Liệt Tổ Liệt Tông - Chương 1
1
Tôi là người được tổ tiên chọn làm người thủ đường, tức người canh giữ từ đường.
Từ nhỏ đã ở nhà cũ thờ phụng hương khói cho tổ tiên, trông coi từ đường của gia tộc.
Ngoại trừ các tổ tiên thờ phụng trong từ đường, tôi không thân thiết với ai.
Gia tộc đoàn kết và bảo thủ. Mỗi dịp lễ tết, các gia đình trong tộc đều cử một đại biểu từ khắp nơi trên cả nước về quê cúng tổ tiên.
Anh trai mới kết hôn chưa đến một tháng, mượn Thanh Minh tế tổ, đưa chị dâu về nhà cũ trình tổ tông.
Đó là quy tắc của gia tộc từ trước đến nay.
Người mới vào đều phải trình tổ tiên, nhập gia phả, mới có thể được các tổ tông thừa nhận và được bảo vệ.
Chị dâu là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin quỷ thần.
Đối với lý do này của anh trai tôi thì khịt mũi coi thường.
Chị ta không muốn về.
Nhưng vừa vặn là nhà chị ta đang cần nhà tôi đầu tư, không nể tổ tiên cũng phải nể tiền bạc, chị ta đành phải hạ mình cùng anh trai về quê tế tổ.
2
Chị dâu ở từ đường nói năng bậy bạ đã khiến rất nhiều thành viên trong tộc bất mãn.
Người trong tộc sợ chị ta nói lời ngạo mạn sẽ gây nguy hiểm cho họ nên họ vội quỳ xuống cầu xin tổ tông tha thứ.
Chị dâu chẳng những không quỳ, còn đá mấy cái vào bài vị của một vị tổ tông vừa rơi xuống đất.
Mọi người đều quỳ xuống đất, không ai dám ngẩng đầu lên.
Chỉ có tôi, đem bài vị rơi xuống đất nhặt lên, dùng khăn tơ tằm nhẹ nhàng lau bụi bặm phía trên, lại đem bài vị cung kính đặt trở về chỗ cũ.
Chị dâu sắp gặp tai ương, chủ nhân của bài vị mà chị ta vừa đá là người nổi tiếng thích sạch sẽ.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi, cái giá không tôn trọng liệt tổ liệt tông, chị ta phải nhận.
Chị ta lộ vẻ mặt khinh thường kéo anh trai tôi đang chuẩn bị quỳ xuống.
“Đồ hèn nhát, quỳ cái gì mà quỳ. Đứng lên!”
Anh tôi quỳ như quả cân, không đứng dậy nổi.
Chị dâu bị hành vi của anh trai chọc tức cười lớn.
“Em gái của anh còn không quỳ, vì sao anh phải quỳ?”
“Hơn nữa nhà mấy người thật kỳ quái. Chuyện trông coi từ đường không phải đều là đàn ông làm sao?”
Mẹ tôi tính tình nóng nảy, nhưng còn ở trong từ đường, mặt đã nghẹn đến đỏ bừng cũng không dám lên tiếng.
Vừa rồi tổ tông đã tức giận, nếu cãi nhau trong từ đường, quấy nhiễu sự thanh tịnh của tổ tông, càng thêm tội.
Bà có thể nhịn được, nhưng có người nhịn không được.
Cháu gái nhỏ của chi thứ hai, chống nạnh quát.
“Khá lắm! Hôm nay dám làm bẩn thân thể của ta, còn nói năng lỗ mãng như thế.”
Không xong rồi, cháu gái nhỏ bị tổ tông nhập vào người.
Tôi cắn ngón tay, đè lên mi tâm của cháu gái nhỏ, thân thể cháu gái nhỏ trong nháy mắt mềm nhũn ngã vào trong ngực tôi.
Sau một trận này, mọi người nhao nhao nhận tội rồi rời khỏi từ đường.
Anh trai mang vẻ mặt không vui lôi kéo chị dâu ra khỏi từ đường.
Vừa ra khỏi từ đường, tôi liền nghe thấy mẹ đang giáo huấn chị dâu.
“Cô mới vào cửa, còn chưa nhập gia phả, lấy tư cách gì lớn tiếng nói chuyện.”
Lại giận dữ chỉ vào trán anh trai: “Con xem lại con đi, mê sắc hại người, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn!”
Tôi ôm cháu gái nhỏ hôn mê trong lòng, nhìn trò hề bên ngoài.
3
Hôm nay từ đường náo loạn, khiến cho người trong họ vốn định tế tổ xong sẽ ra về thì đều sợ bị tổ tông trách tội mà ở lại nhà cũ.
Chỉ có chị dâu mới, ầm ĩ muốn trở về thành phố.
“Trần Hào Hiên, nơi này âm u, người có thể ở sao? Tôi mặc kệ, hôm nay anh muốn ngăn cản tôi thì trở về chúng ta ly hôn!”
“Anh xem cái giường này sắp rã đến nơi rồi, lại nhìn cái ghế rách này, bẩn quá.”
