Liệt Tổ Liệt Tông - Chương 2
5
Sau ngày lễ, các tổ tông ăn uống no đủ nên rất nhàm chán.
Đặc biệt là ông bà nội rất thích du lịch, bắt đầu xúi giục tôi đưa họ ra ngoài đi chơi.
Các lão tổ tông ngày thường bị hạn chế và hiếm khi ra ngoài.
Ông vừa mở miệng, ngoại trừ lão tổ tông lớn nhất, những tổ tông khác đều ầm ĩ muốn ra cửa.
Họ ồn ào đến mức tôi không còn cách nào đành phải lấy vòng tay Phật châu trong từ đường ra đeo lên tay mình.
Các tổ tông vừa thấy tôi đeo vòng tay, vội vàng bám vào Phật châu.
“Cháu ngoan, lần này dẫn chúng ta đi đâu chơi?” Ông nội hào hứng hỏi tôi.
Cái này phải suy nghĩ thật kỹ.
Lần trước, sau Tết đã dẫn họ đi du lịch Châu Âu.
Lần này đi đâu đây?
Còn chưa nghĩ ra thì chuông điện thoại của tôi đã vang lên.
“Uyển Như, anh cầu xin em, mau tới cứu chị dâu đi. Hiện tại, chị đang mang thai lại đòi tuyệt thực.”
Anh tôi khóc nức nở.
Mang thai lại đòi tuyệt thực, đây là chuyện làm mẹ có thể làm sao?
“Trên đời này, chỉ có em chịu giúp anh.” Anh trai xuống nước nài nỉ. Tóm lại, bằng mọi cách phải khiến tôi thương hại.
Hỏi anh cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng anh không nói, chỉ nói để đợi khi nào tôi đến nhà thì sẽ kể rõ.
Ông nội ho khan một tiếng: “Đi, đi xem bọn họ đang làm trò gì mờ ám.”
Các tổ tông khác phụ họa, ông cố tổ lên tiếng: “Mấy ngày nay sao cảm thấy không ổn lắm, ta sợ Tiểu Cẩn đã xảy ra chuyện.”
Tiểu Cẩn trong miệng ông là nhũ danh của bà cô cố tổ.
Bà cô cố tổ có thể xảy ra chuyện gì, chỉ cần không hại người, quỷ sai sẽ không bắt bà.
“Vậy thì càng phải đi, mấy ngày nay Tiểu Cẩn không có ở đây, chuyện thú vị cũng ít đi rất nhiều.” Thái Tổ vuốt râu mở miệng.
Anh trai luôn than thở khóc lóc ở đầu dây bên kia, tôi đành phải cắt ngang màn biểu diễn của anh.
“Ngày mai, em sẽ đi.”
Tiếng khóc của anh trai dừng lại.
“Được, được, anh biết ngay Uyển Như là tốt nhất. Anh chờ em.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi không đợi ngày mai mà ngay lập tức thu dọn hành lý để tài xế đưa tôi ra sân bay.
Tất nhiên, tôi không cần phải nói với anh tôi.
Vì vừa rồi trong điện thoại, tôi không nghe được giọng của bà cô cố tổ.
Bà cô cố tổ đi theo anh trai tôi để ra ngoài. Chắc chắn bà sẽ bám vào đồ vật thường đeo trên người của anh và không thể rời khỏi anh.
Khi anh trai gọi điện thoại, bà cô cố tổ rất thích góp vui, luôn chen miệng. Nhưng lần này, lại không nghe giọng của bà.
Bà cô cố tổ đồng ý với tôi là sẽ không hại người, không phá tu vi. Chuyện đã hứa, bà luôn giữ lời.
Chỉ cần không hại người, không phá tu vi, thì quỷ sai đại nhân sẽ không bắt đi.
Hơn nữa vừa rồi lão tổ tông nói, bà cô cố tổ có thể đã xảy ra chuyện.
Vì bà cô cố tổ, lần này tôi nhất định phải đi.
6
Đến nơi thì trời đã tối.
Ở gần sân bay, tôi tìm một khách sạn không thờ phụng thần linh để ở lại.
Sau khi ở lại, tôi bắt bừa một hồn ma phiêu đãng trong khách sạn hỏi thăm.
