều năm như vậy, là thật lòng đối đãi nhưng chủ tử lại coi ngươi như quân cờ.
“Phu nhân, Hạ Nha cầu xin ngài đáp ứng, sau này cho dù không được hầu hạ bên cạnh ngài, cả đời đi làm những việc bẩn thỉu mệt nhọc nô tỳ cũng nguyện ý.”
Hạ Nha dập đầu đến chảy máu nhưng phu nhân vẫn lạnh lùng nhìn, trong mắt dần dần lộ ra vẻ chế giễu.
“Người thông minh biết được tiến biết lùi, Phù Hồng, Bạch Quỳ, nhốt nàng vào kho chứa củi.” Phu nhân ra lệnh cho hai nha hoàn bên cạnh, Phù Hồng, Bạch Quỳ lập tức đáp ứng.
Hai người xốc Hạ Nha dậy, Hạ Nha liều mạng muốn giãy dụa nhưng thực sự không thể giằng co lại hai nữ tử biết võ.