“Trước khi kết hôn, anh thề son sắt nói sẽ nghe lời tôi. Vừa về tới cái nơi rách nát này, tôi nói gì anh đều chẳng quan tâm.”
“Còn nữa, anh nói nhà anh chỉ có một mình anh, giờ thì lại lòi ra một cô em gái, là sao?”
Anh trai tôi đau khổ cầu xin: “Bà cô ơi, anh van cầu em, đừng làm loạn nữa, người khác nghe thấy, anh sẽ bị phạt quỳ ở từ đường.”
Giọng của chị dâu càng thêm sắc bén: “Sao vậy, anh sợ bọn họ mà không sợ tôi à?”
“Cười chết, liệt tổ liệt tông phù hộ? Phù hộ cái đầu của anh! Cha mẹ của anh không phải là tay trắng dựng nghiệp sao? Trần gia sở dĩ đoàn kết, còn không phải vì đám người hút máu kia sợ mất đi cái ngân hàng là nhà của anh à? Kiếm cớ ít thôi!”
“Công ty nhà tôi sắp đưa ra thị trường, cha mẹ anh nên giúp nhà tôi lúc này đây. Về sau, anh là con rể nhà tôi rồi, cũng thoát khỏi đám họ hàng hút máu của anh.”
“Còn em gái anh nữa, vừa nhìn đã thấy ngu ngơ, cũng không biết tên ngốc nào bảo nó đi làm người giữ từ đường nữa.”
“Mà cũng không đúng. Thông thường mấy việc này đều truyền nam không truyền nữ. Em gái anh có vấn đề à? Nó là người đồng tính hả?”
Chị dâu càng nói càng thái quá, cháu gái nhỏ bên cạnh tôi vừa mới ngủ say, hai mắt đã mở to.
“Nó nói con thế kia mà con còn nhịn được à?”
Tôi lại đau đầu.
“Bà cô cố tổ, chắt của bà thân thể yếu ớt, bà đừng chiếm thân như thế. Bà vào người con này.”
Lông mày bà cô cố tổ hơi nhíu lại.
“Ta tức giận, nên không đi được.”
“Con sẽ bảo chị dâu dập đầu dâng hương cho bà, được không?”
“Chị ấy mới đến, không rõ quy củ, bà đại nhân đại lượng, tha thứ cho chị ấy, được không?”
Tôi khuyên bà cô cố tổ suốt mười lăm phút, cuối cùng mới giúp bà thoải mái, rời khỏi thân thể cháu gái nhỏ của tôi.
Sau khi khuyên bà xong, tôi gõ cửa phòng bên cạnh.
Anh trai tôi mở cửa. Sau khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ấy liền chán nản.
Chị dâu mới vừa thấy là tôi đã quay mặt đi.
Tôi không giỏi giao tiếp với người khác, giọng có chút gượng gạo: “Chị dâu, em hiểu chị không tin quỷ thần, nhưng trong từ đường đều là trưởng bối. Bây giờ, chị đi từ đường dâng hương nhận lỗi, trưởng bối sẽ tha thứ.”
“Nếu không, hậu quả chị tự gánh lấy.”
Chị dâu vừa nghe liền xù lông: “Hiện tại cũng không phải là xã hội phong kiến, bớt tỏ thái độ em chồng lên mặt sai bảo tôi đi.”
“Vừa nhìn cô đã biết chẳng có học hành gì, không biết gì về khoa học, cả ngày giả thần giả quỷ!”
Chị ta lại hét lên với anh trai tôi: “Trần Hào Hiên, anh mau lấy xe, tôi muốn đi, lập tức đi, cái này chỗ rách nát này tôi không muốn ở dù chỉ một phút.”
Anh tôi khó xử, nhìn tôi, lại nhìn chị dâu.
Cuối cùng vẫn nghiêng về chị dâu, cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Chị dâu đem hành lý kéo đi, còn đụng vào chân của tôi, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý: “Em gái thì sao? Cô có thể so với tôi sao?”
“Cười chết mất. Cả đời này đến cha mẹ tôi còn chưa quỳ, lại đi quỳ tổ tông nhà người khác!”
“Đồ ngốc như cô, cứ ở lại cái vùng quê nghèo nàn này rồi sống thật tốt đi. Bye bye!”
Chân tôi bị va li của chị ta đụng trúng. Tôi cúi xuống xoa xoa chân, cười khẩy.
Cũng không biết là ai mới nghèo nàn, không biết nhìn hàng.
Nhà cũ này, vớ bừa một gốc hoa cũng có thể bán được sáu con số, chớ nói chi là đồ trang trí ngàn vàng khó mua.
Ghế gỗ chị dâu vừa ngồi là gỗ lim tơ vàng.
Cái ly suýt nữa bị ném xuống đất là bạch ngọc mỡ dê.
Chiếc giường mà chị ta không thèm nhìn cũng là gỗ lim.
Khăn trải trên bàn là gấm mây.
Đồ sứ trang trí, là của Đường Sơ.
Nhà giàu mới nổi có mắt không biết Thái Sơn, cũng không biết xấu hổ ghét bỏ nhà cũ.
