Liên Hoa Lạc - Chương 4
16
Vân tỷ lần mang thai này không dễ dàng gì.
Phản ứng mang thai của tỷ ấy còn nặng hơn nhiều so với nữ tử khác, khắp người sưng phù, khó thở, đến tháng thứ bảy thậm chí có lúc mất đi thị lực.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến tháng thứ chín, chờ đợi ngày sinh nở, không ngờ lại xảy ra sự cố bất ngờ.
Dường như linh cảm điều gì đó, bàn tay khô gầy của Vân tỷ bấu chặt lấy cổ tay ta: “Cứu đứa bé… Xin cô… Ta chet thì chet, nhưng đứa bé, nhất định không thể có chuyện gì!”
Ta lạnh lùng gạt tay tỷ ấy ra, nhẹ giọng đáp:
“Ta không thể cứu đứa bé, người duy nhất có thể cứu nó là tỷ. Tỷ sống, thì đứa bé mới có thể sinh ra, tỷ chet, thì hai mẹ con đều mất m//ạng.”
Vân tỷ nghiến răng, dùng hết sức mình trong cơn đau đớn.
17
Ta đã rửa tay ba lần, nhưng quần áo vẫn bị vấy m//áu, mùi m//áu tanh phảng phất trên người.
Khi bước ra khỏi nhà Vân tỷ, Tấn Vân đang cầm đèn lồng, đứng trước xe ngựa chờ ta.
Dưới bầu trời trăng sao thưa thớt, hương sen thoang thoảng.
Ta cũng từng như vậy mà đợi hắn, một chiếc đèn, một người, chờ hắn cùng ta quay về viện.
Phủ Quốc Công rất lớn, từ Tây viện nơi ta và hắn ở đến Đông viện nơi lão Quốc Công và lão phu nhân ở, phải mất gần nửa canh giờ.
Mỗi ngày sau khi lên triều xong, hắn đều đến Đông viện bàn chuyện với lão Quốc Công.
Ta lo hắn bị gió lạnh, mưa ướt, tuyết trơn, băng giá, nên luôn chuẩn bị áo choàng, ô, giày ấm, đèn lồng để đón hắn.
Ban đầu, ta có thể vào phòng bên trong Đông viện để chờ hắn. Sau đó, hắn không cho ta vào viện nữa, ta chỉ có thể đứng ngoài cửa chờ.
Rồi sau đó, ngay cả việc chờ hắn cũng không cho ta làm.
“Trong viện có bao nhiêu người hầu hạ, những thứ đó, mẫu thân ta sẽ chuẩn bị cho ta, nếu không có việc gì thì ít đến Đông viện thôi.”
Lời nói đó như còn vang vọng bên tai.
Ta đứng cách hắn vài bước, cúi đầu hành lễ: “Đa tạ đại nhân đã đưa tiễn.”
“Ta và nàng vốn là phu thê, không cần khách sáo thế.” Hắn quay mặt đi, tránh qua một bên.
“Lên xe đi.”
“Không cần.”
Ta nhìn hắn, khẽ nói: “Dân phụ vừa đỡ đẻ xong, người không sạch sẽ, không dám bước lên xe ngựa.”
Ta xin một chiếc đèn lồng từ gia đình Vân tỷ, vòng qua con ngựa lớn, một mình đi về hướng con đường làng.
Cuối hè đầu thu, trong ao sen hai bên đường, hoa sen sắp tàn, lá sen rủ xuống chạm nước.
Rõ ràng là dấu hiệu của sự tàn úa, nhưng ta lại không thấy tiếc nuối. Sen ở Vân Mộng mỗi năm đều sinh trưởng mãnh liệt, dù mùa thu năm nay tàn lụi, nhưng năm sau, lá sen sẽ lại trải dài, xanh ngát đến vô tận.
Không giống với hồ sen trong phủ Quốc Công ở kinh thành.