“Chị gái ơi, có thể cho em hỏi thăm chút chuyện không?”
Chị quỷ áo đỏ bị tôi dọa sợ, linh hồn thiếu chút nữa tiêu tan.
“Cô… cô… cô đừng bắt tôi. Tôi không hại người.”
Ánh mắt cô ấy trong suốt, đúng thật là không hại người.
Ma quỷ hại người, trong mắt sẽ có sương mù dày đặc.
“Đạo sĩ thúi các người, tôi đã trốn đến đây mà còn tìm ra.” Chị quỷ làm mặt hung dữ nhe hai răng nanh.
Tôi vội vàng lấy ra một cây hương đốt lên.
“Đây là hương khói kính chị. Xin chị giúp em một việc nhỏ.”
Chị quỷ hít mạnh một ngụm hương, thỏa mãn nói: “Thơm quá, giúp cái gì, tôi giúp được sẽ giúp.”
Chị quỷ sảng khoái, tôi lại đốt một nén hương, chờ cô ấy hít xong mới nói việc cần giúp.
“Rất đơn giản, chính là đến biệt thự nhà anh em xem có nữ quỷ trung niên nào mặc sườn xám hay không.”
Chị quỷ vừa rồi hít hương vui vẻ nên gật đầu đồng ý, nhưng vừa nghe tôi nói địa chỉ, mặt quỷ của chị chợt phủ một tầng khói xám xanh.
“Em gái, không phải tôi không giúp mà nơi đó rất tà môn, nhiều quỷ ma đi vào đều bị hồn phi phách tán.”
“Tôi nghe bọn họ nói, mấy ngày hôm trước có một đạo sĩ vào ở khu biệt thự kia, lợi hại lắm.”
“Tôi không đi, tôi không đi, đừng cho tôi hương, tôi không đi!”
Chị quỷ còn chưa nói xong, các tổ tông ẩn trong Phật châu đã nhịn không được.
Người đầu tiên lao ra chính là anh trai của bà cô cố tổ.
“Tiểu Cẩn gặp nguy hiểm, ta phải đi cứu.”
Ông vừa đi ra, làm cho chị quỷ áo đỏ sợ hãi, liên tục lui về phía sau.
Vừa nhìn chị quỷ, tôi có thể kết luận cô ấy vừa mới thành quỷ.
Chẳng qua vì cô ấy mặc áo đỏ khi qua đời nên thành lệ quỷ cũng không có gì lạ.
Ông nội hung hăng bay ra ngoài, chưa đầy một phút, ông lại bị kéo ngược trở lại.
“Ôi, cái sự trói buộc chết tiệt này!”
Ông nội đấm ngực dậm chân.
Những lão tổ tông khác cũng lục tục bay ra.
Chị quỷ nhìn đến hoa cả mắt.
“Nhiều quỷ như vậy? Không đúng, không đúng, bọn họ không giống quỷ, giống người tu hành hơn.”
“Ánh sáng chính đạo trên người thật đậm, vàng lấp lánh.”
“Còn có quần áo bọn họ mặc, sao đa số là cổ trang, mấy ông bà này vừa nhìn đã biết có tu dưỡng.”
Không để ý tới chị quỷ đang lải nhải, các tổ tông ở một bên bắt đầu thương lượng.
Tôi đành phải hấp dẫn ánh mắt chị quỷ, trả lời đáp lời.
“Chị quỷ, chị ở bên ngoài lang thang bao lâu rồi?”
Chị quỷ áo đỏ bị câu hỏi của tôi hấp dẫn, bắt đầu nhớ lại: “À, cái này… hình như không bao lâu, tôi quên mất rồi. Khi tỉnh lại đã thấy mình ở ngay thành phố này.”
“Hơn nữa, tôi thường xuyên bay lên núi, cũng không biết tại sao.”
“Đúng rồi, bên cạnh cô sao lại có nhiều ông bà quỷ như vậy?”
Tôi ăn ngay nói thật: “Đây đều là tổ tông của gia tộc em. Lần này tới là tìm một vị tổ tông khác đang mất tích.”
Chị quỷ chợt nhận ra: “A, chính là nữ quỷ trung niên mà cô bảo tôi tìm, đúng không?”
