Liên Hoa Lạc - Chương 3
09
“Mẫu thân.” Hai đứa trẻ đứng trước mặt ta, cúi đầu gọi.
“Thiếu gia, tiểu thư chắc là nhận nhầm người rồi,” ta khẽ mỉm cười, khiêm tốn cúi đầu. “Dân phụ chỉ là một bà đỡ bình thường, làm sao xứng đáng làm mẹ của các người?”
Ta không làm sai.
Dù đứa trẻ ấy là “con hoang,” dù nha hoàn ấy bị coi là “nữ nhân lăng loàn,” dù việc đỡ đẻ chỉ là công việc của mấy bà thím và nữ tử ngoài chợ, nhưng ta vẫn không làm gì sai cả.
10
Việc Tấn Vân đến đây rầm rộ như vậy đã hoàn toàn phá vỡ sự yên bình của ta và Vũ Niết.
Sau khi họ rời đi, người trong làng không ngừng hỏi ta về vị công tử thanh nhã như thần tiên ấy, cùng cặp song sinh tinh xảo tựa ngọc kia là ai.
Ta nghĩ ngợi một chút, rồi nói với họ: “Mẹ của hai đứa trẻ ấy suýt mất m//ạng vì băng huyết khi sinh, tưởng chừng ba m//ạng đều khó giữ. Lão phu nhân ở phủ đã dặn rằng phải cứu con, không cần cứu mẹ, nhưng ta… đã giúp nàng ấy sống sót.”
“Ta đối với họ có chút ân tình, một chút công lao, chỉ vậy thôi.”
Ta không rõ tại sao Tấn Vân lại dẫn theo bọn trẻ đến gặp ta. Ta cũng chẳng muốn đoán làm gì.
Không còn quan trọng nữa rồi.
Trong làng có hai sản phụ sắp đến ngày sinh, đã nhắn trước cho ta. Ta chuẩn bị sẵn thuốc cầm m//áu, thuốc Khôn Ninh, viên đan sâm, khăn vải, kéo, kim bạc… Kiểm tra ba lần, sau đó lại xem kỹ bệnh án, tính toán các tình huống có thể xảy ra.
Đây mới là những điều đáng để ta bận tâm.
11
Tấn Vân gửi cặp song sinh vào học ở học viện trong thành, trở thành bạn học với Vũ Niết. Học viện đó dù tốt đến đâu, cũng chỉ là trường huyện thuộc quận Vân Mộng, sao dám sơ suất trước con cháu phủ Quốc Công.
Chẳng bao lâu sau, viện trưởng lấy cớ sửa chữa trường học, cho học sinh trở về nhà.
Lần này, Tấn Vân lại “đưa” Vũ Niết về.
Nhưng lần này, hắn không chỉ đứng trước xe nhìn ta, mà bước tới ngay trước mặt ta, khẽ nói: “Yên Nhi bệnh rồi, nó muốn gặp nàng.”
Ta nhìn sang cô bé trong cặp song sinh, gương mặt có chút nhợt nhạt, giữa mùa hè mà vẫn khoác áo choàng tinh xảo.
Ta vẫn không lay chuyển, lạnh nhạt nói: “Nếu đã bệnh, thì nên trở về thành tìm đại phu, hoặc quay về kinh thành nhờ thái y chữa trị. Trời đã gần tối, hãy đi sớm đi.”
Ta gọi Vũ Niết một tiếng, định quay người trở về viện.
Bỗng nhiên, cổ tay ta bị nắm chặt, Tấn Vân nghiến răng nói: “Yên Nhi, cũng là cốt nhục của nàng!”
Câu nói ấy như một tín hiệu.
Yên Nhi nhanh chóng bước đến gần ta, từng bước đều nhỏ nhắn, đoan trang, đúng mực của một tiểu thư khuê các, vạt váy lay động, không lộ mũi giày.
Con bé ôm lấy eo ta, áp khuôn mặt nóng bỏng vào lòng ta, nghẹn ngào nỉ non: “Mẫu thân, Yên Nhi khó chịu lắm…”
12
Cuối cùng, Yên Nhi và Kinh Nhi vẫn ở lại. Ta vẫn không thể làm ngơ trước sự sống và trẻ nhỏ.
Yên Nhi nằm trên giường, cả người cuộn tròn trong áo choàng, không để bất kỳ phần nào của cơ thể chạm vào chăn đệm bằng vải thô. Tư thế này thực ra không thoải mái, nhưng con bé muốn thế, ta cũng chiều ý nó.
Bắt mạch xong, ta bảo Tấn Vân rằng Yên Nhi không hợp thổ nhưỡng nơi này.