Dù ta đã chăm sóc thế nào, hoa càng ngày càng ít, lá càng ngày càng thưa… cho đến khi cả hồ sen rộng lớn chỉ còn lại duy nhất một đóa hoa, và đóa hoa cuối cùng ấy, ta đã mang đi.
18
Tiếng bước chân vọng lại sau lưng. Ta dừng bước, quay đầu nhìn Tấn Vân.
Hắn vẫn mặc áo xanh thanh thoát như ngày nào, chỉ là đôi giày gấm thêu hoa văn mây bạc tinh xảo dưới chân hắn giờ đã lấm lem bùn đất trên con đường làng quê.
Thật không hợp cảnh.
Ngày xưa ta và hắn là như thế, giờ đây, đến lượt hắn với ta là như vậy.
“Tấn Vân.” Cuối cùng ta cũng gọi tên hắn.
Sau thoáng sững sờ, trong mắt hắn bừng lên ánh sáng, giọng nói không giấu được sự phấn khởi: “Nàng…”
Ta ngắt lời hắn: “Dẫn bọn trẻ đến gặp ta, rốt cuộc là vì điều gì?”
Tấn Vân im lặng giây lát, rồi đáp: “Giữa ta và nàng có nhiều hiểu lầm, ta mong nàng quay lại kinh thành cùng ta, cả nhà đoàn tụ.”
Ta hơi nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Tấn Vân vốn là người ít lời, không hiểu sao lúc này lại nói nhiều đến vậy.
“Ta sinh ra vốn lạnh nhạt, không cố ý lạnh lùng với nàng. Với người khác, ta đều có thể tính toán lợi hại rõ ràng.”
“Nhưng khi ở bên nàng, ta lại không biết tính toán thế nào, không biết nên làm gì để đối xử tốt với nàng, lại càng không rõ điều gì mới là đúng.”
“Sau này sẽ không như vậy nữa, Lạc Dao, ta đã hiểu lòng mình, ta…”
Hắn không kìm nén được cảm xúc nữa, mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng nói ra: “Ta có tình cảm với nàng.”
Ta nhìn khuôn mặt hắn, chăm chú nhìn một hồi.
Nếu là trước đây, đừng nói đến lời bày tỏ chân thành như thế này, chỉ một ánh mắt của Tấn Vân thôi cũng khiến tim ta đập thình thịch.
Nhưng giờ đây, ta lại nhận ra lòng mình một cách kỳ lạ, bình thản đến lạ thường.
“Dao Nhi.” Tấn Vân bước tới, nắm lấy tay ta: “Ta chưa từng tái hôn, lòng này chỉ có nàng.”
Ta cúi đầu nhìn bàn tay đan vào nhau của chúng ta, bỗng hỏi: “Vì ta mà ở lại Vân Mộng, từ quan hoặc nhận chức nơi khác, ngươi có nguyện ý không?”
Tấn Vân khựng lại.
Hắn không nguyện ý, ta có thể nhìn thấy điều đó.
Biểu cảm của ta hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí có thể nói là không chút gợn sóng.
“Ngươi nói giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, điều đó ta đều biết, nhưng ta cũng hiểu rằng, trong lòng ngươi, địa vị Tấn gia, quyền thế gia tộc, quan trọng hơn ta.”
“Vì thế trước hôn lễ, ngươi muốn cưới danh gia khuê tú để liên hôn quyền lực; sau hôn lễ, ngươi và Quận Chúa vẫn không rõ ràng.”
“Ngươi có biết ta từ khi nào đã quyết định không quay đầu lại không?”
“Không phải khi lão phu nhân nói ngươi sẽ cưới thê, giáng ta xuống làm thiếp.”
“Cũng không phải khi ta đề nghị hòa ly, ngươi lập tức đồng ý ngay.”
“Mà là khi ta nhìn thấy ngươi, vào năm mười sáu tuổi, tự tay vẽ tòa lầu các mới để đón Quận Chúa về làm tân nương.”
