Liệt Tổ Liệt Tông - Chương 4
10
“Lại đây!”
Chị dâu đang gật đầu kịch liệt, lầu hai liền truyền đến giọng nói không hài lòng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, một đạo phù giấy hướng cổ tay tôi bay tới.
Tôi nghiêng người ngăn lại, lá bùa kia tựa như định vị, cũng nghiêng người theo tôi.
Tôi đành phải vươn tay kia ra, tay không bắt lấy lá bùa, xé nát nó.
Nếu né tránh không được, vậy thì công kích vật lý đi.
“Lá gan cũng lớn đấy!”
Đầu cầu thang lầu hai xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc đạo bào.
Chị dâu vừa thấy người tới, trên mặt hiện đầy vẻ độc ác.
Người nọ thản nhiên xuống lầu, chị dâu vừa rồi còn hành động bất tiện lại vội chạy về phía hắn.
“Yêu đạo! Ông cho tôi ăn cái gì?”
Người nọ không hề có lòng thương hại, lấy ra kiếm gỗ đào, ngăn chị ta ở một bên.
Quỷ sợ gỗ đào, quỷ thai trong bụng chị dâu dùng sức cào xé, phản đối trong bụng chị ta.
Chị dâu đau đớn, không thể tiến thêm một bước.
“Đừng cản đường lão phu thành tiên!” Người đàn ông đảo qua người chị dâu.
“Kỳ lạ! Kỳ lạ!”
Người này quanh thân đầy khí đen, nhưng lại chưa từng sát hại qua một mạng người nào.
Tà tu sở dĩ là tà tu, là do bọn hắn tu luyện liều lĩnh, không quan tâm đạo lý.
Nhưng người này, thật sự là kỳ lạ.
“Một thân thể thuần âm, đúng là thứ tốt.” Đạo sĩ trung niên không có ý tốt đánh giá tôi, thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt tham lam.
Tôi rùng mình một cái, thân thể đột nhiên nhẹ đi, thân thể bị tổ tông đạo sĩ mượn dùng.
Cái này…
Chuyện thường xảy ra, tôi đã quen rồi.
Bất quá trước kia đều là bà cô cố tổ mượn thân thể tôi ăn mỹ thực, sờ mỹ nam.
Đây là lần đầu tiên bị ông chú cố tổ mượn, cũng không biết có bất tiện gì hay không.
“Đúng là rất tốt, bất quá tiểu tử ngươi có bản lĩnh cướp đi hay không, đó là chuyện khác.” Tổ tông đạo sĩ mở miệng.
Tất nhiên, bằng giọng nói của tôi.
Đạo sĩ trung niên biến sắc: “Ông là ai? Ông vào bằng cách nào? Tôi thiết trận, tất cả quỷ hồn đều không thể vào!”
Tổ tông đạo sĩ tay múa loạn trên không trung.
“Ta là tổ tông của ngươi, tiểu tử, lấy mạng ra!”
Một đạo phù văn từ trên không trung bay thẳng về phía đạo sĩ trung niên.
Hắn lấy ra một tấm phù, thoáng cái đã đến lầu hai.
“Ở trong trận của tôi còn muốn bắt lấy tôi, ông nằm mơ đi.” Hắn cười điên loạn.
Đúng lúc này, cửa lớn từ bên ngoài mở ra.
Ánh mặt trời chiếu vào, trong phòng khách dán phù giấy Vô Hỏa tự cháy.
“Đóng cửa!” Đạo sĩ trung niên ở lầu hai hổn hển nói với anh trai.
Anh trai nghe lời như một con rối bị kéo dây đi về phía cửa chính.
Cha mẹ của tôi mở cửa, trên tâm còn nắm ngọc Phật mà anh trai đã đeo hai mươi mấy năm.
Bà cô cố tổ từ trong ngọc Phật nhào đè lên thân thể anh trai, kéo sợi dây đỏ trên tay anh trai xuống.
“Thiếu chút nữa làm hỏng yêu đạo tu hành của ta, xem ta đánh cho nhà mi tè ra quần nè.”
“Có giỏi thì nói tính tình ta nóng nảy đi.”
Tình huống đột biến, đạo sĩ tổ tông trên người tôi nhếch môi cười, vẽ tiếp một đạo phù văn trên không, đánh thẳng đến chỗ tà tu.
Cửa mở trận phá, đạo sĩ trung niên không thể chạy thoát do anh trai bị bà cô cố tổ đè người cào cấu không thể đóng cửa.
Tổ tông đạo sĩ trong lúc bà cô cố tổ thu thập tà tu đã thu thập quỷ thai trong bụng chị dâu.
Chị dâu đã sớm đau đến ngất xỉu như heo chết, ngã xuống đất không nhúc nhích.
Một lát sau, một vài chú cảnh sát mặc đồng phục đến.
Là tôi báo cảnh sát.
Tôi nói có người truyền bá mê tín trong biệt thự, không có lợi cho sự phát triển khoa học.
