Liễu Nguyên Nhi - Chương 1
1
Một câu “Trông cũng xinh đẹp lắm” của tú bà Hoàng ma ma đã khiến ta được sống, bà ta phá lệ cho mẹ sinh ta ra.
Những cô nương khác trong thanh lâu đều nói sau lưng, nói Hoàng ma ma thiên vị, phá vỡ quy củ của Xuân Cảnh lâu.
Từ xưa đã có quy củ cô nương ở thanh lâu không được sinh con.
Tất nhiên muốn sinh con cũng không phải không được, nếu cô nương thanh lâu muốn sinh con thì phải tự bỏ tiền sinh con trong một năm.
Cái gọi là tiền sinh con chính là tiền kiếm được từ việc tiếp khách.
Chỉ cần dùng tiền riêng của mình bù cho tú bà số tiền kiếm được từ việc tiếp khách trong một năm thì có thể sinh con.
Tiền sinh con trong một năm không phải là một khoản nhỏ, hơn nữa làm nghề này dựa vào tuổi xuân, chậm trễ một năm thì mất đi một năm kiếm tiền.
Nếu khi còn trẻ không tích cóp được chút tiền, đến khi nhan sắc tàn phai, cuộc sống còn không bằng chó lợn bên ngoài nên về cơ bản không ai làm như vậy.
Hơn nữa thanh lâu cũng có điều cấm kỵ, hễ cô nương thanh lâu nào mang thai con của khách làng chơi thì chính là phá vỡ quy củ, chỉ sợ cũng không có ai dám đến thanh lâu này nữa.
Mặc dù mẹ ta không phải mang thai con của khách làng chơi ở Xuân Cảnh lâu nhưng những cô nương ở thanh lâu này cũng sợ mẹ sinh ta ra rồi phá vỡ quy củ, sẽ liên lụy đến việc làm ăn của họ.
Vì vậy, họ đương nhiên sẽ không vui.
Hoàng ma ma cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ta đúng là thiên vị nhưng nếu ai trong các ngươi có nhan sắc hơn nàng, ta cũng có thể thiên vị các ngươi.”
Mọi người cũng không nói gì nữa.
Xét cho cùng, làm nghề này, không chỉ cần trẻ trung, mà còn phải có nhan sắc.
2
Mẹ ta sinh ra đã xinh đẹp, có thể gọi là “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Hoàng ma ma lần đầu tiên nhìn thấy đã mừng rỡ khôn xiết, cảm thấy mẹ ta chính là cái cây hái ra tiền trong mười năm tới của bà ta.
Đối với việc kẻ buôn người bán mẹ ta với giá thấp hơn giá thị trường, bà ta cũng không truy hỏi nguồn gốc, sau khi mua mẹ ta cũng không hỏi thân phận của bà.
Mẹ ta đã từng lén hỏi Hoàng ma ma: “Ma ma không sợ rước họa vào thân sao?”
Hoàng ma ma nhìn mặt mẹ ta, cười mà như không cười: “Làm nghề này của chúng ta, thoạt nhìn thì địa vị thấp hèn nhưng nếu làm ăn phát đạt thì quan hệ cũng rất phức tạp, không phải ai muốn bắt nạt cũng bắt nạt được.”
“Ta chỉ cần kiếm tiền là được, những chuyện khác không liên quan đến ta.”
Nói rồi còn nhìn bụng mẹ ta nói: “Còn đứa bé trong bụng ngươi thì càng không phải là phiền phức gì, nếu là con trai thì ta đây có hàng hiếm, có người tìm đến, ta đưa đứa bé đi, cũng sẽ không thiếu lợi lộc.”
“Nếu là con gái thì càng tốt, ta đây lại có thêm một cái cây hái ra tiền.”
Hoàng ma ma cười ha ha, tự cho rằng mình đã làm một vụ làm ăn chắc chắn có lời.
3
Sau mười tháng mang thai, mẹ sinh ra ta, không phải con trai, bà có chút thất vọng.
Không phải bà trọng nam khinh nữ, mà nếu ta là con trai, người kia chắc chắn sẽ đến đón ta đi, thoát khỏi chốn khổ ải này.
Nhưng ta lại là con gái, vậy thì ta chỉ có thể trở thành cái cây hái ra tiền của Hoàng ma ma sau này, bị ngàn người gối vạn người ngủ.
Dù sao thì mẹ cũng đã bị bán vào Xuân Cảnh Lâu, con gái mà bà sinh ra cũng thuộc về Xuân Cảnh Lâu.
Trước năm tuổi, ta đều sống ở Xuân Cảnh Lâu nhưng mẹ không cho ta ra tiền viện, chỉ cho ta chơi ở hậu viện.
Lúc đó ta còn nhỏ, cứ nhân lúc mẹ đi tiếp khách, ta lại lén ra tiền viện ngắm trộm các tỷ tỷ xinh đẹp.
Ta thấy các tỷ tỷ xinh đẹp chỉ cần nói cười, những nam nhân kia liền cầm ngân phiếu nhét vào ngực các tỷ tỷ như phát điên.
Ta vô cùng ngưỡng mộ, còn tự mình trang điểm ở nhà, học theo cách nói chuyện và cử chỉ của các tỷ tỷ.
Một lần bị mẹ phát hiện, bà gần như suy sụp.
Đó là lần đầu tiên mẹ đánh ta, đánh đến nỗi ta khóc òa lên.
Đánh xong, bà lại bắt đầu đánh mình, tát từng cái thật mạnh vào mặt mình, máu chảy ở khóe miệng cũng mặc kệ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Là mẹ vô dụng, là mẹ hèn hạ, là mẹ có lỗi với con…”
Ta còn nhỏ, chẳng hiểu gì, chỉ biết vụng về ôm lấy mẹ: “Nguyên Nhi sai rồi, Nguyên Nhi sai rồi, Nguyên Nhi nhất định sẽ sửa, mẹ đừng tự đánh mình…”
Rồi hai mẹ con ta ôm nhau khóc nức nở.
