Linh Hồn Trở Về - Chương 1
1
Ta là thiếp thất đầu tiên của hắn nhưng cũng là người chết sớm nhất trong số các thiếp thất. Khi ta chết mới mười bảy tuổi, năm đó xuân quang ấm áp, là thời tiết ta vô cùng yêu thích, nhưng cũng không ngờ tới, ta lại chết vào ngày xuân mà ta yêu nhất.
“Chi Chi tính tình nhu thuận, ta vẫn luôn thích, lúc ta nhìn thấy trâm bạc đào hoa này liền cảm thấy rất hợp với nàng.” Một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo xanh, nụ cười dịu dàng như tuyết tan, ngón tay chạm vào nhau truyền cho nhau hơi ấm.
Ta nhớ mang máng, tay của hắn rất lạnh.
“Mục Chi, ngươi hầu hạ bên cạnh thế tử nhiều năm, tuy là nha hoàn nhưng lại vô cùng hiểu hắn, năm nay ngươi đã mười bốn, nếu muốn ngươi làm thiếp, ngươi có nguyện ý không?”
Phu nhân Hầu phủ mặc một bộ hoa phục màu đỏ tía, trên đầu châu ngọc lấp lánh, dung mạo đoan trang tú lệ, giọng nói ôn hòa nhưng không mất uy nghiêm.
Nhớ lúc đó ta vô cùng vui mừng, cảm thấy mình là nha hoàn hạnh phúc nhất trên đời, tựa như thế tử từ rất sớm trong lòng đã có ta, mà ta có thể cùng hắn bạc đầu giai lão.
“Nô tỳ từ nhỏ đã lớn lên ở Hầu phủ, không phụ không mẫu, Hầu phủ có ơn dưỡng dục với nô tỳ, ơn này đã quá lớn, nô tỳ từ nhỏ đã ái mộ thế tử, bây giờ phu nhân không chê thân phận địa vị của nô tỳ, nguyện ý để nô tỳ làm thiếp cho thế tử, Mục Chi khó quên ân tình của phu nhân.”
Ta trước kia quá ngây thơ, căn bản không chú ý tới, phu nhân tuy cười nhưng nàng lại nhìn ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, không mang theo một tia tình cảm, giống như đang nhìn một quân cờ vậy.
…..
Làm một hồn ma, ta đã nhìn thấy rất nhiều niềm vui, ly biệt, yêu ghét hờn giận trên thế gian này. Mà mười năm này, Hầu phủ cũng có biến hóa, sau khi thế tử cưới chính thê, rời khỏi Hầu phủ, tự lập môn hộ, có phủ đệ riêng của mình, theo thời gian, địa vị ngày càng cao, nữ tử trong kinh thành ái mộ hắn càng nhiều không kể xiết.
Trước kia ta cũng từng nghĩ, một người ôn nhu như vậy, nếu thật sự yêu ta sẽ như thế nào, nhưng sau khi chết ta mới dần dần hiểu ra, hắn sẽ không yêu bất kỳ ai, trong mắt hắn chỉ có quyền lực.
Sự ôn nhu của hắn là thật, quyền lực to lớn cũng là thật.
Mùa hè năm đó, ta ngoài ý muốn mang thai, phu nhân biết được thì vô cùng tức giận, bởi vì ta là thiếp thất, thế tử chính thất còn chưa cưới, ta tuyệt đối không thể có hài tử.
Ta thường xuyên uống thuốc tránh thai, chưa từng có lần nào quên uống, giờ đây lại có hài tử, cũng thật buồn cười.
Thế tử biết được, ta vẫn luôn chú ý quan sát biểu cảm của hắn, muốn xem hắn sẽ phản ứng như thế nào, đáng thất vọng là, hắn không có quá nhiều biểu cảm kinh ngạc, vẫn như thường ngày.