Đạo sĩ trung niên bị các chú cảnh sát mang đi, trước khi đi, hắn hung hăng nhìn về phía anh trai, à không, bà cô cố tổ.
Bà cô cố tổ hừ một tiếng, nhập vào trong Phật châu.
Tổ tiên đạo sĩ trả lại thân thể cho tôi.
Trước khi trả lại còn lầm bầm một câu: “Sao trước ngực vừa nặng vừa ngột ngạt vậy?”
Hừ, bà cô cố tổ thích là được.
11
Anh tôi tỉnh dậy vào ngày thứ ba.
Chuyện đầu tiên khi tỉnh lại chính là ầm ĩ đòi ly hôn với chị dâu.
Hỏi anh tại sao, anh liền nói chị dâu là quái vật biến thành.
Cha mẹ lắc đầu thở dài.
Lúc trước là anh ta muốn chết muốn sống cầu xin cả nhà đồng ý hôn sự này.
Hiện tại cũng là anh muốn chết muốn sống muốn ly hôn.
Các tổ tông ở trong Phật châu thở dài: “Đúng là không có trách nhiệm…”
“Cũng may, nó không có hậu nhân.”
Tôi… có thể nhịn không cười.
Các tổ tông hậu bối rất nhiều, thêm anh trai tôi thì cũng chẳng nhiều, mất đi anh trai tôi thì cũng chẳng ít.
12
Chị dâu tỉnh dậy muộn hơn anh trai, người đầu tiên chị ấy muốn gặp là tôi.
Không giống với ngạo mạn vô lễ trước kia, chị dâu sau khi trải qua sinh tử đã tỉnh ra rất nhiều.
“Cô báo cảnh sát bắt tôi đi.”
Vừa mở miệng đã nói ra lời kinh hãi như vậy, có ổn không?
“Lưu Đình Đình là bạn thân của tôi. Cô ấy bị tôi lừa vào núi. Tôi hận cô ấy gây trở ngại cho nhà tôi.”
Lưu Đình Đình? Lưu gia đại tiểu thư?
Chị dâu nói xong, bắt đầu che mặt khóc rống: “Tôi không biết, tôi thật không biết bọn họ sẽ hại chết cô ấy.”
“Đến khi tôi biết tin cô ấy đã chết, tôi cũng đã bị cha mẹ cho uống thuốc mang thai. Thuốc kia đâu phải thuốc tốt, là họ muốn cả mạng của tôi!”
“Nếu họ đều không quan tâm tôi thì tôi cần gì phải quan tâm họ. Báo cảnh sát đi, tôi đem những gì tôi biết nói cho cảnh sát, cho dù phán tội gì tôi cũng nhận.”
Chờ tôi gọi điện thoại báo cảnh sát xong, chị dâu còn nói: “Tôi muốn xin lỗi tổ tông Trần gia, lúc trước là họ bảo tôi ở từ đường làm loạn, tốt nhất có thể khiến cho nhiều người tức giận.”
Bà cô cố tổ vừa nghe lời này tức giận đến từ trong Phật châu bay ra.
“Á à, đây là lý do cô đá bài vị của ta?”
“Bớt đạo đức giả đi! Xin lỗi là xong sao?”
“Nếu không nhờ Uyển Như thì cô đã chết từ lâu rồi, ở đó mà uy hiếp tính mạng của người khác rồi còn xin lỗi Trần gia.”
Bà cô cố tổ thật mạnh mẽ.
Quả nhiên là bà cô cố tổ am hiểu vẽ bánh nướng cho mọi người, hiểu rõ tinh túy của việc thao túng tâm lý.
Đáng tiếc, chị dâu không nghe thấy những lời này của bà.
Thật đáng tiếc!
13
Cả nhà chị dâu được mời đến cục cảnh sát ăn cơm nhà nước.
Thông qua sự xác nhận của em trai chị dâu, cảnh sát tìm thấy thi thể Lưu Đình Đình bị chôn trong núi rừng.
Một thân váy đỏ có chút quen mắt.
Hoá ra là chị quỷ áo đỏ mà tôi gặp ở khách sạn ngày đó.
Trong tối tăm tự có ý Trời.
Đều nhờ cô ấy nhắc nhở mà tôi mới có thể sớm biết về ta tu, còn thu xếp trước mọi việc, dễ dàng giải quyết bọn người nọ.
Sau khi nhìn thấy thi thể Lưu Đình Đình, em trai của chị dâu đột nhiên thay đổi lời khai.
Cậu ta nói là bị người sai khiến. Lúc ấy, cậu ta bối rối, không biết như thế nào liền giết Lưu Đình Đình.
Cảnh sát hỏi gã bị ai sai khiến.
Cậu ta nói là bị đạo sĩ mà cha gã tôn sùng là thượng khách sai khiến.
