Liễu Nguyên Nhi - Chương 4
15
Trăng treo giữa trời, đêm nay Hoàng thượng đến chỗ Thục phi, ta đã sớm nghỉ ngơi, còn cho thái giám và cung nữ canh đêm ra ngoài viện.
Mãi đến giờ Tý, ta vẫn luôn cảnh giác, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã rơi xuống giường của ta.
Ta hơi giật mình nhưng ngay sau đó đã thả lỏng, vì ta đã biết người đến là ai.
“Ngươi làm sao biết được thân phận của bổn vương?”
Người kia lên tiếng, dựa vào ánh trăng, ta nhìn rõ mặt hắn, chính là vị công tử ngày đó.
Lúc này trên mặt hắn vẫn treo nụ cười nửa miệng như ngày nào nhưng trong đôi mắt kia lại ẩn chứa sự dữ dội.
Ta cười nhẹ đáp:
“Hôm nay ta cố ý xin Vương gia đáp ứng hai chuyện, chính là để thử.
“Hai chuyện này rõ ràng là muốn Vương gia làm chủ. Tiểu thái giám và những người khác ẩn núp trong cung không dám làm chủ thay Vương gia, vậy thì họ chỉ có thể đi bẩm báo với người.
“Từ Phù Phong viện của ta đến cổng cung, dù đi nhanh đến mấy cũng phải mất nửa canh giờ, đi đi về về là hơn một canh giờ.
“Quan viên bình thường địa vị thấp hèn, ở xa. Hôm đó ta tính thời gian thái giám đi về, không đến hai canh giờ, chứng tỏ người ở gần hoàng cung. Mà phủ đệ gần hoàng cung ngoài hoàng thân quốc thích thì không có quan viên nào khác. Mà trong số hoàng thân quốc thích cài cắm tai mắt trong cung, mở thanh lâu để dò la tin tức thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có đệ đệ của Hoàng thượng hiện nay, Túc vương Tiêu Vũ.”
Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của ta nên hôm nay ta đợi tiểu thái giám chuẩn bị rời đi, lúc tâm trí hắn thả lỏng thì ta giả vờ dọa hắn một chút, để chứng thực thêm cho suy đoán của mình.
Tiêu Vũ bóp chặt cổ ta, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Ngươi biết nhiều như vậy, không sợ bổn vương giết ngươi diệt khẩu sao?”
Ta không vùng vẫy, ngược lại còn ôm lấy eo hắn: “Ta vốn là người của Vương gia, đương nhiên không sợ Vương gia diệt khẩu…”
Tiêu Vũ cười khẩy: “Chuyện thứ nhất bổn vương có thể giúp ngươi, vậy chuyện thứ hai của ngươi là gì?”
“Xin Vương gia cho ta một đứa con!”
Lời vừa dứt, cơ thể Tiêu Vũ khẽ run lên, sau đó cười nói: “Tham vọng của ngươi không nhỏ, bây giờ ngươi được thánh sủng, muốn có con sớm muộn gì cũng có. Ngươi làm như bây giờ, không sợ hoàng huynh tốt của bổn vương phát hiện ra sao?”
Ta cười nhẹ:
“Lần này ta đấu với Tống Chỉ Hân, người ngoài đều thấy là Hoàng thượng sủng ái, thăng chức cho ta, ban thưởng cho ta, còn cho ta thị tẩm, đều cho rằng ta mới là người được lợi.
“Nhưng rõ ràng người được lợi trong chuyện này là Thục phi. Thục phi mới là người được lợi lớn nhất, nàng ta có được quyền quản lý lục cung, còn ta chỉ là bia đỡ đạn mà Hoàng thượng dựng lên, một bia đỡ đạn dùng để giúp Thục phi chặn đạn.
“Cho nên Hoàng thượng vô tình, ta cũng không cần phải có nghĩa…”
Tiêu Vũ cười lớn: “Quả nhiên ngươi rất thông minh nhưng dù vậy, bổn vương dựa vào đâu mà phải sinh con với ngươi?”
