Liễu Nguyên Nhi - Chương 3
11
Ta theo cung nữ đến Vị Ương Cung, cung nữ bảo ta đợi ở cửa, nàng ta vào bẩm báo.
Nhưng lần đi này mất nửa canh giờ, ta cũng chỉ có thể đứng nửa canh giờ.
Gần một canh giờ sau, một tiểu cung nữ đi ra: “Hoàng hậu nương nương đang nói chuyện với các nương nương khác, tạm thời không rảnh gặp ngươi, ngươi cứ quỳ ở đây đợi đi.”
Ta không phản bác, ngoan ngoãn quỳ ở cửa.
Cổng lớn của Vị Ương Cung mở toang, tiếng cười nói bên trong truyền ra rõ ràng.
“Hoàng hậu tỷ tỷ cũng thật nhân từ, mỹ nhân nhỏ bé này phạm thượng, đáng ra phải trừng phạt thật nặng mới đúng.”
“Đúng vậy, loại người này vào cung, cũng làm bẩn hậu cung này.”
“Ta nghe nói Liễu mỹ nhân này sinh ra ở Ký Châu, dân phong Ký Châu vốn không tốt, nữ tử cũng thích phao đầu lộ diện, hèn hạ lắm…”
…
Tiếng bàn tán chế giễu truyền đến tai ta rõ ràng nhưng ta không hề tức giận, cứ cúi đầu quỳ như vậy.
Ta biết đây chính là giết gà dọa khỉ.
Quỳ gần một canh giờ, một ma ma mới đi ra: “Hoàng hậu nương nương mời mỹ nhân vào!”
Ta khó khăn đứng dậy.
Ma ma khinh thường cười một tiếng.
Ta theo ma ma đó đi vào.
Tống Chỉ Hân ngồi chính giữa, được rất nhiều phi tần vây quanh, đầu đội phượng quan trông đoan trang quý phái, ánh mắt nhìn ta mang theo vẻ dữ tợn, sau khi nhìn rõ dung mạo của ta, nàng ta hơi nhíu mày, rõ ràng phát hiện ra ta thực sự rất giống nàng ta.
“Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!”
Ta tiến lên hành lễ.
Tống Chỉ Hân cười lạnh: “Gần đây trong cung có lời đồn, nói Liễu mỹ nhân giống hệt bản cung, bản cung hôm nay xem thử, cũng không giống lắm…”
Các phi tần khác lập tức hưởng ứng.
“Nương nương phong hoa tuyệt đại, Liễu mỹ nhân sao có thể so sánh với người?”
“Đông Thi bắt chước Tây Thi thôi, đúng là ăn nói bừa bãi!”
Tống Chỉ Hân cười nhẹ: “Đã ăn nói bừa bãi, vậy phải phạt một chút mới được, tránh cho có người nói bản cung quản lý hậu cung không nghiêm, để lời đồn đại nổi lên bốn phía.”
Nói rồi, Tống Chỉ Hân ra hiệu cho ma ma đã dẫn ta vào.
Ma ma đi đến trước mặt ta, giơ tay lên tát mạnh vào mặt ta.
Cái tát này vừa mạnh vừa nhanh, đánh cho ta loạng choạng, ta vốn có thể né được nhưng vì kế hoạch sau này, ta chỉ có thể chịu đựng.
Có phi tần che miệng cười nhẹ.
Tống Chỉ Hân cũng cười lạnh: “Khuôn mặt này của ngươi, bản cung nhìn là thấy chán.
Hôm nay phạt nhẹ để răn đe, sau này biết an phận thủ thường thì thôi, nếu còn dám gây sóng gió, nói bậy nói bạ, bản cung sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”
Nói rồi Tống Chỉ Hân lại nói: “Khuôn mặt của Liễu mỹ nhân bị thương, cũng đừng treo thẻ bài lên nữa, tránh chọc giận long nhan…”
Một câu nói đã định đoạt sinh tử của ta, rút mất thẻ bài, tức là không được thị tẩm.
Phi tần không được thị tẩm, trong cung chỉ có thể bị giày vò đến chết.