“Các ngươi nên sớm về lại kinh thành…”
“Hoàng mệnh còn đó,” Tấn Vân đáp khẽ, “chuyện tuyển sinh Thái Học Viện vẫn chưa hoàn tất.”
Ta khẽ “ồ” một tiếng, nói: “Vậy hãy sớm chọn lựa, sớm ngày về kinh.”
Tấn Vân siết chặt tay, đột ngột nhìn thẳng vào ta: “Nàng nói sớm chọn lựa là vì mưu tính cho con nuôi của nàng, còn sớm về kinh là đuổi chúng ta đi, có phải không?”
Ta gật đầu: “Phải.”
Tấn Vân dường như giận dữ: “Trong mắt nàng không có ta—và con của chúng ta sao?”
“Không phải ‘của chúng ta,’” ta điềm tĩnh đáp, “chỉ của ngươi thôi.”
Yên Nhi và Kinh Nhi, thân phụ là Tấn Vân, được lão phu nhân Tấn gia dạy dỗ, chẳng liên quan gì đến Lạc Dao. Lạc Dao không cần nữa.
Sắc mặt Tấn Vân thoáng chốc trở nên tái nhợt, đôi môi mỏng mấp máy, giọng nói lẩm bẩm: “Chúng ta chỉ là hòa ly… chỉ là… chỉ là hòa ly thôi…”
“Nàng vẫn là mẹ của chúng, và chúng vẫn là con của chúng ta.”
Không đợi ta nói thêm lời từ chối nào, Tấn Vân lùi ba bước, quay người rời đi.
Ta nhìn bóng dáng hắn vội vã rời đi, đó là dáng vẻ mất hồn, một trạng thái mà ta chưa từng thấy trên người Tấn Vân.
13
Thì ra, cùng một chữ “mất hồn,” nhưng lại có nhiều cấp độ khác nhau.
Sự mất hồn của Tấn Vân là bước chân không ổn định, còn sự mất hồn của ta lại là sự thê thảm đến cực độ.
Là lần nào nhỉ?
Là khi không lâu sau hôn lễ, ta nghe Tấn Vân nói với tri kỷ của hắn: “Cưới Lạc Dao, không phải điều ta mong muốn. Ta vốn nhắm đến danh gia, liên hôn quyền thế. Phụ thân lấy danh nghĩa mang ơn nàng để ép buộc, vốn ta không quan tâm, nhưng nếu không lấy nàng, sẽ mất đi phong thái quân tử, bị người đời gièm pha, lợi ích bị ảnh hưởng, đành phải đồng ý.”
Hay là khi ta mang thai, hắn lạnh lùng thốt ra:
“Triều đình đang mịt mờ, trưởng tử đích tôn không nên sinh vào lúc này. Ph//á thai đi.”
Hoặc là khi ta đắp bốn người tuyết, hắn đạp nát rồi lạnh lùng trách mắng: “Phủ đệ trang nghiêm, nàng nên giữ mình, không được tùy tiện đùa nghịch thế này.”
Hay là khi ta bị xử phạt gia pháp, hắn đứng nhìn lạnh nhạt: “Thân phận thấp kém, hành vi nực cười, sao xứng đáng làm chủ mẫu của Tấn gia?”
Quá nhiều, quá nhiều chuyện.
14
Mất hồn sao? Khi ấy ta đã như cái x//ác không hồn, còn gì mà gọi là hồn phách.
Sau khi Tấn Vân rời đi, ta nấu một nồi canh sườn sen. Để Vũ Niết trông hai đứa song sinh, ta mang theo hộp thuốc đến thôn Nam.
Lần sinh nở này khá thuận lợi, đau đớn hai canh giờ, mất nửa chậu m//áu, rách ba đốt ngón tay, cuối cùng đứa trẻ đã chào đời.
Trong những ca đỡ đẻ ta từng gặp, đây xem như là một ca nhẹ nhàng.
Khi ta trở về tiểu viện, nghe thấy tiếng tranh cãi từ trong phòng.
Đầu tiên là giọng giận dữ của Kinh Nhi: “Ngươi nghĩ chúng ta muốn đến đây sao? Nếu không phải phụ thân ép buộc, ai nguyện hạ thấp thân phận, đến nơi dơ bẩn này!”
Yên Nhi cũng giận dữ nói: “Ngươi mà cũng xứng đuổi chúng ta sao? Ngươi chỉ là một thằng nhãi thôn dã, bẩn thỉu…”
Kinh Nhi tiếp lời: “Đồ hạ đẳng, dân dã! Ả bám chặt lấy phụ thân ta, khiến ta phải rời kinh thành, đến nơi hoang tàn này! Tất cả là tại ả!”