16
“Bởi vì người muốn làm Hoàng đế!”
Ta nhìn Tiêu Vũ nghiêm túc nói.
Tiêu Vũ nheo mắt, hắn không phản bác, cứ thế nhìn ta.
“Người có mưu đồ phản nghịch, chẳng lẽ còn không dám cùng ta xuân tiêu một đêm, hay là người không được?”
Ta nhìn xuống phía dưới của Tiêu Vũ, trong mắt mang theo vẻ chế giễu.
Một cách khích tướng rất thô thiển nhưng rõ ràng rất có tác dụng, Tiêu Vũ trực tiếp đè ta xuống giường, hắn đứng dậy đè lên người ta.
Ta vòng tay ôm lấy Tiêu Vũ, trực tiếp hôn lên.
Ta có thể cảm nhận được cơ bắp của hắn đột nhiên cứng đờ, yết hầu của hắn lên xuống, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hắn nuốt nước bọt.
Ta biết là hương tình ta chuẩn bị trước đã phát huy tác dụng.
Tiêu Vũ đột nhiên ôm ta lên, một màn xuân sắc diễn ra trong màn trướng.
Đêm đó dưới sự dẫn dắt cố ý của ta, Tiêu Vũ đã đòi hỏi ta rất nhiều lần, ta có dự cảm có thể trúng ngay lần đầu.
17
Trong cung luôn biến hóa khôn lường, sáng sớm ngày hôm sau, đã có tin tức truyền đến, hôm nay trên triều đình, Thái phó đại nhân Tống Diên Xương đã hết sức ủng hộ Hoàng thượng điều động và thay đổi quan lại, khiến Hoàng thượng rất vui mừng.
Sau đó vào buổi trưa, Hoàng thượng đã ban một đạo chỉ đến Vị Ương cung, nói rằng sắp đến Trung thu, yến tiệc Trung thu trong cung cần Hoàng hậu chủ trì, liền giải trừ lệnh cấm túc sớm, quyền quản lý lục cung cũng một lần nữa trở về tay Tống Chỉ Hân.
Đạo chỉ này vừa ban ra, mọi người đều biết, chỉ cần Tống Thái phó còn ở trong triều thì Tống Chỉ Hân, vị Hoàng hậu này sẽ vững như Thái sơn.
Buổi chiều, Tống Chỉ Hân triệu kiến ta.
Mọi người đều tò mò nhìn, muốn xem chúng ta sẽ đấu nhau như thế nào. Tất nhiên đa số mọi người đều không coi trọng ta a, dù sao ta cũng chỉ là người thấp hèn, không đủ tư cách để đấu với Tống Chỉ Hân.
Nhưng không ngờ, lần này Tống Chỉ Hân gặp ta không hề nổi giận, ngược lại còn cười nói: “Đã lâu không gặp, Liễu Tiệp dư trông thật là rạng rỡ, xem ra chuyện trúng độc hôm đó không ảnh hưởng đến sức khỏe của Liễu Tiệp dư, như vậy bản cung cũng yên tâm rồi.”
Trông thì có vẻ quan tâm đến sức khỏe của ta nhưng rõ ràng là đang nhắc nhở ta, nàng ta vẫn chưa quên chuyện hạ độc.
Ta khom người hành lễ, sau đó nói: “Làm phiền nương nương lo lắng, thật là tội của thiếp.”
Tống Chỉ Hân cười nhạt: “Liễu Tiệp dư, ngươi đã tốn nhiều công sức như vậy, bày ra một vở kịch lớn như thế, cuối cùng bản cung vẫn bình an vô sự, có phải ngươi rất tức giận hay không?”
Trong lời nói đều là đắc ý.