Ta ước gì, hắn có thể giữ lại hài tử này, phá lệ một lần vì ta. Tuy ta chưa từng nói với hắn những lời như vậy nhưng ánh mắt lúc đó ta nhìn hắn, chính là ánh mắt của người sắp chết đang cầu cứu.
Hắn thông minh như vậy, sao có thể không hiểu?
Ánh mắt giao nhau, hắn trực tiếp phớt lờ khẩn cầu của ta, hơi nghiêng mặt, nhìn ra những khóm hoa ngoài đình viện, tiếng ve mùa hè, bầu trời xanh trong, cảnh sắc Hầu phủ đương nhiên là cực đẹp.
“Phá bỏ đi.” Một câu nói nhẹ bẫng để lại cho ta, hắn đi rất dứt khoát, không ngoảnh đầu lại.
2
Hạ nhân của Hầu phủ hành động rất nhanh, đêm hôm đó đã phá bỏ hài tử của ta, ta một mình khóc trong chăn, đau bụng không bằng đau lòng, đó là lần đầu tiên ta căm ghét bản thân mình vô quyền vô thế, bản tính nhu nhược đến cực điểm.
Vì chuyện lần này, ta đối với thế tử lạnh nhạt hơn nhưng hắn lại không để ý, trước kia ta tưởng hắn không thích hài tử, mới không để ý như vậy, dù sao hắn chưa từng nói với ta, thích hài tử gì đó.
Bây giờ mới hiểu, hắn là vô tình với ta, mới có thể lạnh nhạt như vậy.
Ký ức trở nên mơ hồ, không biết là do làm quỷ, hay do ảnh hưởng của cái gì, có lẽ là do chết quá lâu, có vài chuyện cũ đã dần dần không nhớ rõ.
Ta nằm trên cành cây, mệt mỏi nghĩ ngợi, vô tình liếc xuống dưới thân, chỉ thấy tà váy màu xanh nhạt phất phơ.
Con người sống mấy chục năm, muôn vàn cay đắng không dễ, tử vong, lại chỉ là chuyện trong nháy mắt. Những chuyện quên đi lại nhớ ra, nếu những việc nhớ ra khiến người ta vui vẻ thì cũng được.
Câu chuyện còn phải hồi tưởng lại, sau này, danh tiếng của thế tử ngày càng lớn, tiệc tùng xã giao cũng ngày càng nhiều, phu nhân cũng bắt đầu lo chuyện hôn sự cho hắn, những nha hoàn, gã sai vặt bên cạnh ta cũng thay đổi từng đợt.
Bên cạnh ta không có người tâm giao, cũng không có người quen thuộc, có lẽ là do tính tình của ta nhưng những điều này đối với ta đều không quan trọng.
Thế tử đối xử với ta như thường nhưng lòng ta đối với hắn, lại không như trước kia. Quả nhiên, con người theo năm tháng trôi qua, khoảng cách cũng sẽ ngày càng lớn, đặc biệt là nam nữ có tâm ý chẳng tương thông.
Phu nhân chọn cho thế tử rất nhiều quý nữ kinh thành, lúc đó bà hỏi thế tử thích kiểu cô nương nào, thế tử đang nhìn tách trà ngẩn người, nhận ra mẫu thân đang hỏi mình, hắn vô thức liếc nhìn ta, lại cười với phu nhân: “Mẫu thân chọn, đương nhiên là tốt nhất.”
Ta cũng quy củ ngồi ở dưới, an phận làm những gì thiếp thất nên làm.
Phu nhân mỗi lần nói ta là người hiểu thế tử nhất, ta đều muốn cười, ta không hiểu hắn, không hiểu, có đôi khi ta thật sự muốn xé nát cái mặt nạ ôn hòa của hắn, nhìn xem dưới mặt nạ, có phải vẫn là khuôn mặt đã cùng chung sống mười mấy năm hay không.