“Nhưng nếu cô thật sự đến đó, tốt nhất đừng mang các ông bà đi theo, đạo sĩ kia thu quỷ đấy. Những ma quỷ mà tôi quen biết đều bị hắn thu.”
“Ý của chị, em xin nhận. Nhưng các lão tổ tông không phải em không đưa theo thì có thể để lại. Bọn họ không thể rời khỏi Phật châu, càng không thể rời khỏi em.”
7
Các tổ tông sau khi thương lượng xong đối sách tất cả đều chui vào trong Phật châu.
Chị quỷ áo đỏ thì bay đi, tiếp tục lang thang.
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, tôi liền bị anh trai của bà cô cố tổ đánh thức.
“Cháu ngoan, cháu ngoan, mau tỉnh dậy, rời giường đi ra ngoài.”
Tôi xoa xoa đôi mắt không mở ra được, vừa nhìn đồng hồ, 5 giờ 30, còn chưa tới 6 giờ.
Tôi nhận lệnh rời giường rửa mặt, chưa đến 6 giờ đã cầm hành lý lên đi nhờ xe.
Đến nơi còn chưa tới bảy giờ, khu biệt thự cây nhiều phòng ít, côn trùng kêu, chim hót liên tiếp.
Tài xế chỉ đưa tôi đến cổng khu biệt thự.
“Cháu gái, nơi này không có giấy tờ thì không được phép đi vào.”
Tôi chậm rãi lấy giấy tờ ra khỏi túi xách.
Biệt thự mà chị dâu coi trọng là do anh trai về nhà năn nỉ cha mẹ mua.
Cha mẹ mua cho anh một căn biệt thự, đồng thời cũng mua cho tôi một căn, ngay bên cạnh anh.
Giấy tờ bất động sản và giấy tờ ra vào cổng là do cha mẹ gửi cho tôi.
Đây là tôi lấy ra từ rất nhiều giấy tờ bất động sản trước khi xuất phát.
Mấy năm nay, tôi đi du lịch khắp nơi, mua nhà khắp nơi, hiện tại nhà nhiều đến đếm không hết.
Tài xế vốn nên dừng xe lại liền chuyển hướng chạy thẳng đến cửa chính.
Chứng nhận ra vào đưa ra, bảo vệ liền chủ động mở cửa lớn.
Chiếc taxi dừng lại chính xác trước cửa biệt thự của tôi.
Sau khi xuống xe, đầu tiên tôi quan sát bốn phía một chút, một mùi chu sa nhàn nhạt phả vào mặt.
Không phải dấu hiệu tốt.
Biệt thự ở đây là biệt thự độc lập, chiếm diện tích lớn, giá cả cũng không rẻ.
Chị dâu rất biết tiêu tiền.
Lấy thẻ ra mở cửa.
Phong cách trang trí trong biệt thự là kiểu Trung Quốc mới, xem ra cha mẹ đã tốn tâm tư, rất đáng khen ngợi.
Nơi này hẳn là có người thường xuyên quét dọn, bên trong rất sạch sẽ.
Các lão tổ tông ẩn giấu khí tức lập tức nhao nhao từ trong Phật châu chui ra.
“Nơi này bị người ta bày trận!”
Lão tổ tông khi còn sống là đạo sĩ dạo qua một vòng rồi nói.
“Đúng vậy, khó trách quỷ hồn đi vào đều hồn phi phách tán, nếu không phải cháu cưng dẫn chúng ta vào thì chắc chắn chúng ta không thể vào được.”
“Tiểu Cẩn dữ nhiều lành ít.”
“Đáng lẽ không nên để Tiểu Cẩn đi theo, không nghĩ tới bọn họ có thể tìm được đạo sĩ tu vi cao như vậy.”
Tổ tông đạo sĩ khinh thường: “Hắn là tà tu, chính quy không làm những chuyện xấu xa này.”
Một tổ tông khác nói: “Mặc kệ hắn tà tu, chúng ta hiện tại không phải người, không dám cùng hắn cứng đối cứng.”
Đạo sĩ tổ tông giống như ảo thuật mặc cho mình một bộ đạo bào: “Tiểu bối mà thôi, không vội, không vội, ta trước nhập định nghĩ biện pháp.”
Nói xong ông liền nhập định bất động.