“Phụ thân của bản cung là Thái phó đại nhân đứng đầu trăm quan, đứng đầu văn thần trong triều, là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng. Có ông ấy ở đó, bản cung sẽ vững như Thái sơn, chút thông minh vặt vãnh của ngươi thực sự không đáng kể. Ngươi muốn chơi, bản cung sẽ chơi cùng ngươi, bản cung chơi đến khi ngươi kêu trời không thấu, kêu đất không linh…”
Ta nhìn Tống Chỉ Hân: “Nương nương có thể đảm bảo Thái phó đại nhân nhất định sẽ luôn ủng hộ người không?”
Tống Chỉ Hân khinh thường lời ta nói, ta cũng không muốn tranh cãi gì, bởi vì tiếp theo, chính là động thủ với nhà họ Tống.
Tính toán thời gian, Tiêu Vũ cũng nên ra tay rồi.
18
Quả nhiên đến ngày thứ ba, trong cung đã bắt đầu có lời đồn, nói là Thái phó Tống Diên Xương có một đứa con riêng tìm đến tận cửa.
Tin tức này truyền đi rất nhanh, chưa đến một ngày đã truyền khắp kinh thành, ngay cả bên Hoàng thượng cũng phái người đi dò hỏi.
Ta bảo Tiêu Vũ hứa với ta hai chuyện, một chuyện là cho mượn giống, một chuyện là vở kịch nhận lại đứa con riêng này.
Đứa con riêng là do Tiêu Vũ tìm, tướng mạo có ba phần giống cha ta.
Năm xưa mẹ ta mang thai bị bán vào thanh lâu, ta không tin cha ta và đại phu nhân lại không biết chuyện bà đã mang thai.
Những năm qua cha ta không để ý đến đứa trẻ này nhưng năm nay ông đã lớn tuổi, cả đời chỉ có một đứa con gái, tuy có quyền cao chức trọng nhưng không có con nối dõi tông đường, chắc chắn là điều ông ta hối tiếc.
Nếu lúc này xuất hiện một đứa con trai thì ông ta chắc chắn sẽ mừng như điên.
Chọn con trai hay phu nhân, ta tin người như cha ta sẽ chọn con trai.
Sự việc diễn ra như ta dự liệu, cha ta bắt đầu điều tra thân thế đứa con trai này, tất nhiên sẽ tra đến Xuân Cảnh lâu.
Xuân Cảnh lâu đều là người của ta, ngoài Hoàng ma ma và các tỷ muội trong lâu, không ai biết mẹ ta sinh con trai hay con gái.
Vì vậy, Hoàng ma ma và các tỷ muội tất nhiên sẽ nói là sinh con trai.
Thêm vào đó có sự sắp xếp trước của Tiêu Vũ, những gì cha ta điều tra được đều là những gì chúng ta muốn ông ta nhìn thấy.
Kết quả có thể đoán trước được, cha ta tin sái cổ đứa con trai này.
Nhất định phải đưa đứa con trai này về nhận tổ quy tông. Mà đứa con trai này trực tiếp đưa ra yêu cầu, ở Tống phủ, hắn và đại phu nhân chỉ có thể giữ lại một người.
Cha ta là người giả tạo, lúc trẻ cần thế lực của gia tộc đại phu nhân, tất nhiên sẽ lấy lòng đại phu nhân mà từ bỏ mẹ ta.
Giờ đây ông đã có quyền cao chức trọng, không cần đại phu nhân nữa, mà cần một người nối dõi tông đường, vậy thì người bị vứt bỏ chỉ có thể là đại phu nhân.
Tất nhiên bề ngoài ông vẫn sẽ làm tốt nhưng kết cục sau này của đại phu nhân có thể đoán trước được.
Sau đó nghe nói đại phu nhân và đứa con trai mới này nhiều lần xảy ra xung đột, mỗi lần cha ta đều đứng về phía đứa con trai.
Điều này khiến đại phu nhân tức giận đến ngất đi nhiều lần, thậm chí còn vào cung tìm Tống Chỉ Hân khóc lóc kể lể, khiến Tống Chỉ Hân đau đầu, căn bản không có thời gian tìm ta gây phiền phức.
Ta cười lạnh, báo ứng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
19
Mà ta cũng nhận được một tin vui khác, tháng này ta không thấy kinh nguyệt.