4
Từ đó ta không dám học theo những thứ đó nữa.
Sau đó, mẹ thuê một căn nhà nhỏ ở bên cạnh Xuân Cảnh Lâu, để ta chuyển đến đó ở.
Hoàng ma ma không quan tâm, chỉ cần mẹ đưa đủ tiền, bà ta coi như không thấy.
Trước đây tiếp khách mẹ cũng có một số nguyên tắc, chỉ là từ ngày đó trở đi, những vị khách mà trước đây bà không chịu tiếp, bà cũng bắt đầu tiếp, bất kể tuổi tác, xuất thân, dung mạo…
Chỉ cần trả đủ tiền, mẹ ta đều tiếp.
Tiền kiếm được ngày càng nhiều nhưng mẹ ta lại ngày càng gầy.
Có lần ta vô tình nhìn thấy mẹ thay quần áo, lưng toàn là vết bầm tím, nhìn giống như dấu chân của nam nhân, phải dùng hết sức mới có thể đạp ra những vết bầm tím như vậy.
Giữa những vết bầm tím đầy lưng còn có những vết sẹo do tẩu hút thuốc để lại…
Thật kinh hoàng!
Ta ôm lấy mẹ mà khóc như mưa, ta cũng không ngốc, ta biết rõ những thứ này là gì.
Mẹ ôm chặt ta, nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ không đau, mẹ không sao, Nguyên Nhi hãy ngoan ngoãn mà lớn lên. Đợi mẹ tích đủ tiền sẽ chuộc thân cho Nguyên Nhi. Sau này Nguyên Nhi hãy tìm một người nông dân bình thường, làm một đôi phu thê bình thường…”
5
Năm đó ta tám tuổi, ta đã có thể hiểu được ý tứ ẩn chứa trong lời nói của mẹ.
Ta biết cha ta không phải là người bình thường.
Có lần mẹ không vui, một mình uống rượu dưới trăng.
Uống say, bà nằm gục trên bàn khóc nức nở, miệng chửi một người, ta nghe thật kỹ hồi lâu mới nghe rõ tên của người đó.
Ông ta tên là Tống Diên Xương.
Ta không biết có bao nhiêu người tên Tống Diên Xương ở kinh thành nhưng người nổi tiếng nhất thì cả kinh thành đều biết.
Đó chính là Thái phó Tống Diên Xương đương triều, là người thanh liêm chính trực nhất. Sau đó, ta lén đến cổng Tống phủ canh nửa ngày, cuối cùng cũng thấy vị Thái phó đại nhân này ra ngoài.
Chỉ một cái liếc mắt, ta đã chắc chắn ông ta chính là cha ta.
Bởi vì chúng ta rất giống nhau.
Chỉ là ông ta đang bế đứa con gái khác của mình.
Ta biết nàng ta tên là Tống Chỉ Hân, là con gái độc nhất trên danh nghĩa của Tống Diên Xương.
Cha con họ nói cười vui vẻ, Tống Chỉ Hân hoạt bát đáng yêu, xinh xắn như búp bê, giống như tiên nữ dưới tòa Quan Âm.
Tống Chỉ Hân không biết đã nói gì bên tai Tống Diên Xương, khiến Tống Diên Xương cười lớn, còn đưa tay véo nhẹ má nàng ta.
Cha con họ cứ thế vô tư đi ngang qua ta, không thèm nhìn ta lấy một cái.
Ta có chút thất vọng nhưng không buồn, tuy ta không có cha nhưng ta có người mẹ tốt nhất trên đời.
6
Ta biết mẹ sống khổ sở nên ta đã cố gắng học thêu, cố gắng thêu khăn tay đổi lấy tiền.
Ta thêu thêm mười chiếc khăn tay, mẹ ta có thể bớt bị giày vò một lần.
Ngày đêm vất vả như vậy, cuối cùng vào năm cập kê, ta và mẹ đã gom đủ tiền chuộc thân.
Khi đưa tiền cho Hoàng ma ma để đổi lấy hai tờ giấy bán thân, ta và mẹ ôm nhau khóc nức nở.
Các tỷ muội trong lầu cũng khóc theo, họ từng nhóm từng nhóm nhét cho chúng ta trang sức, quần áo và một ít tiền.
“Ra ngoài rồi thì đừng ngoảnh đầu lại, hãy sống cho tốt.”
“Đừng tin nam nhân!”
“Bảo trọng!”
Bất kể trước đây họ có bất hòa với mẹ hay có lời qua tiếng lại hay không nhưng lúc này họ đều chân thành mong chúng ta được tốt.
Đêm đó, ta và mẹ ôm nhau ngủ, chúng ta mơ ước tìm một nơi để sống tốt, nuôi vài con gà, nuôi một con lợn, khai khẩn hai mẫu đất…
Nghĩ đến những điều vui vẻ, hai mẹ con nhìn nhau cười, khoảnh khắc này thật hạnh phúc và ngọt ngào.
Mãi đến nửa đêm mới ngủ.
Khi ta tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau.
Ta gọi mẹ mấy tiếng nhưng không thấy bà trả lời.
Ta đứng dậy, thấy trên bếp vẫn còn cháo ấm, đoán rằng mẹ đã ra ngoài mua đồ về quê.
Ta vừa uống cháo vừa kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng đợi mãi đến khi mặt trời lặn vẫn không thấy mẹ về.
Ta nóng ruột như lửa đốt, lập tức ra ngoài tìm kiếm.