Sau khi cậu ta sát hại Lưu Đình Đình, đạo sĩ bảo cậu ta đem Lưu Đình Đình chôn ở một chỗ khác. Nhưng lúc ấy, cậu ta quá sợ hãi nên đã cùng cha mẹ đưa xác đến một khu rừng xa xôi để chôn.
Mà đạo sĩ vốn nên được thả ra, lại vì lời khai của cậu ta mà tiếp tục bị giam giữ ở đồn.
Sau khi xem xong tin tức, bà cô trầm mặc thật lâu mới mở miệng: “Nếu không phải ta để Lưu gia hỗ trợ đối phó nhà cô ta thì Đình Đình ngoan cũng không xảy ra chuyện.”
“Đều là ta hại.”
Tổ tông đạo sĩ bấm ngón tính toán: “Không liên quan đến em, có em hay không thì con bé đều bị hại, tà tu kia còn thiếu hai mạng người mới thành được đại nghiệp.”
“Ngày đó phá trận pháp của hắn, chắc chắn ngày sau hắn sẽ bị cắn ngược.” Nói xong, tổ tông đạo sĩ cười thâm sâu.
14
Em trai của chị dâu tố cáo tà tu sai khiến cậu ta giết người không thành lập.
Hai mươi bốn giờ sau, tà tu được thả ra.
Đạo sĩ tổ tông nhịn không được nhập vào người anh trai, dẫn tôi len lén đi xem chuyện vui.
Chuyện vui đâu không thấy, thiếu chút nữa hù chết tôi.
Ngay khi tà tu đi ra khỏi đồn, hắn lập tức thất khiếu chảy máu.
Máu vừa chảy ra trong nháy mắt hóa thành lửa, tà tu tự bốc cháy.
Bao nhiêu bình chữa cháy cũng không có tác dụng, cho đến khi hắn bị đốt thành một đống xương, lửa mới tắt.
May mắn lúc ấy người đi ngang rất ít, không bị người tôi chụp được để đăng lên mạng.
Tổ tiên đạo sĩ sau khi lửa tắt lại bay lên không vẽ mấy đạo phù văn mới gọi tôi trở về.
Tôi hỏi ông vẽ phù văn để làm gì.
Ông nói đó là phù văn làm cho tà tu hồn phi phách tán.
“Súc sinh mượn dao giết người, tốt nhất là không nên vào luân hồi.”
15
Kết quả tuyên án cuối cùng của nhà chị dâu đã có.
Em trai chị dâu phạm tội cố ý giết người, bị kết án chung thân.
Cha mẹ chị dâu bị kết án năm năm tù vì tội giúp phá hủy chứng cứ.
Cả nhà, ngoại trừ chị dâu, đều đi ăn cơm nhà nước.
Công ty của chị dâu tuyên bố phá sản.
Anh trai gửi đơn ly hôn chị dâu.
Tình yêu giữa họ thật nông cạn và buồn cười.
16
Ngày thi thể Lưu Đình Đình được an táng, cô ấy đến tìm tôi.
Cô ấy đã đổi thành áo liệm cúi đầu thật sâu với tôi.
“Cảm ơn cô, Uyển Như.”
Khi quỷ sai tới mang cô ấy đi, tôi thỉnh quỷ sai đại nhân giúp cô ấy đầu thai vào nhà tốt.
17
Chuyện bên này vừa giải quyết xong, các lão tổ tông lại đòi đi du lịch.
Chị dâu không đồng ý ly hôn, anh trai đang rất bận rộn cùng chị ta kiện tụng.
Cha mẹ tôi hỏi anh tôi còn cứu được không.
Tôi lắc đầu.
Mặc kệ anh trai có cứu được không, dù sao anh ta cũng sẽ không có hậu nhân, nếu có thì e rằng đứa nhỏ sẽ lệch lạc.
Cha bảo tôi ký vài giấy tờ.
“Uyển Như, về sau chúng tôi già rồi, gia sản đều thuộc về con.”
“Tên súc sinh anh trai của con, một chút tình người cũng không có, về sau chúng tôi còn phải dựa vào con.”
Bà cô cố tổ liền chen lấn linh hồn của tôi.
“Dựa vào là thế nào? Chưa từng nghe qua chỗ dựa vững chắc sao?”
“Già rồi thì đến viện dưỡng lão, đừng tìm việc cho tiểu bối!”
Cha mẹ lảo đảo hai chân quỳ xuống đất: “Xin hỏi là lão tổ tông nào đang ở trong người Uyển Như? Tiểu bối biết sai, về sau tuyệt không làm phiền Uyển Như.”
“Đứng lên, động một chút là quỳ, còn ra thể thống gì nữa!”
Bà cô cố tổ vừa nói xong, liền đem thân thể trả lại cho tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, bố mẹ tôi đã đứng dậy.
“Uyển Như, chiếu cố tốt liệt tổ liệt tông.”
Bọn họ không dám nói với tôi chuyện dưỡng già nữa.
Tôi bước vào sân bay trong nước mắt của họ.
Trạm kế tiếp, chính là Tân Cương.
-HẾT-