Ta lập tức mời thái y đến.
Thái y bắt mạch một cái, lập tức cười chúc mừng: “Tiệp dư có thai rồi!”
Trong lòng ta vô cùng vui mừng.
Tin tức này giống như ném một hòn đá vào mặt nước yên tĩnh, khiến cả hậu cung kinh ngạc.
Hoàng thượng rất vui mừng, trực tiếp tấn phong ta lên làm phi, đồng thời lệnh cho toàn bộ Thái y viện phải bảo vệ đứa bé này của ta thật tốt.
Cũng không trách Hoàng thượng lại long trọng như vậy, dù sao từ khi Hoàng thượng đăng cơ đến nay, phi tần thì chọn không ít nhưng lại không có một ai mang thai.
Hoàng thượng không có con nối dõi, quốc gia không có gốc rễ, dễ bị người ta chỉ trích.
Giờ đây ta mang thai hoàng tự, điều này tất nhiên khiến Hoàng thượng vui mừng khôn xiết.
Đợi Hoàng thượng rời đi, Tống Chỉ Hân dẫn người đến.
Một đám người hùng hổ, bày ra đủ oai phong của Hoàng hậu.
Nàng ta đi đến bên, nắm lấy tay ta, hộ giáp lạnh lẽo sắc nhọn siết chặt lấy mu bàn tay ta: “Muội muội thật có phúc khí, các tỷ muội trong cung đều không mang thai hoàng tự, vậy mà muội muội lại giành trước rồi.”
Câu nói này được thốt ra từ kẽ răng nhưng lại mang theo đầy bất lực.
Ta nhìn khuôn mặt méo mó của nàng ta, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Tối hôm đó, Tiêu Vũ cũng đến Phù Phong viện.
Hắn cau mày, nhìn chằm chằm vào bụng ta hồi lâu, như đang nghiên cứu điều gì đó, một lúc sau mới lên tiếng: “Sao nhìn không thấy thay đổi gì? Có phải dinh dưỡng không đủ không?”
Ta cười nhẹ, mới hơn một tháng, làm sao có thể có thay đổi gì được.
“Ngày mai bổn vương sẽ sắp xếp một nha hoàn biết võ công đến hầu hạ ngươi, sau này chú ý một chút.”
Tiêu Vũ dặn dò một câu, rồi chậm rãi bổ sung thêm: “Sau này có chuyện gì nguy hiểm thì đừng làm, bổn vương sẽ giúp ngươi, bên phía Tống gia bổn vương cũng sẽ giúp ngươi xử lý ổn thỏa, ngươi cứ yên tâm dưỡng thai, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Nói đến đây, hắn đột nhiên phản ứng lại: “Liễu Nguyên Nhi, phải chăng ngay từ đầu ngươi đã tính toán bổn vương?”
“Ngươi mang thai con của bổn vương, như vậy bổn vương tất nhiên sẽ cam tâm tình nguyện đi giúp ngươi đối phó với Tống gia…”
Ta không phủ nhận, đây đúng là tính toán của ta.
Ta không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi một câu: “Vương gia không lo đứa bé này là con của Hoàng thượng sao?”
Tiêu Vũ cười khẩy: “Hắn không thể có con nối dõi.”
Quả nhiên, ta không ngửi nhầm mùi đó.
Lúc thị tẩm, ta ngửi thấy trên người Hoàng thượng có mùi cỏ đình dương nhàn nhạt.
Đây là dược liệu mà Xuân Cảnh lâu dùng để tránh thai, vì ta thường chơi đùa ở bếp sau nên ngày nào cũng ngửi thấy. Loại dược liệu này còn được dùng trong thuốc bổ, tuy có thể tránh thai nhưng cũng có thể cường thân kiện thể.
Cũng chính là ngửi thấy mùi cỏ đình dương, ta mới tính toán Tiêu Vũ vào phút chót.
Ta nhất định phải mang thai một đứa con, mới có thể mượn dao giết người, báo thù Tống gia.