Liên Hoa Lạc
Đánh giá
Tác giả
Editor
Lượt đọc
Liên Hoa Lạc
Vào ngày Tấn Vân và ta hòa ly, ta khởi hành trở về Vân Mộng.
Trong túi hành lý, chỉ có một bộ quần áo vải thô, một dây buộc tóc, và một đóa hoa sen nở rộ mà ta đã ngắt từ hồ sen trong sân.
Đó là tất cả những gì ta mang theo khi rời kinh thành.
Lão ma ma của Quốc Công phu nhân nhìn ta chằm chằm, lo sợ ta sẽ mang đi dù chỉ một cây kim hay một sợi chỉ của phủ Quốc Công.
"Tiểu thiếu gia hôm nay đã đi Thái Học Viện, còn tiểu thư đã đi tư thục. Nếu cô muốn nhìn họ lần cuối…"
"Không cần đâu," ta dịu dàng đáp, "Đừng để những chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng đến việc học của bọn họ."
Ta cầm hành lý, một bước ra ngoài.
Hôm nay mây dày, gió cũng lớn. Mỗi lần bước qua một cánh cổng, ánh sáng mặt trời lại xuyên qua tầng mây nhiều hơn. Ta không kiềm được mà bước nhanh hơn theo tia sáng, bước chân ngày càng nhẹ nhõm.
Đến khi một chân đã bước ra khỏi cổng lớn của phủ Quốc Công, ta quay đầu nhìn về phía lão ma ma.
Nụ cười nhẹ đã lâu không xuất hiện, nay lại nở trên đôi mắt và chân mày của ta: "Làm phiền bà nhắn với Tấn Vân rằng, kiếp này, Lạc Dao và chàng, chet cũng không gặp lại."