19
Sau khi ta và Tấn Vân hòa ly, phải đợi mười lăm ngày mới có thể nhận được văn thư. Nhưng đến ngày thứ hai, Tấn Vân đã bị điều đi điều tra một vụ án và rời kinh.
Khi đó, thân phận của ta thật lúng túng, không còn là vợ hắn, nhưng cũng chưa phải là người hoàn toàn không liên quan.
Ta vốn định chuyển ra khỏi chính phòng, nhưng không ngờ lại có một đợt thợ thuyền ồ ạt đến phủ.
“Ngươi không cần chuyển đi.”
Ma ma của lão phu nhân cười mà như không cười, nói với ta: “Quận chúa có thân phận thế nào, sao lại chịu ở căn phòng mà ngươi đã ngủ qua? Hơn nữa, khi công tử mười sáu tuổi, ngài ấy đã tự tay vẽ thiết kế lầu các để cưới mỹ nhân, từng viên gạch, từng cành cây, đều có quy cách đẳng cấp rõ ràng. Đó mới là nơi công tử nên ở.”
Phủ Quốc Công giàu có, đã lấp nửa hồ sen để xây một tòa lầu lớn. Ta đứng trong viện, nhìn tòa lầu ấy từ khi chỉ là nền móng, dần dần cao lên, màu sắc rực rỡ, lộng lẫy vô cùng.
Khoảnh khắc đó, ta không thể tự lừa dối mình được nữa.
Dù ta đã bao lần nấu canh sen cho hắn, dù ta có thêu bao nhiêu hoa sen lên vạt áo của hắn, ta vẫn chỉ là một điều ngoài dự tính trong cuộc đời hắn.
Tòa lầu này không thuộc về ta.
Tấn Vân cũng không thuộc về ta.
“Ngươi cho ta vị trí phu nhân năm năm, không tái hôn, có chút tình cảm dành cho ta, đó là sự thật.”
“Ngươi ngầm đồng ý để lời đồn về ngươi và Quận Chúa lan truyền, gắn kết phủ Quốc Công và vương phủ của Quận Vương, điều đó cũng là sự thật.”
“Ngươi muốn ta cùng ngươi quay lại kinh thành, mong hàn gắn mối quan hệ giữa chúng ta, đó là sự thật.”
“Nhưng ngươi không muốn vì ta mà ở lại, cũng không từ bỏ gia tộc và sự nghiệp của mình. Điều đó cũng là sự thật.”
Ta khẽ cười, nói nhỏ: “Ngươi thông minh, sáng suốt, hẳn ngươi phải biết rằng, ngươi không thể vừa có ta vừa giữ được Tấn gia. Và ngươi sẽ không chọn ta.”
“Dao Nhi.” Giọng Tấn Vân khản đặc, một công tử quý tộc vốn dĩ cao ngạo, lãnh đạm, lúc này lại có vẻ yếu đuối vô cùng: “Trước kia ta không hiểu lòng mình, khiến nàng chịu thiệt thòi, ta sẽ nói rõ với mẫu thân, bà sẽ không làm khó nàng nữa. Người trong phủ sẽ tôn trọng, kính trọng nàng, ta và nàng ân ái như xưa, điều đó không liên quan gì đến Tấn gia, sao nàng lại…”
“Quả nhiên,” ta thở dài khẽ khàng, “ngươi sẽ không chọn ta.”
Tấn Vân sững sờ, bản năng buông lỏng tay ta ra.
“Tấn Vân, ngươi có cuộc đời rực rỡ của mình, còn ta cũng có điều ta mưu cầu, có lẽ bình thường, nhưng rất hài lòng.”
“Có loài hoa mọc lên từ đầm lầy, nở giữa đất trời hoang dã. Có loài hạc tắm trong ánh hào quang, không nhuốm bụi trần.”