Phu nhân định xong hôn sự, là đích nữ của thái phó kinh thành, đích nữ đó không muốn vào cung làm phi, vì vậy hôn sự của nàng mới luôn bị trì hoãn, bây giờ lại vừa khéo, thân phận địa vị, tài mạo của nàng vừa vặn xứng đôi với thế tử.
Có một lần, ta cùng thế tử xem bức chân dung của đích nữ đó, quả thực là trăng sáng tiên nga, đẹp đến mức không vướng bụi trần, nàng tài mạo song toàn, giỏi nhất là làm thơ hoa điểu.
“Thật là đẹp!” Lúc đó ta chân thành đánh giá, dù sao ta cũng tự biết mình như thế nào, tiểu gia bích ngọc, chỉ biết chữ mà thôi, thơ từ ca phú gì cũng không hiểu, so sánh như vậy, đích nữ thái phó kia như tiên hạc vậy.
Ta nói xong, chỉ chờ thế tử đánh giá nàng vài câu nhưng hắn lại chẳng nói gì, dường như không để ý đến thê tử sắp cưới này.
Thế tử buồn vui không lộ ra ngoài, tâm sự cũng không bao giờ nói với người khác, không để lộ chút nào.
Còn ta chết như thế nào ư, chết rất vội vàng, ta cũng không biết là ai giết ta.
Lúc đó ta chỉ nghĩ, ta sống an ổn, coi như là số ít an phận thủ thường trong tất cả các thiếp thất, cả đời cũng chưa từng đắc tội với ai, sao lại có người muốn giết ta một cách tàn nhẫn như vậy.
Hôm đó, ta bảo nha hoàn mang đến cho ta một đĩa bánh đậu xanh, đây là điểm tâm ta thích nhất, không biết vì sao, mỗi lần ăn bánh đậu xanh, trong lòng luôn có một cảm giác rất ấm áp.
Ta ngồi ở hành lang trong đình viện, nhìn rừng đào đang nở rộ không xa, một màu hồng nhạt, theo gió lay động, có tiếng cành cây cọ xát thưa thớt, trên đầu là bầu trời xanh thẳm trong suốt như lưu ly, xanh hồng giao nhau, đẹp vô cùng.
Giơ tay nhón một miếng bánh đậu xanh, trong lòng mang theo chút vui mừng, cho vào miệng thì vô cùng mềm mại.
3
Không biết vì sao, ta thấy bánh đậu xanh này ngọt hơn ngày thường, có lẽ là do nữ trù trong trù phòng cho nhiều đường, ta không để ý, ăn liền ba miếng, đang ăn thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ xa vọng lại, ta ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, lập tức không khỏi mở to mắt.
Thế tử đang chạy về phía ta, hắn chạy rất nhanh, áo bào cũng rối tung.
Ta lần đầu tiên thấy hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, hoảng loạn, kinh sợ, vội vàng, ta vừa định lên tiếng gọi một tiếng thế tử, hắn đã thở hổn hển chạy đến trước mặt ta, trực tiếp đánh rơi nửa miếng bánh đậu xanh trong tay ta, lực đánh mạnh đến mức mu bàn tay ta đau nhói.
Bánh đậu xanh rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Ta vẫn rất ngơ ngác, cứ tưởng Hầu phủ sắp bị xét nhà.
Nhưng thế tử trực tiếp dùng hai tay giữ chặt vai ta, mắt đỏ ngầu, hắn như vừa kinh vừa giận, lại giống như đang cố gắng kiềm chế, hắn cứ như vậy, ánh mắt mang theo sự thẩm tra và khát vọng mà ta không hiểu.
“Ngươi ăn mấy miếng?”
Ta vốn đã phản ứng chậm, giờ bị hắn dọa như vậy, cảm thấy não không thể hoạt động, có chút không hiểu hắn đang nói gì.
Ăn mấy miếng, là bánh đậu xanh sao?
