Liên Hoa Lạc - Chương 5: Ngoại Truyện - Tấn Vân
1.
Tấn Vân là trưởng tử của phủ Quốc Công, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng.
Trong đối nhân xử thế, hắn chưa từng đi sai đường. Các thủ đoạn của hắn đều nhắm đến những mục tiêu xa xôi.
Làm sao để nổi danh, làm sao để lập uy, thậm chí cả sau này, làm thế nào để củng cố quyền lực của mình thông qua liên hôn, mọi kế hoạch đều đã được Tấn Vân sắp đặt cẩn thận.
Năm mười bốn tuổi, hắn đã chọn phe của Quận Vương.
Mười lăm tuổi, như kế hoạch, hắn tình cờ gặp Quận Chúa và nhận được sự cảm mến từ nàng.
Mười sáu tuổi, hắn tự tay vẽ nên tòa lầu mới để làm nơi tân hôn.
Theo kế hoạch của hắn, bản vẽ này sẽ được Quận Chúa nhìn thấy, và khi thấy nó, nàng sẽ hết lòng hết dạ với hắn, không chút nghi ngại.
Thế nhưng, không ngờ lại có một cô nương tên Lạc Dao đến tìm gặp.
Cô nương ấy mang một cái túi rách nát, nhưng trong tay lại là một đóa hoa sen tươi thắm.
Nàng hơi ngượng ngùng nói rằng, mình không có tiền bạc, cũng không tiện đến tay không, nên đã hái một đóa sen từ hồ sen ngoài thành để bày tỏ tấm lòng.
Cha của hắn đã hứa hôn cho nàng.
Trong lòng hắn phản đối, nhưng hắn không để lộ chút nào, vì hắn là hình mẫu của gia tộc danh giá, lấy chữ hiếu làm đầu, lời của cha mẹ, làm sao có thể xem nhẹ.
Hắn có thể nhận ra rằng, khi lần đầu gặp, Lạc Dao đã đỏ vành tai, ánh mắt tràn đầy sự mến mộ.
Điều này càng làm hắn thấy khó chịu. Nếu không cưới Quận Chúa mà cưới một nữ tử bình dân, thì con đường hoạn lộ quyền quý sẽ phải vòng vèo thêm biết bao nhiêu.
Nhưng chẳng ngờ rằng, Lạc Dao lại từ chối.
Lạc Dao rõ ràng có tình cảm với hắn, nhưng lại muốn bạc và cửa tiệm, chứ không muốn hắn?
Thật sự là… ngoài dự liệu.
Không chỉ vậy, sau khi nhẹ nhàng từ chối hôn ước, Lạc Dao còn cố ý hay vô tình tránh mặt hắn.
Với dung mạo và xuất thân như Tấn Vân, kiểu thủ đoạn này của các cô nương, hắn đã thấy qua không ít.
Chỉ là chiêu trò “dục cầm cố túng” mà thôi.
Nhưng sau đó, Tấn Vân phát hiện ra không phải như vậy, Lạc Dao thật sự đang tránh mặt hắn!
Lạc Dao xuất thân thôn dã, thường làm những việc hạ thấp thân phận.
Nàng dám vén quần, bước xuống hồ sen để nhổ ngó sen, ôm từng đoạn sen vào lòng, ánh mắt tràn đầy niềm vui, như thể có ánh sao trời lấp lánh.
Thật quá đỗi buồn cười. Dù là ban đêm, nữ tử khuê các cũng không nên để lộ chân ra ngoài, đôi chân trắng nõn ấy, nếu bị ai nhìn thấy thì…
Mà đêm đó không ai nhìn thấy… ngoài hắn.
Điều khiến hắn khó chịu hơn là, tất cả số sen ấy nàng đều nấu thành canh, mỗi viện đều có một phần, duy nhất không có phần của hắn.
Tấn Vân không tức giận, nhưng trong lòng cảm thấy ngột ngạt.
Đêm rằm tháng tám, lẽ ra hắn nên ở bên Quận Chúa, nhưng không hiểu sao lại cứ lặng lẽ đi theo Lạc Dao.
Lạc Dao ngồi bên hồ, vừa ăn bánh trung thu vừa tự cười một mình.
Ngày mai nàng sẽ rời phủ, thế mà lúc này còn có thể cười.
Chiếc quạt gỗ mun của Tấn Vân suýt nữa bị bóp nát. Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy tỳ nữ bên cạnh Quận Chúa lén lút tiến về phía Lạc Dao.
Chỉ liếc qua, hắn đã hiểu ý đồ của tỳ nữ. Hắn có thể lên tiếng ngăn cản, có thể ném quạt để cảnh báo, hoặc có thể giả vờ không biết gì…
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn đã đưa ra lựa chọn liều lĩnh nhất trong cuộc đời mình.
02
Sau khi kết hôn với Lạc Dao, Tấn Vân không biết phải làm sao để chung sống với nàng.