Các phi tần khác cũng thu lại nụ cười, nhìn ta lắc đầu nhẹ. Theo họ thấy, ta đã không còn tiền đồ và tương lai, chỉ có thể chờ chết.
Ta mỉm cười, cảm nhận cơn đau nhói ở ngực từ từ ập đến, ta biết thời cơ đã đến, đến lượt ta ra tay.
Ta ngẩng đầu nhìn Tống Chỉ Hân, đau đớn kêu lên: “Xin nương nương tha mạng…”
Vừa dứt lời, ta trực tiếp phun ra một ngụm máu đen, sau đó cả người ngã xuống đất, sống chết không rõ.
Mọi người kinh hãi, Tống Chỉ Hân cũng trợn tròn mắt không thể tin được nhìn.
Có một mỹ nhân run rẩy chỉ vào vũng máu đen trên mặt đất nói: “Liễu mỹ nhân, đây là bị trúng độc sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại một phen hoảng sợ, có người nhanh trí đã liên tưởng đến câu nói trước khi ta hôn mê vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tống Chỉ Hân.
Hoàng hậu lại hạ độc giết chết phi tần ngay trước mặt mọi người sao?
12
Ta được đưa về Phù Phong Viện, thái y cũng nhanh chóng đến.
Thực ra ta không hề hôn mê, ta biết tất cả những chuyện xảy ra xung quanh.
Ta nghe thấy Tống Chỉ Hân ra lệnh bắt ma ma đánh ta đi thẩm tra, còn nghe thấy nàng ta bảo thái y hết sức cứu chữa, rõ ràng là dáng vẻ của một chính cung nương nương công chính nghiêm minh.
Ta cũng phải thừa nhận, Tống Chỉ Hân quả thực thông minh, cũng biết được mất.
Chỉ trong chốc lát đã lập ra kế hoạch vứt xe giữ tướng, bất kể là ai hạ độc ta nhưng nàng ta là người bị tình nghi lớn nhất.
Vì vậy lập tức sai người bắt ma ma lại, nếu sau này có người lấy chuyện này làm đề tài, có thể để ma ma gánh chịu hết, nàng ta có thể thoát thân.
Nhưng chỉ sợ chuyện thuốc độc sẽ không điều tra ra được kết quả, bởi vì loại thuốc độc này được truyền từ man di.
Là một tỷ muội ở Xuân Cảnh Lâu đưa cho ta, nói là do một ân khách man di của nàng tặng.
Loại thuốc này thoạt nhìn là thuốc độc nhưng thực ra không phải thuốc độc thật, ăn một viên là có triệu chứng trúng độc, ăn hai viên sẽ giả chết.
Lúc đó, ân khách kia muốn vị tỷ muội kia giả chết để đi theo hắn, còn nói nhất định sẽ cưới nàng làm vợ và đối xử tốt với nàng, tỷ muội kia ngoài mặt cảm động nhưng trong lòng lại khinh thường.
Nam nhân ngay cả tiền chuộc thân cho nữ nhân mình thích cũng không muốn bỏ ra thì làm sao có thể nói nhất định sẽ đối xử tốt với nàng?
Miệng nam nhân chính là loại thuốc độc độc nhất, có thể nói đủ loại lời dối trá, lừa nữ nhân đau lòng đến chết.
Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy có người nói hoàng thượng giá lâm, sau đó một bóng người màu vàng sáng đi vào.
Ta tiếp tục giả vờ hôn mê nhưng có thể cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng đỏ của ta.
“Hoàng hậu, trẫm giao hậu cung cho ngươi quản lý, ngươi quản lý cho trẫm như vậy sao?”
Giọng hoàng thượng lạnh lùng, cả không khí trong Phù Phong Viện như đông cứng lại.
Chỉ nghe một câu này, ta đã yên tâm.
Ta cược rằng hoàng thượng đã sớm không ưa Tống Chỉ Hân.
Rõ ràng ta đã cược đúng.