Hắn mãi không nhận được câu trả lời của ta, như cuối cùng không nhịn được, trực tiếp gầm lên với ta, lực trên tay rất lớn, bóp vai ta đau nhói.
Ta vừa định nói, ba miếng nhưng vừa mở miệng, lời còn chưa kịp nói ra, đã cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, trực tiếp nôn ra một ngụm máu, ta ngây người nhìn vũng đỏ tươi trên phiến đá xanh, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn hắn.
Ta không thể tả được vẻ mặt của hắn lúc đó, xấu xí vô cùng.
Máu tươi không ngừng trào ra, ta dùng tay che miệng, kết quả là đầy tay máu, thế tử trực tiếp ôm ngang eo ta.
Đầu óc ta choáng váng, mũi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, bụng như bị lửa đốt, ta đau đến không nói nên lời, chỉ có thể nắm chặt lấy tay áo thế tử.
Ta mơ hồ nhớ, hôm đó hắn mặc một chiếc áo dài cổ đứng màu trắng ngọc trai nhưng sau đó chắc chắn bị máu của ta làm cho rất bẩn và rất loạn.
Trong lúc mơ màng, ta hình như nghe thấy giọng nói của thế tử nhưng đã không còn rõ ràng nữa.
“Thái y đâu?”
“Thế tử, thái y đã đến rồi.” gã sai vặt run rẩy trả lời.
Thái y? Là thái y trong cung sao? Ta mơ mơ màng màng nghĩ nhưng lại cảm thấy trước mắt mình hình như xuất hiện một luồng sáng, luồng sáng đó quá chói, chiếu thẳng vào mắt người, như muốn mang đi tất cả ký ức.
Trong Hầu phủ, một công tử áo trắng ôm trong lòng một nữ tử mặc váy màu xanh hồng có vết máu loang lổ, nữ tử hôn mê nhưng tay lại nắm chặt một góc tay áo của công tử, sau đó, mấy thái y vội vã chạy đến, dáng vẻ vội vàng hấp tấp, phía sau cũng có mấy gã sai vặt đầu đầy mồ hôi.
Cũng chính lúc đó, tay của nữ tử từ từ buông ra, rũ xuống vô lực, còn góc áo mà nàng nắm lấy thì nhăn nhúm, dính đầy máu.
Tiếng chim sẻ ẩn trong cành lá um tùm, âm thanh càng nghe càng trong trẻo. Chúng vẫn giữ được sự ngây thơ và vui tươi bẩm sinh, không biết đến sự tàn nhẫn của thế gian.
Ta đã chết mười năm, trở thành một hộ khẩu thường trú ở âm phủ, ta không muốn đầu thai, ta từ Mạnh Bà biết được rằng, kiếp sau, ta vẫn là nữ tử phàm trần, phải trải qua tình yêu ly biệt, bảy nỗi khổ của con người vẫn phải chịu đựng từng cái một.
Ta thở dài, ý niệm vừa chuyển, trong nháy mắt đã đến bên cầu Nại Hà, âm phủ không có ánh sáng mặt trời, không có bốn mùa, cũng không có sinh vật, chỉ có người đã chết và những cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa.
Mạnh Bà mặc một bộ y phục vải thô, nụ cười hiền hòa gần gũi. Cầu Nại Hà không dài nhưng lại xếp đầy người.
Mạnh Bà đang phát canh cho quỷ, dường như nhận ra ta, ngẩng đầu mỉm cười với ta.
Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một nữ tử mặc áo đỏ xinh đẹp, nàng nắm lấy tay ta, mỉm cười với ta: “Đi thôi.”
Đây là Mạnh Bà, mà bà lão trên cầu Nại Hà cũng là nàng, nàng có rất nhiều phân thân nhưng ta chưa từng thấy chân thân của nàng.
“Hôm nay không đầu thai sao?” Mạnh Bà nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt thêu trên tay, cười híp mắt hỏi ta.
Ta nghe xong liền lắc đầu.