“Nhưng hoa dẫu nở khắp đất trời, hạc đã vút lên mây xanh, ngươi và ta cuối cùng có duyên mà không phận.”
20
Con đường còn lại, ta cầm một chiếc đèn lồng, Tấn Vân cũng cầm một chiếc đèn lồng, im lặng bước đi, cùng nhau đi hết chặng cuối.
Khi thấy tường viện, ta bỗng cảm giác tay áo mình bị kéo lại.
Ngón tay của Tấn Vân khẽ run lên, hắn thì thầm: “Trong lòng ta có nàng, chỉ là… ta đã muộn màng.”
“Không phải là muộn màng.”
Ta rút tay áo lại, nhẹ nhàng nói: “Mà là sai lầm.”
Nếu không có đêm rằm tháng tám ấy, ta vẫn là ta, hắn vẫn là hắn, mỗi người an ổn trên con đường của riêng mình, sống cuộc sống của riêng mình, bình an vô sự.
21
Vũ Niết và hai đứa song sinh không còn xảy ra xung đột. Nhưng ánh mắt của cặp song sinh khi nhìn Vũ Niết lại đầy vẻ căm hận, đỏ ngầu.
Trước khi lên xe, Tấn Vân nhìn ta thật sâu: “Ta sẽ lại đến thăm nàng.”
“Không cần đâu,” ta đáp, “ta không muốn gặp lại ngươi, càng không muốn gặp lại chúng.”
Ánh mắt của cặp song sinh nhìn ta lập tức giống hệt như ánh mắt nhìn Vũ Niết trước đó.
Tấn Vân im lặng một lát, rồi dẫn hai đứa trẻ lên xe.
Chiếc xe hoa lệ lắc lư xa dần, Vũ Niết nắm lấy tay ta, nói nhỏ: “Mẹ, con biết lỗi rồi.”
“Sao?” Ta cúi đầu nhìn cậu.
Vũ Niết mím chặt đôi môi mềm mại, một lúc sau, cậu khẽ nói: “Bọn họ liên tục nói lời bất kính, con không chịu nổi, bèn cho vào canh sen một nhúm xuyên tâm liên.”
Xuyên tâm liên rất đắng, uống một ngụm thôi cũng khiến người ta câm nín cả nửa ngày.
Vũ Niết hơi hối hận, khẽ nói: “Bọn họ là con của mẹ, con không nên…”
“Mẹ chỉ có mình con là con thôi, phải không?” Ta mỉm cười với cậu.
Cười xong, ta lại không nhịn được mà thở dài: “Chỉ là, chuyện vào Thái Học Viện e là khó thành…”
“Con không đi Thái Học Viện đâu.”
Vũ Niết ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong trẻo như làn nước: “Con đã quyết định vào học tại Phủ Học. Có viện trưởng tiến cử, không lâu nữa thư viện Vân Mộng sẽ cử người đến.”
Thư viện Vân Mộng dù tốt, vẫn không thể so sánh với Thái Học Viện ở kinh thành. Vũ Niết vốn có khả năng vào Thái Học Viện.
“Tình nghĩa mẹ nuôi dưỡng và con đường danh vọng một bước lên trời,” Vũ Niết khẽ mỉm cười, “con sẽ luôn chọn mẹ.”
22
Không lâu sau, Vũ Niết nhập học tại thư viện Vân Mộng. Năm sau, khi về thăm nhà, cậu mang vào từ cổng một cành hoa sen.
“Có lẽ ai đó bẻ từ hồ sen chơi rồi tiện tay vứt bỏ.” Vũ Niết đưa cành hoa cho ta.
Đóa sen đó đang lúc chớm nở, ta tìm một bình sứ, cắm vào chăm sóc.
Đóa sen ấy cứ thế mà nở qua cả mùa Trung thu. Kể từ đó, năm nào cũng có hoa nở.
Nhưng chưa từng thấy người đã bẻ hoa, bỏ hoa ấy một lần nào nữa.