Liệt Tổ Liệt Tông - Chương 3
8
Tôi vừa đến biệt thự không bao lâu, điện thoại của anh trai liền gọi tới.
“Uyển Như, em xuất phát chưa, anh đi đón em.”
Lão tổ tông nhập định vừa mở mắt đã lắc đầu với tôi.
“Chỉ cần nói còn hai giờ nữa và con tự sắp xếp.”
“Hai tiếng sau em tự đến, không cần đón em.”
Anh tôi ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh chờ em, nhanh lên nha.”
Nói xong anh trai liền cúp điện thoại.
Lão tổ tông đạo sĩ nhắm mắt lại: “Thằng cháu bất tài này, không có cũng được.”
Tôi bị lời này của ông làm cho mơ hồ: “Anh ấy làm sao thế ạ?”
Lão tổ tông không trả lời tôi, ngược lại còn nói: “Gọi điện thoại cho cha mẹ con, bảo họ hai giờ sau đến nhà anh con đi.”
Tôi nghe lời gọi điện thoại cho cha mẹ, nhưng gọi ba lần cũng không có người nghe.
“Gọi cho người ở nhà cũ, bảo họ thông báo cho cha mẹ con.” Lão tổ tông đạo sĩ trầm tư một lát rồi nói tiếp.
Tôi lại nghe lời gọi điện thoại cho nhà cũ, lần này gọi được, bên kia nói nhất định sẽ thông báo, tôi liền cúp điện thoại.
“Chỉ là tiểu trận tà tu, còn muốn vây khốn lão đạo sao?”
Lão tổ tông vung phất trần, bí hiểm nói.
“Tiểu Cẩn coi như thông minh, hiện tại vô sự, bọn họ bày trận là vì muốn dẫn con đến đây đấy.”
Tôi chỉ ngón tay vào chính mình.
“Đúng thế! Con là thuần âm chi thân, lại trời sinh có mắt âm dương, tà tu cực kỳ yêu thích.”
“Là vật chứa tu luyện tuyệt đỉnh.”
Tôi không thể không run rẩy vài cái.
“Cho nên… cho nên bọn họ là bày trận bắt con? Con còn tự chui vào?”
“Không tính là ngốc, bất quá không có việc gì, có ta ở đây, con đừng sợ.”
Lão tổ tông an ủi tôi, nhưng tôi cũng không vui lắm.
Chị quỷ áo đỏ đã nói đạo sĩ kia muốn thu quỷ.
Các tổ tông lợi hại thì lợi hại, nhưng chung quy bọn họ là ma quỷ, vẫn không nên hại người.
Trán tôi bị búng một cái, lão tổ tông thở dài: “Đã nói ta ở đây, đến lúc đó ta nhập vào người con!”
9
Hai giờ sau, tôi dùng ống tay áo che kín vòng tay Phật châu đi ra cửa.
Cũng không thể để cho chị dâu biết biệt thự của tôi ở sát vách.
Chị ta mà biết thì sợ rằng sẽ ầm ĩ bảo cha mẹ thiên vị.
Dù sao lúc trước mua nhà cho anh trai tôi, cha mẹ chỉ trả một nửa, còn lại đều là anh trai tự mình trả.
Còn tôi, không chỉ mua toàn bộ, mà còn trang trí cả nội thất.
Đúng là rất thiên vị.
Nhưng so với chỗ tốt tôi mang đến cho cha mẹ thì bấy nhiêu tính là gì.
Còn chưa đi được bao xa, anh trai tôi đã đón tôi.
Trên cổ tay anh trai có một sợi dây đỏ.
Dây đỏ bốn phía đều là hắc khí, rất tà ác.
“Anh, sợi dây đỏ này là ai tặng anh vậy?”
Anh tôi ngượng ngùng cười, đưa tay đeo dây đỏ ra sau lưng.
“Chị dâu em đi chùa miếu cầu bình an phù cho anh.”
“Anh gọi sợi dây đỏ có tóc người chết là bùa bình an? Anh, tỉnh táo một chút đi, đầu óc anh bị yêu đương làm cho si dại rồi!”
Khó trách anh trai luôn thấy tôi chướng mắt lại đột nhiên dịu dàng, rõ ràng đã bị người khác thao túng.
Mắt âm dương chính là tốt ở điểm này. Tôi có thể nhìn xuyên thấu qua hiện tượng để thấy rõ bản chất. Tất cả những thứ thuộc về âm phủ, tôi liếc mắt một cái liền biết được lai lịch.
“Thôi mà, đi nhanh lên, chị dâu đang đợi em đấy.”
Anh trai thấy tôi không nói lời nào, lại đổi đề tài.
Đợi tôi đến? Còn không phải đợi tôi đến rồi giết tôi à?
Đi theo anh trai vào biệt thự: “Các lão tổ tông, mọi người cần ẩn hồn thật tốt.”
Vừa mới vào cửa tôi đã nhìn thấy chị dâu ngồi trên sô pha.
Chị dâu mặt hướng lên trời đã không còn vênh váo hung hăng như ở nhà cũ. Chị ta vừa thấy tôi đi vào thậm chí còn cười cười với tôi.
Nhưng nụ cười kia có chút làm người ta sợ hãi.
Giống như thợ săn chờ đợi con mồi.
Chị dâu ôm cái bụng còn chưa lộ vẻ, đứng dậy mỉa mai nói: “Cô đến rồi à?”