Điều này không nằm trong kế hoạch của hắn, nên hắn chỉ biết đối xử với nàng bằng sự lạnh nhạt, theo bản tính vốn có của mình.
Khi bằng hữu hỏi về cảm giác sau tân hôn, hắn đương nhiên không thể nói ra sự thật về đêm hôm đó, chỉ giả vờ thản nhiên, buông ra vài lời không thật lòng.
Khi biết Lạc Dao mang thai, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng. Cuối cùng, giữa hắn và nàng cũng có mối liên kết bằng m//áu thịt.
Nhưng hắn cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Quận Chúa không cam lòng, muốn thay thế Lạc Dao, nhưng lại sợ nguy hiểm khi sinh con, bèn hợp mưu với mẹ hắn, bí mật cho Lạc Dao uống thuốc cấm.
Loại thuốc này khiến nữ nhân dễ sinh đôi, làm tăng nguy cơ gặp phải biến chứng khi sinh. Nếu Lạc Dao gặp nguy hiểm khi sinh nở, mà phải bỏ mẹ giữ con, thì họ sẽ đạt được mục đích.
Chuyện này liên quan đến Quận Chúa và mẹ ruột của hắn, bất kể là ai trong hai người, hắn đều không thể nói ra sự thật.
Vì vậy, hắn bịa ra lý do, muốn Lạc Dao bỏ thai.
Lạc Dao có tính cách kiên cường, mẹ hắn cũng không đồng ý, Quận Chúa còn ngấm ngầm cản trở, điều hắn đi khỏi kinh thành.
Cuối cùng, Lạc Dao kiên quyết sinh ra cặp song sinh, nhưng cơ thể nàng đã bị tổn thương, cần phải dưỡng sức cẩn thận, nếu không sẽ để lại bệnh tật.
Hắn đành đồng ý giao hai đứa trẻ cho mẹ mình chăm sóc, để Lạc Dao yên tâm dưỡng bệnh.
Nhưng Lạc Dao lại không hiểu được tất cả những điều này. Vào mùa đông lạnh giá, nàng còn lén chạy đến sân của bọn trẻ, đắp mấy người tuyết.
Giữa băng giá lạnh lẽo thế kia, chẳng màng đến sức khỏe của mình sao?
Hắn tức giận đạp đổ đám người tuyết, cảnh cáo nàng không được làm loạn nữa.
Thân phận của Lạc Dao vốn đã khó được mọi người chấp nhận, nếu không cẩn trọng, bị Quận Chúa và mẹ hắn nắm lấy điểm yếu, thì tình cảnh của nàng sẽ càng thêm gian nan.
Thế mà nàng lại dám giúp đỡ một nha hoàn bị coi là “nữ nhân lăng loàn” đỡ đẻ cho “con hoang.”
Rơi vào miệng lưỡi người đời, nàng sẽ làm sao mà thanh minh được?
Hắn vốn nghĩ chỉ cần để mẹ hắn dạy dỗ một chút để nàng rút kinh nghiệm.
Nhưng không ngờ, mẹ hắn lại thẳng tay phạt nàng bằng roi trước mặt mọi người, không chút khoan dung.
Khi hắn về phủ, chỉ thấy nàng với gương mặt tái nhợt. Những vết thương trên lưng nàng như x//é n//át tim hắn.
Nhưng nghĩ đến hành động của nàng, nàng không sợ người khác bắt lấy điểm yếu đó để uy hiếp hôn nhân của hai người hay sao?
Những lời trách mắng, cứ thế tuôn ra khỏi miệng hắn.
03
Tấn Vân không muốn Lạc Dao rời xa mình, nhưng nàng vẫn từng chút, từng chút một rời khỏi cuộc đời hắn.
Hắn không rõ mối quan hệ giữa họ đã thay đổi từ khi nào, chỉ biết ánh mắt của Lạc Dao nhìn hắn không còn vẻ ngưỡng mộ như trước.
Hắn phát hiện Lạc Dao dần trở nên thân thiết với một lang trung trẻ trong phủ.
Một ngày nọ, hắn tìm thấy trong hộp trang điểm của Lạc Dao hàng chục phong thư. Khi mở ra, hắn kinh ngạc thấy toàn là những hình vẽ thân mật của nữ tử, cực kỳ tục tĩu!
Tất cả những bức thư này đều đến từ vị lang trung kia.
Vì Lạc Dao, hắn đã từ bỏ cuộc liên hôn mà hắn đã toan tính bao năm, nhưng nàng lại đối xử với hắn như thế!
Tấn Vân vừa hoảng hốt vừa giận dữ, vừa đau lòng vừa căm hận.
Vì vậy, khi Lạc Dao đề nghị hòa ly, hắn không suy nghĩ gì mà lạnh lùng đáp:
“Được!”
…
Từ đó, đôi chim uyên ương chia lìa, gương vỡ trâm gãy, mỗi người một ngả.
[HẾT]