Yên Nhi sụt sùi khóc: “Ta nhớ tổ mẫu… Ta muốn về nhà…”
Ta khẽ sờ lên lồng ngực mình, ngày trước chỉ cần nhìn thấy chúng từ xa cũng đủ khiến lòng ta tràn đầy hạnh phúc, nhưng giờ đây, lại là một sự tĩnh lặng đến lạ thường, như thể ngủ say, hoặc đã chet.
Ta phát ra chút tiếng động, trong phòng lập tức trở nên im lặng.
Khi đẩy cửa bước vào, ba đứa trẻ ngồi sau chiếc bàn gỗ, mỗi người trước mặt đều có một bát canh sen.
Có lẽ nhận ra những lời nói vừa rồi của mình đã bị ta nghe thấy, sắc mặt hai đứa song sinh đều trở nên kỳ lạ.
“Mẹ.” Vũ Niết đứng dậy, đỡ lấy chiếc hộp thuốc nặng trĩu.
Ta rửa sạch tay, khi quay lại, trên bàn đã có thêm một bát canh sườn sen. Đợi ta ngồi xuống, trong bát lại có thêm một miếng sườn, Vũ Niết lấy từ bát ta một miếng sen.
Ta mỉm cười: “Nhà họ Triệu vừa sinh được một bé gái.”
Vũ Niết gật đầu: “Mấy kỳ trước con cùng Triệu ca ngồi xe chung vào thành, huynh ấy đoán là con gái, đã sớm mua vải hoa để may áo mới cho con bé.”
“Vải đó thằng bé cũng tặng ta một ít để cảm ơn, ngày mai ta sẽ nhờ bà Lưu may cho con một chiếc áo mới.” Ta nói.
“Mẹ… có thể miễn được không?” Vũ Niết thở dài.
Cuộc trò chuyện giữa ta và Vũ Niết chỉ là những lời bình thường, nhưng không biết vì sao lại chạm đến điều gì đó trong lòng hai đứa song sinh.
Một tiếng “bốp” vang lên.
Kinh Nhi đập bàn đứng dậy, nhìn ta trừng trừng: “Ta biết bà nghe thấy rồi.”
Không đợi ta nói gì, Kinh Nhi ưỡn cổ nói: “Bà nghe thấy ta cũng chẳng sợ!”
“Bà và phụ thân vốn không xứng đôi.”
“Vì bà xuất thân thấp kém, khiến chúng ta không có thân tộc mà dựa vào.”
“Sau này khi tỷ tỷ gả chồng, ta vào quan trường, đều sẽ bị liên lụy, thấp kém hơn người!”
Ta giữ chặt tay Vũ Niết, ngăn không cho cậu nổi giận, bình tĩnh nhìn hai đứa song sinh, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu không có ta, thì làm gì có các ngươi?”
Kinh Nhi và Yên Nhi đều sững sờ.
15
Một lát sau, Tấn Vân đến đón cặp song sinh.
Chưa kịp nói một lời nào, thì có người chạy tới báo: “Lạc tỷ! Vân tỷ ở thôn Nam vừa trượt ngã, m//áu chảy lênh láng khắp nơi!”
Ta vừa định quay lại gọi người, thì Vũ Niết đã mang hộp thuốc một tay, cầm đèn lồng một tay chạy tới.
“Trời sắp tối rồi, con sẽ đưa mẹ đi.”
Tấn Vân chặn trước mặt chúng ta, đưa tay về phía Vũ Niết: “Đưa hộp thuốc cho ta.”
Vũ Niết nhìn hắn đầy cảnh giác.
Tấn Vân nhìn ta, ánh mắt đen sâu như vực thẳm: “Ta có xe ngựa, sẽ nhanh hơn.”
Không chút do dự, ta cầm lấy hộp thuốc và đèn lồng, bước về phía xe ngựa của Tấn Vân.
Trong xe ngựa, ta nhanh chóng lật xem bệnh án của Vân tỷ.
Đột nhiên, ánh sáng bừng lên. Tấn Vân đặt một viên dạ minh châu bên cạnh ta.
Ta không để tâm đến hành động của hắn, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào bệnh án.
“Có khát không?” Tấn Vân đột ngột hỏi: “Có trà, là trà thanh lộ lá sen mà nàng thích.”
“Không khát.” Ta không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng từ chối.
Một lát sau, Tấn Vân lại hỏi: “Có đói không? Có bánh đậu xanh, cũng là loại nàng thích.”
“Không đói.” Ta vẫn chăm chú nhìn vào tờ giấy.
Lại một lúc nữa, Tấn Vân cất lời: “Có nóng không…”
“Ngài có thể im lặng một chút được không?”
Ta đột nhiên cau mày, khi ngẩng đầu lên thấy là Tấn Vân, ta ngưng lại một lúc rồi lạnh nhạt nói: “Trước tính m//ạng con người, xin đừng làm phiền.”