Anh trai vội vàng tiến lên đỡ lấy chị dâu: “Uyển Như không phải người ngoài, chắc không cần phải khách sáo đứng dậy chào hỏi đâu nhỉ?”
À, lúc này tôi đã không còn là người ngoài rồi sao?
Không sao cả, dù gì cũng chỉ một lần.
Giọng chị dâu nói chuyện cũng không nhỏ, xem ra tà tu kia, đang ở trong biệt thự này.
“Uyển Như, em một đường mệt mỏi tới đây, chắc chưa ăn sáng nhỉ. Để anh rót cho em ly sữa.” Anh trai cười híp mắt nói với tôi.
Tôi không từ chối, sữa thêm chút “gia vị” mà thôi, không uống là được.
Anh trai vừa đi, chị dâu lại khôi phục bộ dáng vẻ cao ngạo, không thèm giả vờ nữa.
“Thật ngu!”
Tôi sờ sờ vòng tay Phật châu đang nóng lên trên cổ tay.
“Vậy sao?”
“Tôi còn tưởng Trần gia nhà các người có thể làm gì đó với nhà tôi. Không nghĩ các người cũng chỉ có thế.”
Nên nói chị ta là ngu hay ngốc đây?
Lần trước ở từ đường náo loạn một trận, gia phả cũng không có tên, cũng không phải hậu bối của Trần gia, tất nhiên là tổ tông không thể dạy dỗ cô ta.
“Cũng không biết Trần gia các người thông đồng với Lưu gia lúc nào, lại để Lưu gia gây trở ngại cho chúng ta.”
Chị dâu cười đến vẻ mặt đắc ý: “Nhưng cô không biết sao, Lưu tổng đang nằm viện, còn đại tiểu thư Lưu gia thì đang mất tích. Hiện tại, Lưu gia còn không lo được cho mình, lấy sức đâu đi lo việc nhà tôi.”
“Nói cô ngu thì thật đúng là ngu. Chẳng qua một đám cổ nhân đã hoá thành tro bụi, việc quái gì phải kính bái tế lễ như vậy.”
“Em gái à, bây giờ là thế kỷ mới rồi, đừng mê tín nữa.”
Tôi gật gật đầu.
Cô ta thấy tôi gật đầu, mặt có chút giận dữ: “Còn gật đầu? Đúng là ngu, bị người ta bán còn không biết.”
Tôi liếc nhìn bụng của chị dâu: “Cảm giác mang quỷ thai thế nào?”
“Miệng thì nói không tin thần quỷ, nhưng sao lại trả giá cao để mời tà tu về bố trận, làm chuyện trái ý trời thế?”
Nghe xong lời của tôi, cô ta vừa rồi còn đắc ý lập tức đã trở nên hung ác nham hiểm.
“Cô thì biết cái gì? Quỷ thai là sao? Đây là giọt máu của Trần gia đấy!”
Tôi lắc đầu: “Anh tôi không có con nối dõi, dùng khoa học giải thích chính là anh ấy bị vô tinh.”
“Hơn nữa, quỷ thai trong bụng chị là sau Thanh Minh mới có.”
“Nếu mang thai trước Thanh Minh, ở từ đường, tôi liền nhìn ra.”
“Thai sinh mẫu chết, để tôi đoán nhé, là người nọ nói với chị là chỉ cần để tôi tới, hắn sẽ có biện pháp cứu chị, đúng không?”
“Chị dâu, người ngu, còn không biết là ai ở đây.”
Mắt chị dâu trừng lớn. Chị ta liều mạng đè xuống bụng ngày một lớn lên.
“À quên nói cho chị biết, quỷ thai muốn lúc nào sinh ra, liền lúc đó sinh ra. Hắn nói với chị là ba tháng, chẳng qua là lừa chị thôi.”
“Còn nữa, quỷ thai sẽ không tự nhiên mà chui vào bụng chị đâu. Chị làm gì thì tự mình biết lấy.”
Chị dâu vẻ mặt không thể tin, bụng to tê liệt ngã xuống đất.
“Không có khả năng, họ không có khả năng hại tôi!”
Chị ta lại thống khổ ôm bụng, vẻ mặt dữ tợn.
Xem ra là bị quỷ thai tra tấn không nhẹ.
“Cứu tôi, cứu tôi!”
Chị dâu chịu đựng đau nhức, ưỡn bụng quỳ xuống hướng về phía tôi.
Ha ha!
Đáng lẽ tôi không nên cười, nhưng tôi không thể nhịn được.
Lúc trước chị ta nói rằng đến cha mẹ chị ta còn chưa quỳ lạy, vậy mà bây giờ lại đang quỳ cầu xin tôi. Thật là buồn cười!
Tôi nhanh chóng đem tay đem vòng tay đặt ở phía trước: “Quỳ lạy các tổ tông đi, cũng đừng làm mất thọ của tôi.”
Anh trai bận rộn nửa ngày mới đi ra, vừa đi ra liền thấy chị dâu hướng tôi quỳ xuống.
Anh ta lập tức ném ly sữa rồi nhào về phía chị dâu.
Nhưng cách chị dâu ba bước thì dừng bước, chỉ vào bụng chị dâu lẩm bẩm: “Em… em… Sao bụng em lại lớn thế này? Mới qua có bao lâu mà to thế sao?”
Chị dâu đang đau đớn không để ý tới anh trai, ra sức dập đầu với tôi.
Đáng tiếc bụng quá lớn, chị ta dập đầu không được, chỉ có quỳ gật đầu.
Co được dãn được, đúng là một người tàn nhẫn.