4
Sau khi hai người họ rời đi, mọi người trong tộc hoảng sợ ở nhà cũ thêm ba ngày, không có chuyện gì phát sinh nên qua ngày nghỉ thì mọi người cũng đến tìm tôi cáo từ.
“Uyển Như, con phải giúp nhà cô ở trước mặt tổ tông nói tốt vài câu, trong thẻ có một ngàn vạn, xem như nhà cô hiếu kính cho tổ tông.”
Người cô họ thứ hai là người đầu tiên đưa tiền cho tôi.
Người phía sau cũng đến không ngừng.
Lần nào hành vi đổ xô cho tiền của họ cũng khốc liệt như thắp hương ngày mồng một tháng giêng âm lịch.
Đợi đến khi mọi người đều đi rồi, tôi đem toàn bộ tiền trong thẻ của bọn họ chuyển vào tài khoản gia tộc.
Gia tộc có thể đoàn kết, quan trọng nhất là sự gắn kết.
Có thể làm cho gia tộc càng thêm phồn vinh thịnh vượng đó chính là có được sự hỗ trợ từ mọi phía khi một nhà gặp khó khăn.
Tiền không thể thiếu.
Số tiền này, một phần sẽ dùng để hương khói cho các lão tổ tông, một phần dùng tu sửa nhà cũ, phần lớn là giữ lại làm vốn cho các thành viên trong tộc có chí hướng khởi nghiệp.
Mấy năm nay ở nhà cũ, không như chị dâu nói, tôi phải học rất nhiều thứ.
Nhưng mọi người học từ người sống, còn tôi thì học từ các lão tổ tông.
Sở dĩ tôi được các tổ tông chọn làm người giữ từ đường, là vì tôi có đôi mắt âm dương.
Có thể giao tiếp với tổ tiên không trở ngại.
Bài vị tổ tông thờ phụng trong từ đường đều là tộc trưởng các đời và các thành viên có thành tựu ở các thế hệ.
Bà cô cố tổ bị chị dâu đá bài vị là một đại gia cuối nhà Thanh.
Bà từng bằng chính sức của mình làm cho gia tộc thêm thịnh vượng phát đạt.
Bà cô cố tổ chỉ có hai khuyết điểm, thích sạch sẽ và rất nóng tính.
Người khác lau bài vị một lần là được, bà cần tôi lau ba lần, còn phải xịt nước hoa lên bài vị, loại cực quý, dùng loại rẻ thì bà sẽ khó chịu.
Nhưng mấy ngày gần đây có gì đó không đúng. Khi tôi lau bài vị tổ tông, bài vị của bà cô cố tổ không nhúc nhích.
Tôi tưởng rằng bà còn giận, không muốn để ý tới tôi, không nghĩ nhiều mà dọn dẹp xong thì đóng cửa từ đường.
Ban đêm, vừa mới ngủ, tôi đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mới vừa nhận máy, giọng nói lo lắng của anh trai liền từ đầu dây bên kia truyền đến: “Em mau đến cứu chị dâu, chị ấy đã xảy ra chuyện!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết của anh trai, sau đó là giọng của cha tôi: “Không có chuyện gì, Uyển Như ở nhà cũ chiếu cố tổ tông thật tốt.”
Ngay sau đó, giọng cha mắng anh trai: “Trần Hào Hiên, vợ con là ai mà dám yêu cầu người thủ đường rời khỏi nhà tổ?”
“Con còn không phân biệt được nặng nhẹ như vậy, cha sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với con.”
Trong điện thoại, cha còn đang tức giận mắng chửi, thì tôi nghe được tiếng của bà cô cố tổ.
[Cục cưng cứ yên tâm, con nhỏ đó không đáng để bà ra tay đâu.]
[Bà sẽ báo mộng cho con cháu Lưu gia, để chúng nó xử lý cái đám không biết lớn nhỏ này.]
Nghe bà nói xong, tôi an tâm không ít.
Tôi rất sợ bà cô cố tổ không kiềm chế được tính nóng nảy mà ra tay hại người. Điều đó sẽ hủy hoại hết tu vi của bà.
[Lưu gia, Lưu gia nào?]
[Chính là Lưu gia bà gả đến đấy. Hiện tại, quản sự chính là chắt của bà.]
Bà cô cố tổ lại nổi lòng mai mối: [Thằng nhóc tuổi còn trẻ, rất thận trọng, Uyển Như, để bà giới thiệu cho con, thấy thế nào?]
Tôi từ chối ba lần liên tiếp.
Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của cha.
“Con gái, không có chuyện gì lớn, con đừng rời khỏi từ đường. Trong nhà đều dựa vào con ở trước mặt tổ tông nói tốt vài câu.”
Trong giọng nói mang theo sự lấy lòng rõ rệt.
Cái này không thể trách cha tôi. Dù sao thì tôi chính người thủ đường duy nhất của toàn bộ gia tộc, địa vị rất cao.
Tôi “vâng” một tiếng, xác nhận bà cô cố tổ không bị hao tổn tu vi, tôi cũng không cần ra tay.
Về phần những người khác như thế nào, đó không phải chuyện của tôi.