13
Hoàng thượng hiện tại đăng cơ khi còn trẻ, tâm tính của thiếu niên đương nhiên là muốn thể hiện hoài bão. Chỉ tiếc là phần lớn đại thần trong triều đều là môn sinh của Tống Diên Xương, Tống Diên Xương cũng là ân sư của hoàng thượng.
Chỉ cần Tống Diên Xương còn ở trên triều đình thì còn đại thần nào dám nói lời khác?
Hoàng thượng ở trên triều đình chắc chắn sẽ bị kiềm chế ở khắp mọi nơi, hơn nữa ngay cả vị trí hoàng hậu cũng là nữ nhi của Tống gia, điều này khiến hoàng thượng sao có thể không ấm ức?
Dù sao thì một bậc đế vương tuyệt đối sẽ không cho phép trên đầu mình còn có người có thể làm chủ hơn mình.
Ở triều đình, tạm thời hoàng thượng không thể làm gì Tống Diên Xương nhưng hậu cung thì hoàng thượng vẫn có thể làm chủ.
Trước đây Tống Chỉ Hân tước thẻ bài của phi tần cũng được, đánh chết cung nữ cũng được, đều không phải chuyện lớn, hoàng thượng cũng không thể trách phạt.
Nhưng lần này là phi tần bị tát bị hành hạ thậm chí còn bị đầu độc, đây không phải là chuyện nhỏ, đương nhiên đã cho hoàng thượng cơ hội trách phạt.
Vì vậy, hoàng thượng đã liên tiếp ban xuống hai đạo thánh chỉ.
Đạo thánh chỉ đầu tiên là tước quyền quản lý lục cung của Tống Chỉ Hân giao cho Thục phi, sau đó trực tiếp đánh chết ma ma đã tát ta, ngoài ra còn cấm túc Tống Chỉ Hân ba tháng.
Đạo thánh chỉ thứ hai là phong cho ta làm Tiệp dư để bù đắp.
Hai đạo thánh chỉ liên tiếp, khiến hậu cung trở nên náo nhiệt.
Vào ngày thứ ba hôn mê, cuối cùng ta cũng tỉnh lại dưới sự chẩn trị của thái y.
Hoàng thượng đương nhiên đến thăm ta, còn ban rất nhiều đồ bổ đến Phù Phong Viện.
Sau đó, liên tiếp nửa tháng, hoàng thượng đều đến Phù Phong Viện của ta, hoặc là cùng ta dùng bữa, hoặc là để ta thị tẩm, ta rõ ràng đã trở thành sủng phi của hoàng thượng.
14
Ngày đó, tiểu thái giám truyền lời sau khi ta tỉnh lại cũng đã đến Phù Phong Viện một lần nữa.
“Chủ tử nói rồi, ngài ấy rất hài lòng, ngài ấy nói để thưởng cho ngươi, ngài ấy có thể đáp ứng ngươi một chuyện.”
Ta giơ hai ngón tay: “Hai chuyện!”
Tiểu thái giám do dự, sau đó mở miệng: “Nô tài phải đi hỏi ý của chủ tử trước.”
Ta gật đầu.
Tiểu thái giám lui ra ngoài.
Khoảng hai canh giờ sau, tiểu thái giám lại quay lại: “Chủ tử đã đồng ý nhưng chủ tử cũng nói, sau này có một chuyện cần ngươi làm, ngươi phải dốc toàn lực.”
Ta gật đầu đồng ý, đây chính là trao đổi ngang giá.
Ta lấy một lá thư từ trong tay áo đưa cho tiểu thái giám: “Chuyện thứ nhất ta đã viết trong thư, còn chuyện thứ hai ngươi không cần quan tâm, ta sẽ tự nói với chủ tử của ngươi.”
Tiểu thái giám đưa tay nhận lấy thư, chuẩn bị lui ra ngoài nhưng ta đột nhiên lên tiếng: “Dạo này sức khỏe của Vương gia thế nào?”
Tiểu thái giám vô thức cúi người đáp: “Sức khỏe của chủ tử rất…”
Lời còn chưa dứt, tiểu thái giám đã kinh hãi nhìn ta.
Ta phất tay: “Lui xuống đi!”
Giả thiết của ta đã được chứng thực.